*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Đưa dao của mày cho tao.” Lạc Ý vươn tay về phía Neal.
“Dao gì?” Người sau lưng giả ngu.
Tay của Lạc Ý nhanh chóng tiến vào vạt áo của gã, từ phía trong lưng quần rút ra một con dao dài dừng 15cm, “Hồi sáng tao đã thấy mày lấy trộm từ gối đầu của tên da đen rồi.”
Neal phiền muộn mà nhìn vũ khí bí mật của mình bị lấy đi, điều này khiến cho cảm giác an toàn của gã bị giảm sút.
Người thanh niên châu Á thoải mái nói: “Dùng xong sẽ trả lại cho mày. Nếu như chúng ta có thể bắt được một tên thợ săn, thì lúc đó cả dao lẫn súng đều có.” Neal suy nghĩ 1 chút, cảm thấy đúng nên bình thường trở lại.
Lạc Ý dùng mũi dao để mở cái nắp kim chỉ nam mà bọn chúng phát cho họ, không có gì ngạc nhiên khi thấy ở trong đó có một máy phát tín hiệu mini.
“Đáng chết, chúng dùng cái này để định vị từng người, sau đó cung cấp cái này cho mấy tên thợ săn.” Neal lập tức lấy cái kim chỉ nam trong người mình ra, mạnh ném ra ngoài. “Thế nhưng nếu không có kim chỉ nam, lỡ lạc đường thì tính sao?” Xúc động qua đi, gã lại có chút hối hận, vì sao không lấy cái máy phát tín hiệu ra rồi tiếp tục sử dụng kim chỉ nam cơ chứ?
“Cái này nằm cùng nhau, cạy ra rồi không còn dùng được nữa đâu.” Lạc Ý tựa như hiểu được tâm tư của gã, giải thích. “Yên tâm, đảo này cũng không tính là quá lớn, chỉ cần phân biệt được phương hướng thì sẽ không lạc đường.”
Bọn họ bắt đầu bôn ba giữa rừng rậm.
Dọc theo đường đi Lạc Ý có khá nhiều hành vi khiến người khác khó hiểu, nhưng Neal là người thông minh, vừa nhìn thì liền biết đại khái ý nghĩa phần nào trong đó. Ví dụ như, đem cây trúc hạ thấp xuống, gọt cái đầu nhọn, bọc chai nước plastic bên ngoài, dùng dây thừng được làm bằng mấy dây thực vật cột cây trúc luôn hạ xuống chỗ thấp, sau đó hướng về phía miệng chai nước, qua mấy tiếng, thì nước trúc sẽ chảy ra đầy chai. Ví dụ như, cái ống trúc nhỏ được vót nhọn đầu đâm vào thân cây chuối tây, ở dưới đào một cái hố nhỏ, lót mấy cái lá chuối, trên thân trúc lại bao bọc thêm mấy cái lá cây, qua mấy tiếng, nước từ bên trong thân cây chuối sẽ rơi xuống lá.
Những cách mà bọn họ sử dụng có thể giúp họ uống được không ít nước ngọt — tuy rằng phần lớn có mùi lạ, nhưng cũng đủ để giải khát rồi.
Về mặt thực vật, thì chỉ cần chịu khó suy nghĩ 1 chút thì cũng không có gì là khó khăn cả. Giữa rừng cây, có vài cây có thể cho ra quả, Lạc Ý cẩn thận nhận định, lấy những quả không có độc mà ăn.
“Tôi muốn ăn hải sản, ăn thịt.” Neal nhe răng trợn mắt mà cắn mấy cái quả đó. “Đem mấy cái này cho sóc đi.”
“Chúng ta đang đi về hướng bãi biển cản gió, ở đó có khá nhiều thứ có thể ăn.” Lạc Ý đi mở đường ở phía trước, thường thường nhắc nhở gã những cái khe đã được những thực vật che đậy — nếu như ngã xuống đó rồi, dù bò cũng bò lên không được.
Rừng rậm rốt cục ở một đoạn vách đá bày ra dấu hiệu thưa thớt, nhưng đá lại rất dốc, thẳng ngược xuống, cách mặt đất phía dưới khoảng chừng 14, 15m. Lạc Ý quan sát trước sau 1 phen, nói: “Hai bên không có đường, chúng ta phải leo từ đây xuống thôi.”
Neal sắc mặt trắng bệch: “Cậu đang giỡn hả? Tay không mà leo vách đá 90 độ này thì cần trượt tay sẽ thành thịt bầm đó.”
Lạc Ý chỉ vào một cái đại thụ cứng cáp đủ để vài người mới ôm hết được gốc đang sinh trưởng ở ngay vách đá: “Mày xem cái cây đó, để tiếp nhận được nhiều chất dinh dưỡng, rễ của nó vẫn luôn phát triển dọc theo vách đá này, những gốc rễ này của nó đủ cứng cỏi, chúng ta có thể cầm nó mà leo xuống dưới. Nhưng phải cẩn thận, vì những rễ này mà vách đá càng thêm giòn, đừng trượt tay.”
Nói xong, không đợi Neal đáp lại, hắn đã khom lưng nắm lấy một cái gốc rễ thôi, cẩn thận leo xuống dưới.
Neal thò đầu ra nhìn xuống vách đá phía dưới, cảm thấy choáng váng đầu: “… Tôi không thể, tôi có chứng sợ cao …”
“Vậy mày cứ ở đó đi.” Lạc Ý vừa leo xuống vừa nói. “Đừng quên chúng không chỉ có xe, chúng còn có chó săn.”
Neal càng nghĩ, cắn răng mà ra quyết định, học theo cách của hắn mà nắm lấy gốc rễ vuông góc, chậm rãi leo xuống.
Lạc Ý ở từng chỗ nham thạch rời rạc mà đều nhắc nhở, bảo gã làm sao dùng được lực chân, mà không chỉ dựa vào lực cánh tay, nếu tiếp tục như vậy chỉ mới phân nửa cũng sẽ cân bì lực kiệt mà ngã xuống.
Tìm hơn nửa tiếng, rốt cục hai người họ cũng an toàn đáp xuống mặt đất. Neal mệt tới mức dựa vào vách đá mà thở dốc, cảm thấy tứ chi cơ thể đau nhức muốn nát. Gã quay đầu nhìn Lạc Ý, thấy đối phương một bộ dáng rất thành thạo, càng cảm thấy tên nam nhân châu Á này thâm sâu khó lường.
Nghỉ ngơi 10 phút, bọn họ tiếp tục lên đường.
Rừng cây càng ngày càng thưa, cây cọ, những cây dứa dại và cây Tequila lùn thấp bắt đầu thay thế các cây cao lớn, mảng dốc thoải với đầy cỏ hoang khiến cho việc đi lại của họ dễ dàng hơn nhiều. Trong gió truyền tới mùi tanh mặn, từ cành lá mơ hồ có thể thấy được phía trước là một bãi cát trắng rộng.
“Dừa! Nhìn kìa, dừa!” Neal chỉ vào cây dừa cao chót vót ở phía trước, vui sướng mà gọi.
“Mày có biết người dân bản xứ gọi dừa nước là gì không — ‘Sinh mạng nước’.” Lạc Ý vừa nói, vừa dùng tay chân thành thạo mà leo lên cây dừa, hái một trái dừa rồi nói. “Né qua 1 bên, nếu cái này rơi xuống trúng đầu, mày có thể trực tiếp hải táng đấy.”
Neal lập tức lùi về sau vài mét, ngẩng cao đầu nheo mắt nhìn Lạc Ý ôm lấy thân cây chậm rãi trượt xuống. Sau khi rơi xuống đất, hắn hiếm thấy mà lộ ra nét mặt thống khổ.
“Sao thế?” Neal đi lên hỏi. “Bộ bị thương ở đâu à?”
Lạc Ý ngồi chồm hổm trên mặt cát, nước mắt ở ngay vành mắt. “Không có việc gì … Mẹ nó, cái thân cây dừa nó làm hư mất cậu bé của tao rồi.”
Neal sửng sốt một lát, mới hiểu được vấn đề, đồng tình nhìn về phía đũng quần của hắn: “Nếu không để tôi giúp cậu xoa cho.”
“Cút ngay!” Lạc Ý mang mắt đầy nước mà mắng.
Neal đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm lấy bờ vai của hắn nhịn cười mà nói: “Đừng có khó chịu nữa, khắp thế giới này thì nó chính là điểm chết của đàn ông chúng ta mà, ngay cả siêu nhân cũng không ngoại lệ — bằng không cậu nghĩ lý do vì sao hắn ta lại dùng cái quần lót màu hồng mà bọc lại mỗi ngày chứ?”
Lạc Ý cười nhạt mà đạp gã 1 cước: “Đi chặt dừa!”
Hai người ăn no cơm dừa cùng nước dừa xong, còn lấy ra một ít dầu dừa, để bôi lên da để tránh viêm da khi phơi nắng.
“Tôi vẫn còn muốn ăn hải sản và thịt.” Neal đang nằm ở dưới một bóng tán cây mà nói.
Sau đó gã chịu mấy cú đá chẳng chút lưu tình: “Thừa dịp trời chưa tối, mau đứng lên giúp tao dựng nơi ở, nếu không tối nay mày cứ cùng bọn côn trùng mà ngủ trên mặt đất đi.”
Neal không thể không đứng lên, cùng hắn chặt gậy trúc, cạo lá cây cọ. Bọn họ ở cách bãi cát 1m dựng lên một cái chạc cây khá chắc chắn để làm giường, bện dây thừng cố định, sau đó lại dùng lá chuối tây trơn truột, lại đáp thêm một cái nóc nhà hình chữ “Nhân” để tránh mưa, bận rộn cho đến khi đêm xuống, khó khăn lắm mới hoàn thành.
Lạc Ý vẫn còn sức, nên đi lấy chút đồ ăn, Neal đã mệt tê liệt, chết sống không chịu nhúc nhích.
Khí trời vùng biển hay thay đổi, đem một đám mây mưa dần tiến vào bầu trời đảo, nước mưa hầu như lập tức trút xuống. Lạc Ý đành phải từ bỏ việc nhóm lửa cùng dự định đi kiếm ăn, dùng lá chuối tay nhanh chóng làm cái đồ đựng nước mưa, sau đó lui vào cái phòng cây nhỏ.
Công dụng che mưa của cây cọ cũng không hoàn mỹ, không ít nước mưa thẩm thấu qua từng khẽ lá mà rơi xuống, rơi vào quần áo, khiến họ từng đợt rét run.
“Cởi quần áo ướt ra đi, nếu không sẽ lạnh hơn đó.” Neal nói xong bắt đầu cởi bỏ quần áo dài tay kia, thanh âm của gã trong bóng tối có chút khàn khàn, mang theo vài sự run rẩy tràn đầy hưng phấn.
Lạc Ý do dự 1 chút, cũng cởi áo khoác, cuộn thành một cục tròn.
Hai người họ ở trong một không gian nhỏ hẹp không thể tránh việc va chạm da thịt. Neal nghiêng người nằm, đưa cánh tay qua, như lơ đãng mà gác lên bên hông của người thanh niên kia. Dưới ý đồ định tiến thêm bước với đối phương, thì bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp tràn ngập ý tứ hàm xúc cảnh cáo: “Quăng cái ý đồ xấu xa của mày ra khỏi đầu đi, nếu không tao đem mày bỏ vào=bỏ ra biển cho cá mập ăn.”
Neal run lên 1 chút, rút tay lại, lập tức mà không từ bỏ ý định mà chồm người qua: “Tôi biết cậu là cùng loại với tôi.” Gã một lời hai ý mà nói. “Người giống như chúng ta, cả ngày luôn qua lại với thần chết, nói có chút khó nghe, nhưng có hôm nay không có ngày mai, còn gì quan trọng hơn hưởng lạc chứ? Đừng có câu nệ như thế, baby à.” Gã dùng toàn bộ bàn tay của mình bao bọc lấy phần dưới mềm mại no đủ cách sau lớp quần của đối phương, rất có kỹ xảo mà vuốt ve, cảm giác nó bắt đầu có dấu hiệu ngẩng đầu. Trong lòng hắn có chút mừng thầm, tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt mà dụ dỗ: “Tôi đảm bảo sẽ khiến cậu sướng … Không muốn tôi vào cũng không sao, tôi có thể giúp cậu liếm …”
Khi gã đang chuẩn bị đưa tay vào trong lớp quần, thì có một cánh tay nắm chặt lấy cổ tay của gã, đem nó bắt chéo ra phía sau lưng gã, lực đạo mạnh tới kinh người. Những các đốt ngón tay nắm chắc kia mang lại rung động khanh khách, đau nhức kéo tới, khiến tiếng của Neal chợt biến đổi mà kêu to: “— Buông! Buông tay! Tôi biết rồi, tôi biết rồi, mau buông tay!”
Lạc Ý buông tay ra, người kia lập tức ôm lấy cổ tay mình bắt đầu rụt lui ra ngòai, căm giận lẩm bẩm: “Gì mà dữ vậy, chỉ có chút chuyện này … mẹ nó đau thật mà …”
“Nếu mày dám đụng tới tao nữa, tao sẽ lập tức bẻ gãy hết các đốt ngón tay của mày, sau đó đem bỏ xuống biển.” Người thanh niên Châu Á nói, sau đó quay người đưa lưng về phía gã.
Neal không chút nghi ngờ ý tứ hàm xúc kiên quyết ẩn giấu trong giọng nói hời hợt của hắn — nếu như mình tiếp tục không biết sống chết mà trêu hắn, thì ngay tối nay sách dạy nấu ăn của bọn cá mập sẽ có thêm một món mỹ vị nữa.
Nhận thứ này khiến cho gã ở phương diện nào đó phải chết tâm: Đối phương không phải một tên yếu đuối có thể mặc cho người khác tùy ý bài bố.
Kỳ thực gã cũng sớm nhận thức được việc này, nhưng luôn chẳng kiềm được trước khí tức hấp dẫn mà người thanh niên này tản mát ra.
Gã không rõ được “khí tức” này rốt cục là gì, đành ở trong cái đại não thiên mã hành không mà lung tung liên tưởng, chợt một bài thơ mà hồi còn trẻ tình cờ đọc qua chợt xuất hiện trong ký ức, nói về chuyện của một con chim tình nguyện gai đâm thủng thân, cũng mang cả thân đầy máu mà cất lên tiếng hát để giúp một bụi gai hồng hoa nở ra.
Thật là ngu mà. Neal trong bóng đêm không tiếng động cười nhạt, nếu như thật thích đóa hoa đó, tại sao không hái nó đi, sau đó đem đốt hết toàn bộ bụi gai chung quanh.
Sáng hôm sau, bọn họ chui ra khỏi đó, ăn hai trái dừa tươi, dùng dao nhỏ đem tước nhọn đầu của mấy cành cây, làm thành một cây xiên cá bốn nhánh, sau đó mất khá nhiều thời gian, ở dưới một cái hố nhỏ ở vùng nước biển gần bãi cát bắt được hai con cá bò bông bi (https://vi.wikipedia.org/wiki/Balistoides_conspicillum).
Neal dùng cái bật lửa luôn mang theo bên người đốt một đống lá khô, nướng chín cá, vừa ăn vừa nói: “Tôi nhận ra được loại cá này, trước đây khi tôi bắt tụi nó là để nuôi dưỡng trong cái bể cá kiểng nhiệt đới, chứ chưa từng nghĩ tới sẽ ăn nó.”
“Cá có đẹp tới đâu, chỉ cần không có độc, chính là dùng để ăn.” Lạc Ý không cảm thấy đúng mà phản bác.
Bọn họ ăn no bụng rồi, thấy thời gian đã qua 7h, liền đem bình nước plastic đựng đầy mưa mang theo người, một lần nữa bò lên lại dóc đá, theo đường cũ trở lại rừng. Nước mà hôm qua bọn họ tích trữ cũng đủ để họ giải khát.
Lạc Ý có một kế hoạch, nói với Neal: “Phỏng chừng trải qua giáo huấn thảm liệt ngày hôm qua, có không ít người không dám đi đường lớn nữa, để săn nhân thú thì mấy thợ săn kia tất phải rời khỏi xe, vào giải đất hoang dã. Tao muốn mày mặc bộ quần áo lao động kia, lắc lư qua lại ở chỗ gần đường, giúp tao dụ một tên thợ săn tới đây, sau đó lập tức chạy trốn vào rừng. Dựa theo đường chạy trốn mà tao vẽ ra, đem chúng dẫn tới cái bẫy mà tao lập sẵn.”
“— Vì sao tôi lại phải làm con mồi?” Neal lập tức kháng nghị.
“Bởi vì sức đấu của mày không bằng tao.” Người thanh niên kia lãnh khốc mà nói.
Neal bi phẫn mà ngậm miệng.
Bọn họ tìm một chỗ thích hợp làm bẫy rập — kỳ thực cũng không cần nhất thiết đào hầm gì đó, chỉ cần lợi dụng mấy cây cối chung quanh là được. Dọc theo con đường chạy trốn, Lạc Ý làm mấy cái bẫy rập đả kích trắc diện: đem mấy cái cây vuốt nhọn đầu dùng dây mây đan thành lưới cố định mấy cành cây chuốt nhọn đầu, cố định võng ở hai góc, ngụy trang lại, lấy dây mây kéo ngang qua giữa lưới, một đầu cố định, một đầu vòng qua đại thụ, cột một vật nặng, sau đó cột một nút thắt ở giữa điểm cố định và lưới.Một ngày nếu có con mồi lớn tiến vào, tác động dây mây, hai cành cây bén nhọn ở cái lưới sẽ mạnh tung ra hai bên, đủ có thể khiến cho cánh tay của người đó phải chảy máu. Để đảm bảo, hắn lại dùng phương pháp đó mà làm thêm một cái bẫy ở phía trên cùng phía dưới, đảm bảo xác xuất thành công của cuộc đi săn.
Lúc này khoảng chừng là hơn 10h sáng, Neal từ rừng cây ven đường ló đầu ra, nơm nớp lo sợ mà đi hơn 10 phút, chợt nghe được tiếng động cơ đang tiến gần.
Chết tiệt, linh như chó chết vậy! Gã lo lắng mình sẽ lộ ra giữa nòng súng trường, lập tức chui đầu vào cánh rừng.
Việt dã đậu ở ven đường, liền có 2 tên đàn ông mang súng nhảy xuống, vừa đuổi theo gã, vừa bắn.
Neal chạy lòng vòng ở quanh cái thảm thực vật rậm rạp này, địa hình không xong nghiêm trọng ảnh hưởng tới tốc độ của gã, có vài lần suýt té ngã, thậm chí gã còn nghe thấy được mùi thuốc súng trượt qua người.
Gã vừa chạy tới chỗ bẫy rập, vừa chửi bới hai tên đang bắn phía sau mình, cùng với Lạc Ý, cái tên chủ mưu đã ép gã phải tham gia vào vụ này. Nếu như tao mà trúng đạn, thì dù thành quỷ cũng không tha cho tụi mày. Gã tàn bạo phát thề, rốt cục đã thấy được cái thân cây đã được đánh dấu trước đó, liền giả bộ mà té ngã xuống, lao đảo mà đi qua cái bẩy rập được ẩn giấu, núp sau một cái thân cây khác.
Mấy tên thợ săn đuổi không tha kia quả nhiên chạy theo tới. Chạy phía trước là một tên bảo tiêu mặc mê màu phục, đại khái không nghĩ tới sẽ có một nhân thú tay không tấc sắt, mệt đói nhảy ra tập kích mình, nên gã không chút cảnh giác mà bước vào trong lưới, hai cành cây bén nhọn ở hai bên lập tức vụt ra.
Trong giây phút chỉ mành treo chuông, tên bảo tiêu này phát huy được năng lực chiến đấu vượt qua thử thách, ôm súng hạ thấp người mà nhào lộn, mạo hiểm mà lánh qua 1 bên. Quán tính khiến gã phải lăn vài vòng về phía trước mấy mét, sau đó cũng ngay ở chỗ dừng lại mà dính phải cái bẫy rập thứ hai.
Cây nhọn trí mạng từ từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng bộ óc của gã, khiến gã đứng thẳng tại đó.
Tất cả chuyện này phát sinh chỉ trong vòng 3s, tên thợ săn mặc trang phục săn bắn kia nghẹn họng nhìn trân trối mà ngây ngốc, dường như hoàn toàn còn chưa kịp phản ứng lại đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Một cây dao chợt xuất hiện ở phía sau cổ họng của y, dễ dàng mà cắt đứt động mạch cùng khí quản của y. Y ôm chặt lấy phần cổ không ngừng phun máu kia, yết hầu rung động, biểu tình không thể tin được đọng trên mặt. Sau khi lảo đảo ngã ra phía sau, trong mắt của y chỉ còn lại những vết vết lốm đốm không rõ xuyên thấu tán cây, sự kinh hãi dường như liên tục toát ra, thậm chí ngay cả kẻ tấn công mình là ai còn chưa kịp thấy rõ đã ngừng hô hấp.
“Một tên.” Lạc Ý dùng ống tay áo mình lau khô đi máu trên thân dao, hờ hững nói.
Neal từ phía sau thân cây đi ra, nét mặt phức tạp mà nhìn Lạc Ý: “Cậu là … sát thủ chuyên nghiệp à?” Gã hỏi.
Lạc Ý suy nghĩ 1 chút, lắc đầu nói: “Tao không thích kiếm tiền như thế.” Hắn đưa con dao đã được chùi sạch sẽ trả lại đối phương. “Dùng xong, trả mày.” Sau đó hắn khom lưng cởi bỏ đi quần áo của tên thợ săn đã chết kia, cởi bỏ bộ quần áo lao động màu cam trên người, đổi quần áo.
Hiện tại hắn đã có được một cây súng trường săn bắn đặc biệt Winchester (2) có gương ngắm bắn, một cây súng lục bán tự động Samuel·Colt (3), một con dao Đức cùng một chủy thủ. Tháo cái mũ cao bồi trên đầu thi thể xuống đội lên đầu mình, hắn nhẹ nhàng huýt sáo mà nói: “Đi thôi, tìm tên thứ hai.”
Neal nhổ cái cây mộc đóng đinh tên bảo tiêu, nhìn bộ quần áo mê màu dính đầu máu cùng thủng tùm lum, phiền muộn mà nói: “Tôi không muốn mặc cái này.”
“Vậy tìm chìa khóa xe đi, trên xe chúng có thể có đồ dự phòng đó.”
Neal nhanh chóng mà lục soát quần áo của tên bảo tiêu, tùy tiện đào một cái hố, rồi dùng lá héo mà che đậy thi thể. Ở dưới độ ẩm à nhiệt độ này, vi sinh vật sẽ nhanh chóng sinh sôi nẩy nở, cứ vậy vài ngày nữa thi thể sẽ hư thối thấy không rõ mặt mày.
Gã cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đi tới chỗ xe của bọn chúng, quay đầu lại thấy Lạc Ý đang cắt đứt đằng thằng, tiêu hủy mấy cái bẩy rập khác. “Cần gì phiền như thế, coi ai hên ai xui thôi.” Gã nói. “Nói không chừng cứ vậy có thể giết thêm được tên thợ săn nào đó.”
“Cũng có thể dính phải người vô tội.” Lạc Ý nói.
“Quản gì chứ —” Neal đột nhiên ngậm miệng lại, quay đầu lại nhìn thanh niên châu Á đang hoạt động trước mặt, trong mắt lóe quang mang nghiền ngẫm. “À, cậu không phải sát thủ chuyên nghiệp. Sát thủ chuyên nghiệp thì hẳn không có cái này đi, nên nói thế nào nhỉ, — lòng tốt? Sự lương thiện? Trời đất, thật không thể tin được, một người có thể giết người không chớp mắt lại có thể còn có cái này sao … Này, bộ cậu là cảnh sát hả?”
“Không.” Lạc Ý phủ nhận.
Nhưng thoạt nhìn có vẻ Neal đã xem như vậy, nên cười nhạt rồi rời đi.
Gã từ trên xe việt dã kia tìm thấy được một bộ mê màu phục, liền thay đổi cái bộ quần áo dơ bẩn trên người mình. Khi Lạc Ý leo lên xe, thì gã đã bắt đầu nghe tiếng nhạc trên radio, lang thôn hổ yết mà ngặm hamburger thịt gà.
Mùi thơm của đồ ăn thường kích thích khứu giác của Lạc Ý: “Còn không?” Hắn hỏi.
Neal lác đầu, “Chỉ còn toàn đồ giấy gói thôi, có lẽ cái còn lại nằm trong bụng tên bảo tiêu rồi.” Gã suy nghĩ 1 chút, từ giữa hai miếng bánh kia lấy ra một cái đùi gà hương thơm ngập mũi, vô cùng đau lòng mà nhét vào tay của Lạc Ý.
“Cám ơn.” Lạc Ý cầm lấy tờ giấy rồi bắt đầu ăn.
Trong nháy mắt này, Neal cảm thấy cái phương diện nào đó mà mình đã buông tha hồi lúc đầu đã lại bùng cháy.
Mẹ nó, tên này là một cảnh sát đó! Chính là đối thủ một mất một còn của gã từ quá khứ tới tận tương lai đó. Tên đầu lĩnh xã hội đen ảo não nhắc nhở chính mình: Nhớ lại cái tên FBI dám lẫn vào trong người của mày, thiết lập bẫy bắt mày đi! Nhớ lại những đắng cay mà mày phải chịu đựng trong ngục suốt mấy năm qua đi! Nhớ lại hoàn cảnh tay trắng của mày sau khi ra tù đi! Sao mày lại có thể động tâm với một tên cảnh sát nằm vùng cơ chứ?
Ngay lúc này, ở đáy lòng của gã thản nhiên sinh ra một sự phẫn nộ cường liệt, với bản thân mình, với tên thanh niên đang ngồi bên cạnh mình: Với cái thế giới đầy oái ăm này!
Thật muốn dùng một quả bom hạt nhân đem cả cái đảo này nổ tung trời..
Gã nghĩ 1 chút, rồi khởi động xe.HẾT CHƯƠNG 37
(1) Balistoides conspicillum
(2) súng trường săn bắn đặc biệt Winchester
(3) súng lục bán tự động Samuel·Colt