Sát Thanh

Chương 70: Bạo quân molly




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Ngày thứ 20 K.Green hôn mê bất tỉnh.

Tổ chuyên án của vụ “Sát nhân sát nhân liên hoàn” bên FBI sau khi mở cuộc hội nghị, chính Gaudí là chủ quản văn phòng cũng tham gia, đề tài thảo luận chủ yếu của hội nghị chính là vấn đề xử lý K.Green.

Bên bệnh viện đã cung cấp báo cáo kiểm tra, tuy rằng xuyên suốt chính là mấy cái từ ngữ quen thuộc như “tỷ lệ, không loại trừ” gì gì đó, nhưng ý nghĩa thì ai xem qua cũng hiểu — Bác sĩ chính cho rằng, nếu dựa theo tình huống này cứ tiếp tục, thì K.Green sẽ tiến vào trạng thái đời sống thực vật.

Đương nhiên, họ vẫn có thể để hắn ở trong bệnh viện, nhưng tiền phòng mỗi ngày, phí thuốc men, phí dinh dưỡng, phí hộ lý … Nếu tính ra thì đó không phải là một con số nhỏ, hai ba tháng thì còn có thể chịu được, chứ hai ba năm thì lại là chuyện khác? Lỡ hai mươi ba mươi năm thì sao? Đây chính là một cái hố không đáy. Nếu dựa theo quy định, thì bản thân hắn trong quá trình bị bắt dẫn đến trọng thương, thì chính phủ liên bang phải dưỡng hắn. Huống hồ bản thân hắn ngay cả một người nhà có khả năng chịu trách nhiệm giám sát cũng chẳng có ai. Càng phiền phức hơn nữa là, trong bệnh viện khó mà giữ được bí mật, quá nhiều người biết, họ còn phải đề phòng 24/7 bọn truyền thông làm mưa làm gió cùng đám fan hâm mộ quần ma loạn vũ, lỡ như trong đó lòi ra hai ba tên tâm thần gì đó, thừa dịp hỗn loạn giết chết hắn … Được rồi, để cảnh sát thay phiên canh giữ thì lại tiêu hao nhân lực, tài lực không đáng.

Nghĩ tới đây, chủ quản tài chính Tense thở dài, khuôn mặt tối đen, Gaudí đau đầu mà không ngừng xoa huyệt Thái Dương, thở dài nói: “Cho tôi nghe ý kiến nào, nhóc con.”

“Nếu đưa hắn vào trong bệnh viện tâm thần thì sao, gần đó cũng có một chỗ khá được.” Một đặc vụ kiến nghị, nhận được sự tán thành của 2 người khác.

Rio nét mặt lãnh đạm, chậm rãi chuyển động cây bút máy trong tay, án binh bất động mà trầm mặc.

Robert chú ý tới sắc mặt của cộng sự mình, từ nét mặt diện vô biểu tình đó đọc ra được hàm nghĩa thâm tầng, vì vậy mà cà lơ phất phơ cười rộ lên: “Bỏ vào phòng trắng sao? Ý kiến hay, đừng để ý tới mấy cái công kích kháng nghị gì đó của tổ chức nhân quyền, tụi chúng thì nhìn cái gì cũng chẳng được hết trơn. Chúng ta chỉ cần đối phó hơn 100 nhà đài truyền thông cùng cả chục ngàn fan hâm mộ K.Green là được rồi … À, dựa theo thống kê chưa chính thức của mạng online, thì hắn hình như có tới 250.000 IP thì phải? Fan hâm mộ hắn càng lúc càng tăng, diễn đàn của hắn cũng trên 10 cái. Hy vọng bệnh viện tâm thần đủ bí mật cùng kiên cố, mà ý chí của nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cũng kiên cường.”

“Dựa theo anh nói, ngoại trừ chúng ta cứ đưa hắn trở về ngục giam, thì chẳng còn phương pháp nào khác?” Tên đặc vụ kia phản bác.

“Tôi không có nói vậy.” Robert láu cá nhún vai, học y chang cách nói của người lãnh đạo trực tiếp mà nói: “Tuân thủ nghiêm ngặt quy định! Dựa theo quy định làm việc! Nhóc con, nếu các cậu không muốn bị quở trách hay bị kiện.”

Đối phương phẫn nộ hừ một tiếng.

Rio yên lặng viết hai dòng chữ, đưa tờ giấy cho thượng cấp đang ngồi bên tay trái của mình. Lông mi của Gaudí nhướng lên, tiếp nhận mở ra xem. Trên tờ giấy dùng chữ viết cường tráng mạnh mẽ mà viết: “Bí mật chuyển đến nơi ở tư nhân, toàn bộ quá trình do tôi phụ trách, đợi dư luận lắng xuống.”

Gaudí nhiều lần đọc qua đọc lại, cảm thấy giữa những dòng chữ này có tin tức nào đó tiềm tàng mà không ngừng suy xét. Ông đưa ánh mắt đầy thâm ý ẩn hàm nhìn thoáng qua thuộc hạ của mình, gấp tờ giấy lại vào lòng bàn tay, nói: “Nói sau đi, tan họp.”

XXXXXXXXXXXXXXX

Ngày thứ 23 K.Green hôn mê bất tỉnh.

Trong một bệnh viện nội bộ nào đó của sở cảnh sát, trong khu phòng bệnh cá nhân có một bệnh nhân được lặng lẽ dời đi, ngay cả cảnh sát mặc thường phục giám sát cũng biến mất. Đám săn tin tin tức truyền thông có khứu giác còn nhạy cảm hơn cả chó săn liền phát giác giờ đây chỉ còn lại khoảng không, chờ được chúng trà trộn vào trong bệnh viện, thì phòng bệnh đó từ lâu đã người đi giường trống không rồi.

Đồng thời, trong một phòng khách của khu nhà trọ nằm ở khu Manhattan, có một thanh niên châu Á hôn mê bất tỉnh. Hắn chẳng có chút phản ứng nào với toàn bộ thế giới, đương nhiên cũng không biết trên cổ tay mình có gắn một cái vòng kim loại màu đen có công năng định vị GPS. Vòng tay này rộng 5cm, dày 3cm, hai điểm sáng ở trên đó có quy luật mà phát sáng. Ở trong đó có bố trí thuốc gây tê cùng máy cảm ứng, nếu người đeo nó cố gắng dùng vũ lực để tháo bỏ hoặc đi ra khỏi phạm vi được quy định, thì sau 10s thuốc gây tê trực tiếp tiêm vào cơ thể, khiến cho người đeo nó chìm vào hôn mê ít nhất 12 tiếng. Đồng thời, cánh báo đặc thù cũng sẽ lập tức vang lên trong trung tâm xử lý tin tức FBI, tiến hành định vị, để cảnh sát mau chóng tới bắt về.

“Hạn chế, định vị, bảo hiểm double.” Ba ngày trước Gaudí gọi anh vào trong văn phòng để nói chuyện, Rio đưa ra đề nghị này, “Vạn nhất một ngày nào đó hắn chợt tỉnh lại, thì chúng ta có thể biết trước đầu tiên, cũng đồng thời cùng đối sách tương ứng.”

“Đề nghị rất tốt, nhưng tôi muốn biết ý định thực sự của cậu là gì.” Gaudí vuốt phần tóc ngắn hoa râm ngay trước trán, tự tiếu phi tiếu mà nói.

Rio trầm mặc vài giây.

Gaudí ôn hòa vỗ vỗ cánh tay anh: “Cậu đặt khá nhiều tâm tư vào người hắn, nó sẽ khiến cậu gặp rất nhiều phiền toái.”

“Tôi biết. Nhưng tôi không thể cứ thế mà mặc kệ, tôi có trách nhiệm, cũng muốn quản chế cá nhân mình, tự mình thu thập tàn cục.” Rio hạ mi mắt trả lời.

“Nhưng cậu không có thời gian.”

“Tôi có. Tôi có 20 ngày, sẽ hoàn thành toàn bộ tất cả nhiệm vụ đang có, đem toàn bộ báo cáo cùng tài liệu gửi sếp.”

… Toàn bộ? 20 ngày? Gaudí kinh ngạc mà nhíu mày. Lượng công việc của Rio ông biết rất rõ, cho dù toàn bộ vụ án trong tay có xong, thì cũng chỉ mới tính là kết thúc phần nội dung chính, chứ không thể nào dựa vào nửa tháng là có thể kết thúc toàn bộ. Ông ngẩng đầu nhìn Rio, rốt cục cũng hiểu được tình trạng kiệt sức hiện tại của đối phương, sắc mặt tiều tụy cùng với trạng thái tiêu hao năng lượng tột cùng là thế nào.

“Vậy còn nhiệm vụ mới thì sao?” Gaudí bất động thanh sắc mà nói.

“Nhiệm vụ mới, chỉ sợ tôi không phải người thích hợp.” Rio từ trong túi văn kiện lấy ra phần báo cáo viết tay, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn làm việc của sếp, giấy trắng mực đen thấy rất rõ. “Tôi có bất đắc dĩ, đồng thời cũng có lý do cực kỳ chính đáng.”

XXXXXXXXXXXXXX

Robert hấp tấp chạy ào vào văn phòng Rio, ngay cả cửa cũng chẳng gõ, vừa vào liền hỏi. “Rio, tên khốn! Tôi nghe nói anh gửi thư từ chức với Gaudí hả?”

Rio ngừng lại động tác, hỏi: “Ai nói anh nghe?”

“Tường có lỗ tai đó, anh không cần hỏi ngược lại, trả lời vấn đề của tôi đi.”

Rio cầm lấy vài tờ báo cáo đưa cho y: “Đây là bản photo copy.”

Robert nhanh chóng xem lướt qua, thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là tạm thời từ chức, anh không qua được cửa kiểm tra tâm lý và tinh thần sao? Sao tôi chẳng biết nhỉ? Còn có thêm báo cáo kiểm tra do chính bác sĩ Wyatt nữa cơ chứ.. Trời ạ, ổng viết luôn việc anh có dùng thuốc cấm á hả?”

“Tôi kêu ổng viết đó.” Rio cười cười. “Bằng không sao mà qua ải này được.”

“… Cái này sẽ khiến cho anh thêm một biệt hiệu con nghiện nữa đó.” Robert vô cùng đau đớn mà nói. “Anh có biết nó ảnh hưởng tới tiền đồ của anh thế nào không? Lần này Gaudí về hưu, anh sẽ được thăng chức đó.”

Rio không quan trọng nhún nhún vai.

Lúc đó Gaudí cũng nói với anh như vậy, nhưng anh trả lời: “Tôi mệt rồi, chín năm qua tôi làm việc không hề có một ngày nghỉ nào, muốn nhân cơ hội này tự mình điều tiết 1 chút. Sếp thấy đó, dù là tạm thời cách chức, tôi cũng phải giúp cảnh sát canh chừng K.Green mà, cũng phải xin phụ cấp chứ.”

Thượng cấp trợn trắng mắt: “Không có phụ cấp! Cậu muốn dưỡng thằng nhóc đó thì tự mà bỏ tiền của mình ra đi. Báo cáo tôi sẽ theo quy định mà trình lên trên, nhưng cậu nhớ kỹ cho tôi: Thứ nhất, thời gian tạm thời cách chức không được vượt quá 1 năm, thứ hai, nếu thằng nhóc đó thật sự tỉnh lại, thì phải dựa theo trình tự tư pháp, bắt hắn vào đúng nơi hắn phải ở. Hiểu chưa?”

Rio gật đầu biểu thị tiếp thu.

XXXXXXXXXXXXXX

Ngày thứ 25 K.Green hôn mê bất tỉnh.

Rio về tới nhà trọ số 6 Khu đông Manhattan.

Không có vụ án nào, không có cuộc gọi nào, không có mấy cái hội nghị, thần kinh luôn căng thẳng của anh chợt được thư giãn, khiến anh cảm thấy bỗng nhiên chưa quen.

Nhưng bản thân anh một phút cũng không hề rảnh rỗi. Mỗi ngày đều phải làm thức ăn lỏng cho người thanh niên hôn mê trên giường kia, thông qua đường mũi mà cho hắn ăn, dọn dẹp dịch dinh dưỡng, xử lý vệ sinh cho hắn, rửa dụng cụ, massage cơ thể, tắm rửa thay quần áo, thời gian còn lại thì cùng hắn nói chuyện, cả ngày bận rộn vô cùng.

Buổi tối, bọn họ ngủ cùng trên 1 cái giường.

Rio cẩn thận nâng ót của K.Green lên, để hắn gối lên đầu vai của mình, tay kia thuận thế thì khoát lên ngực hắn. Cơ thể có phần ngực nguyên bản rắn chắc vì thời gian dài nằm trên giường mà giờ đây trở nên mềm mại, Rio đau lòng sờ soạng.

Trong bóng tối, anh cúi đầu ngửi mùi dầu gội đầu hương bạc hà tươi mát trên đầu K.Green, vô thì vô khắc mong mỏi đối phương sẽ mở mắt ra. Một tháng qua, hy vọng cùng thất vọng phảng phất tựa như thanh cưa không ngừng kéo qua kéo lại cưa nát lòng ngực anh, nhưng anh cũng tin chính mình có đủ thần kinh cứng cỏi, cũng với đủ kiên trì ôn nhu. Bởi vì đối phương là K.Green.

“Tạm thời cách chức chỉ là kế tạm thời thôi.” Anh nghiêm túc giải thích với K.Green đang mê man. “Anh có hai dự định, nếu như trong vòng 1 năm em mà không tỉnh lại, thì anh sẽ từ chức để chăm sóc em cả đời. Nếu như em tỉnh … Không không, đừng có mà cười khẩy anh nhé, anh sẽ không để em vào lại trong ngục đâu … Anh sẽ nghĩ ra một biện pháp hoàn mỹ.”

“Đừng cười, em không tin anh sao? Quên đi, sẽ có một ngày anh chứng minh được.”

Rio ôm lấy K.Green, tựa như một người chìm vào trong nước rốt cục tìm được chỗ bám víu, thả lỏng và xoắn xít không ngừng khuấy động. “Có thể có một nụ hôn chúc ngủ ngon không?” Anh thấp giọng hỏi.

Vài giây sau, anh cúi đầu, ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo mềm mại của K.Green, chậm rãi liếm hôn, mút vào, sau đó đơn giản mở ra đôi môi luôn đóng chặt kia, quấy rối đầu lưỡi an tĩnh.

Cho dù là một nụ hôn không được đáp lại, cũng khiến cho anh lưu luyến, thật lâu không muốn rời khỏi đối phương.

Một lát sau, hô hấp của anh trở nên gấp gáp, một nụ hôn ẩm ướt rơi vào xương quai xanh của K.Green, thanh âm khàn khàn hỏi: “Có thể chơi bắn pháo được không?”

“Được rồi, đừng có đuổi anh đi, anh biết là anh đang lợi dụng lúc em khó khăn.”

Anh một lần nữa hôn lên sợi tóc ngay trán của K.Green, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, honey.”

XXXXXXXXXXXXXX

Ngày thứ 40 K.Green hôn mê bất tỉnh.

Rio đang ở bên bàn bếp lấy dao cắt hành, thì cửa chính nhà bị người bên ngoài mở ra. Một cô gái vóc người cao gầy đứng ngược sáng, mang giày cao gót bước vào.

Cô mặc một bộ đồ tây nữ liền thân thuần trắng, càng làm nổi bật thắt lưng nhỏ cùng đôi chân dài, vạt áo trước giao nhau mở lộ ra phần ngực áo màu đen. Mái tóc dài màu bạch kim, được cột cao trên đỉnh đầu được cố định lại, tạo thành một đuôi ngựa dài thẳng tắp. Ngũ quan của cô sắc sảo, chính là tướng mạo người da trắng tiêu chuẩn, toàn thân trên dưới không có một đồ trang sức mỹ phẩm nào, nhưng lại toát ra được phần tự tin, chặt chẽ, khêu gợi của một người phụ nữ trưởng thành thành đạt, tựa như ánh dương quang giữa trời thu khiến người ta phải lóa mắt.

Dao trong tay của Rio chặt mạnh xuống thớt, phát ra tiếng vang.

Cô gái đó trực tiếp đi tới trước mặt anh, khóe miệng khơi mào một nụ cười yếu ớt: “Hi, anh đẹp trai, em muốn tránh chị tới lúc nào đây?”

Chân Rio lùi về sau nửa bước, khô cằn mở miệng: “… Molly.”

“Chị nghĩ, em nợ chị, rất nhiều, rất nhiều, lời giải thích.” Molly tiện tay cầm lấy cây dao trên thớt, nhìn cũng không nhìn mà cắt 1 cái. Củ hành răng rắc một tiếng, chẻ thành hai nửa. Mỗi một từ, tay của cô lại chặt xuống 1 nhát, nói xong câu đó, thì củ hành đã nát bét.

Rio lùi bước, biểu tình trên mặt có thể nói là đặc sắc, nếu bị đồng nghiệp trong cục thấy được, phỏng chừng sẽ kinh hãi lắm đây. K.Green, không chỉ có mình em là bị bóng ma hồi nhỏ ám ảnh, vị đặc vụ tóc đen buồn bã suy nghĩ.

“Em muốn thẳng thắn khai báo, hay muốn chị tra tấn bức cung?” Molly hỏi.

Rio lập tức giơ lên hai tay: “Em cần một thời gian đủ dài, một người nghe đủ kiên trì, cùng một bầu không khí đủ thoải mái.”

“Được rồi,” Molly bỏ dao xuống, nhún nhún vai. “Em sẽ có một bầu không khí thoải mái. Chúng ta tới bên sofa đi, nhưng em phải đi pha trà trước đã, sẵn tiện đi lấy cái nệm dựa xe Jeep mà chị thích tới luôn.”

Rio dùng hơn 2 tiếng đồng hồ, đem toàn bộ chuyện từ lúc Molly gọi anh tới sân bay đón người nói rõ. Trong quá trình đó có một số chuyện không thể nói rõ (mà cũng coi là khá nhiều), thì tránh nặng tìm nhẹ mà lướt qua; Cùng một số chuyện thì anh đánh chết cũng không dám nói.

Molly khoác 1 chân, ngón tay đặt dưới cằm lắng nghe, toàn bộ quá trình không hề mở miệng xen mồm hoặc cắt đứt. Đợi khi Rio nói xong, cô thả tách trà xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Rio, từ trên cao nhìn xuống mạnh mẽ tát 1 cái bạt tai.

“Cái tát này, là vì cha mẹ. Em có biết họ hy vọng em có thể kết hôn sinh con, tạo nên một gia đình hạnh phúc mỹ mãn đến thế nào không, mà giờ em lại nói cho chị biết, con mẹ nó em là gay hả?”

Rio lau đi tơ máu bên khóe miệng, nghiêng đầu không dám nhìn nét mặt tức giận của chị mình, trong lòng tràn đầy hổ thẹn với cha mẹ.

Molly lại tạt thêm 1 cái bạt tai vào phía má kia của anh: “Cái tát này, là vì người bị em bắn 1 phát súng kia. Dù cho em có là gay, thì cũng phải cư xử như Straight, cẩn thận yêu thương đối xử với người yêu của mình, chứ không phải con mẹ nó bắn 1 viên đạn vào ngực người ta! Đúng, em là đặc vụ, nhưng quan trọng nhất em là một thằng đàn ông!”

Rio lấy tay che mặt, phát sinh ra tiếng cười trầm thấp run rẩy: “Chị nói rất hay, Molly, từ nhỏ đến lớn, em chưa từng bao giờ cảm thấy cam tâm tình nguyện như hôm nay khi bị chị đánh.”

Molly khẽ thở dài, kéo lấy đầu của anh, đem mấy sợi tóc rối tung kia vuốt nhẹ: “Được rồi, bỏ qua ân oán giữa hai chị em mình đi. Hiện tại, đưa chị đi nhìn tên dám làm em chị biến thành gay đi.”

Rio phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay cô: “Nhìn thì nhìn, nhưng chị không được đụng tới hắn.”

Molly cười phong tư hàng vạn hàng nghìn: “Em yên tâm, chị đã có anh rể rồi.”

Giữa phòng ngủ, Molly nhìn chằm chằm vào K.Green đang hôn mê, tinh tế đoan trang. Một lát sau, cô thất bại thở dài: “Chị rất muốn hà khắc mà kéo lấy cậu ta xử 1 trận, nhưng mà quả thật, cậu ta thoạt nhìn chẳng có điểm nào có thể xoi mói được cả. Vấn đề duy nhất là, mỹ nhân nhà em lúc nào thì tỉnh?”

“Không biết, nhưng em sẽ không bỏ cuộc.” Rio nói.

“Nếu tới chết mà nó vẫn không tỉnh, chẳng phải sẽ liên lụy em cả đời sao?” Molly nói, trong phút chốc sắc mặt âm trầm.

Rio cảnh giác tiến về phía trước vài bước, bày ra tư thế chuẩn bị đem bà chị đang nổi điên kia đuổi đi.

“Thế nhưng, nếu như nó chết thật, thì thằng em trai của chị chẳng phải sẽ đau lòng mà chết luôn hay sao?” Molly chậm rãi thả ra nếp nhăn giữa trán, khiêu khích thoáng nhìn qua Rio. “Nghe nói nó là một tên phạm tội, thân thủ không tệ lắm nhỉ? Hai đứa nếu đánh, đứa nào thắng?”

“À, một nửa một nửa đi. Nếu như đánh thẳng tay, chắc là hắn thắng.” Rio thành thực trả lời.

Molly cười ha ha, đưa tay ngắt 1 cái trên khuôn mặt K.Green: “Thật tốt, nửa đời sau của thằng em ngu ngốc của tôi, để cho cậu xử lý vậy! Dù sao tôi cũng chơi nó hơn 30 năm rồi, cũng chán ngấy rồi, nên để lại cho cậu đó. Nhưng trước đó, ân oán giữa chúng ta phải tính lại cho đúng mới được —“

Lời còn chưa dứt, cô cố sức tát mạnh một cái vào bên tai K.Green.

Rio bất ngờ không phòng bị kinh ngạc nửa giây, chạy tới muốn đánh nhau với chị mình.

Molly lơ đểnh tùy ý để cho em trai mình xuất ra thủ đoạn sấm sét, áp chế cô lên trên mặt đất, trên mặt mang nét cười mà nói: “Cái tát đó, là chị đánh giùm cho Lý Tất Thanh. Cậu ấy vừa ngây thơ lại vô dụng, nhưng lại là người đàn ông mà chị xem trọng, chị không cho phép ai đụng tới cậu ấy.”

Trước khi đi, cô vui vẻ mà vỗ vỗ cơ ngực Rio: “Em đã thử đủ hết phương pháp, nhưng chưa có cách nào khiến nó tỉnh lại?”

Rio gật đầu.

“— Vậy làm nó đi! Lẽ nào em không nghe người ta nói, sex là liều thuốc mạnh mẽ nhất sao?”

Rio không nói gì mà cố gắng đứng vững.

Trở lại phòng, anh lấy một thay nước ấm, đau lòng chà lau gương mặt bị đánh sưng đỏ của K.Green, đồng thời rất muốn chửi Molly 1 tiếng. “Mẹ nó” thì quá thấp kém. “Fuck you” thì bản thân mình cũng trúng đạn, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, liền dùng tiếng Trung mắng: “Đồ đàn bà thúi!”

Ngay sau đó, anh thấy lông mi K.Green dường như hơi hơi run.

Chỉ là một tia rung động yếu ớt, tựa như cánh bướm chợt nhẹ run.

Anh hoài nghi chính mình có phải vì khát vọng quá độ mà sản sinh ảo giác hay không.

Nhưng một khắc sau, anh biết đó không phải ảo giác — Tay phải K.Green thật sự nhúc nhích, tựa như một viên đá thức tỉnh trong một trận ma pháp, hắn hơi cong ngón tay mình lại.

XXXXXXXXXXXXXXX

Tác giả: Người chị gái mà các bạn chờ đợi từ lâu rốt cục đã lên sân khấu rồi.

P/S: Nhớ ở trong phần “Căn phòng của thiên sứ”, Rio cùng Lý Tất Thanh lúc ở motel, có từng thảo luận về mặt trái tâm tình cùng vấn đề tinh thần của vị đặc vụ nhà ta chứ, nếu việc kiểm tra tinh thần mà không vượt qua được thì sẽ bị cách chức tạm thời, ừ, cái cụm đó dùng được nhất chính là ở chỗ này.