Sát Thanh

Chương 33: Đảo tùng lâm




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Phỏng vấn cá nhân thật giản đơn tới không ngờ, hỏi mấy câu như “Có người thân tại đây hay không?”, “Vật phẩm cá nhân trong quá trình cấm túc thì sẽ gửi tới cho ai”, mấy vấn đề tương tự như thế, Neal cứ luôn trả lời không có, sau đó ký tên vào một hợp đồng bảo mật, sau đó được thông báo là đã được tuyển chọn chính thức, cùng ngày hôm đó liền tiến hành vào kỳ huấn luyện.

Gã bị đưa vào trong một căn phòng dạng như ký túc xá, bên trong có tủ quần áo cùng 6 cái giường đơn, một nửa đã có người, cái giường ngay cửa sổ bị chính tên nhóc người Châu Á mà hồi nãy gã mới vừa làm quen, Lạc Ý chiếm lấy. Do hồi nãy lúc nói chuyện kết thúc cũng chả mấy vui vẻ gì, nên Neal cũng không định đi tới chào hỏi làm chi, Lạc Ý cũng không có dự định sẽ bắt chuyện cùng gã, cứ bắt chéo chân mà nằm ở trên giường chơi bài.

Những người khác lục tục đi vào, giường dần kín, cũng không biết trong 24 người cuối cùng chọn ra được mấy người.

Sau khi giải quyết xong vấn đề ăn, hiện tại lại có một cái giường tuy rằng không nói là thoải mái nhưng ít nhất cũng sạch sẽ để cho mình nghỉ ngơi, Neal tạm thời cảm thấy thỏa mãn, vừa ngã đầu vào gối liền ngủ say như chết, nếu không phải nửa đêm bị một tiếng kêu thảm thiết khiến cho bản thân gã phải giật mình tỉnh giấc thì chắc gã đã ngủ thẳng 1 giấc tới hừng đông.

—- Gường ngủ đối diện là một tên Mỹ lai, tiếng được tiếng mất hòa cùng với tiếng khóc, đem đầu không ngừng đụng ầm ầm vào trong khung giường thiết, khiến tất cả mọi người trong phòng đều thức giấc. Lập tức có 2 nhân viên nghe tin mà chạy tới rồi khiêng tên đó ra ngoài.

…. Tên đó 8/10 là bị lên cơn nghiện, nên bị đuổi ra khỏi nhà. Mọi người không ai lên tiếng nhưng đều nghĩ vậy, coi như không liên quan tới mình mà bắt đầu tiếp tục ngủ.

Không ngờ 20 phút sau, tên người mỹ kia thoải mái thảnh thơi mà trở về phòng, leo lên giường của mình, trong cổ họng phát sinh ra tiếng rên rỉ vui sướng, cảm thấy mỹ mãn muốn thăng tiên.

Tên người da đen nằm giường bên cạnh nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Hey, partner, bọn họ cho mày thuốc à?”

Tên người mỹ cười hì hì, tinh thần còn có chút hoảng hốt.

Có hai tên khác lập tức gọi nhỏ hô to đứng lên: “Lại có cả chuyện tốt thế này sao?” “Chết tiệt, biết vậy vừa lúc gia nhập vào họ phải xin thuốc ngay, chứ hồi nãy hút thuốc lá thường thôi thật chẳng có chút sức gì cả!” “Họ đưa ra điều kiện gì, hay chỉ nói số lượng là được?”

Tên người mỹ rung đùi đắc ý, lâng lâng đáp: “Phúc lợi công ty, mỗi ngày được hút 1 lần … Tao nghiện K phấn.”

Mấy tên còn lại nghe vậy càng thêm kích động, liền bắt đầu làm ầm ĩ đứng lên, tên da đen nóng ruột muốn lập tức đi lĩnh thuốc, quả thật có 1 tên nhân viên được gọi tới, đem 5 điếu thuốc lá thả xuống dưới bàn của gã.

Tên da đen liền nhanh chóng mà hít sâu một hơi, được một tấc lại muốn tiến một thước mà oán giận: “Ma túy thôi mà, các người không thể cung cấp được mặt hàng cao cấp hơn 1 chút được hay sao?”

Nhân viên công tác cười cười, lưu lại một câu rồi mới rời khỏi phòng: “Phúc lợi công ty là một móc nối với công trạng, anh càng làm tốt, đãi ngộ càng cao.”

Mọi người nghe xong vui mừng khôn xiết, đều đứng dậy nhận thuốc, Neal cũng không nói gì mà cầm lấy 1 điếu.

Mọi người đều tự hút phần thuốc của mình, phát hiện trên mặt bàn vẫn còn dư 1 điếu thuốc. Tên da đen cầm nó giữa các ngón tay, nhìn quanh phòng rồi hỏi: “Ai không lấy?” Gã nhìn về phía tên thanh niên châu Á đang nằm ở giường ngủ kế bên cửa sổ. “Mày không muốn? Không muốn thì cho tao.”

Lạc Ý lơ đểnh mà nói: “Tùy.”

Tên da đen cầm lấy điếu thuốc đang muốn châm lửa, thì Neal chợt đứng dậy rút điếu thuốc ra, đặt ở bên mép châm lửa cho cháy rồi đưa cho Lạc Ý: “Thôi đi, mấy năm nay chẳng ai mà không hút cái này cả.” Gã nhìn hắn, mang theo một nụ cười không chút ý tốt, “Cậu thực sự là lăn lộn trong giới chứ hả?”

Lạc Ý nhìn gã không nói tiếng nào, đến tận khi Neal hầu như muốn dùng ánh mắt mà xẻ đầu hắn ra, thì mới đưa tay tiếp nhận điếu thuốc đó, hít lấy làn khói mà bắt đầu hút.

Neal có thể khẳng định ở trong mặt này hắn chính là một tay non — thế nhưng mới hút 2 3 lần, 10s sau hắn đã lập tức thần tình mê man, chậm rãi nhắm lại đôi mắt, ánh mắt ở dưới mí mắt hơi mỏng càng không ngừng chuyển động.

Từng đoạn cổ quái quỷ dị, thiên mã hành không đan vào nhau, chiếm giữ đại não của hắn, tựa như bên trong là một cái nồi thập cẩm. Những hình ảnh lộn xộn, dựa theo cảm giác mê muội không rõ mà bắt đầu lượn vòng trước mắt hắn, tư duy của hắn bắt đầu kích động, linh cảm hiện lên, tựa như một tên bói toán đang bắt đầu itến vào trong thế giới đầu bên kia. Hắn toàn thân vô lực mà thả lỏng, cảm giác cột sống cùng khoái cảm không ngừng khiến cả người tê dại. Hắn vừa rét run vừa khát, mơ hồ thong thả mà bắt đầu thần tốc thanh tỉnh. Ngay khi trí óc bắt đầu biến hóa, hắn tựa như người mộng du chợt mở mắt ra, nhìn mấy tên đàn ông trong phòng mà không thể kiềm chế, tự dưng cười rộ lên.

Neal bị nụ cười đó khiến cho cả người thần hồn phiêu đãng.

Bị đầu độc cũng không phải chỉ có 1 mình gã, tên da đen liền khom lưng cầm lấy đầu gối của Lạc Ý, bắt đầu theo đùi lướt lên trên.

Neal liền đẩy mạnh tay của tên đó ra, tiến tới gần tên da đen bắt đầu nổi giận: “Muốn đánh nhau à?” Gã lãnh khốc xúc phạm tuyên chiến.

Tên da đen đối chọi gay gắt với gã chỉ trong chốc lát, dường như cảm nhận được từ trên người đối phương thoát ra một lưỡi dao đầy máu tanh, khí thế tiệm nhược, hừ lạnh một tiếng trở lại giường ngủ của mình.

Neal lướt mắt nhìn mọi người, bọn chúng ai cũng né tránh ánh mắt của gã, tỏ ra dấu hiệu yếu kém hơn. Vì vậy gã trực tiếp ngồi xuống giường của tên thanh niên Châu Á, không tiếng động tuyên cáo quyền sở hữu.

Lạc Ý nghiêng người bắt được ống quần của gã, còn như đang trong cõi tiên mà không ngừng cười. Neal cúi đầu yên lặng nhìn khuôn mặt của hắn, đôi lông mi dài ở dưới làn da trắng nõn xuất hiện 2 bóng ảnh, hắc bạch phân minh mà run rẩy, ngây thơ kích động nhưng cũng mê hoặc xinh đẹp.

Trong lúc nhất thời, Neal không rõ được người thanh niên này: vừa có thể không thấy thẹn thùng mà đem bán cơ thể mình, mà cùng lúc ở trên người lại có thể mang lại cảm giác trong sạch thanh cao. Dâm loạn nhưng cũng vô tư, hai tính chất đối nghịch nhau mà đặc biệt ở trên người hắn mà giao hòa lại một cách tự nhiên, khiến người ta nhịn không được mà muốn tìm hiểu tới tận cùng.

Bị một trai bao hấp dẫn, thật đúng là một thể nghiệm cực kỳ mới mẻ, Neal tự giễu mà bĩu môi. Gã có hứng thú muốn cùng Lạc Ý lêu lổng một hồi, nhưng không phải ở dưới trạng thái chẳng rõ ràng ý thức thế này, càng không thích có người khác xem.

Nửa tiếng đồng hồ sau, hiệu quả thuốc dần mất đi, Lạc Ý ôm lấy cái đầu vừa bị hỗn loạn và hưng phấn cướp sạch cả não, cúi đầu rên rỉ nói: “Đáng chết … Lần sau tên nào dám kêu tao hút ma túy nữa, tao liền đem thuốc nhét vào mông nó.”

Neal bật cười: “Lần đầu tiên sẽ có chút khó chịu, nhưng sau đó cậu sẽ cảm thấy như muốn bay lên trời vậy … cũng giống như làm tình vậy, đúng không?”

“Làm nó còn tốt hơn cái này.” Lạc Ý lẩm bẩm một tiếng, dường như biểu đạt chẳng đáng.

Neal cười xoa mái tóc rối bời của hắn, nghĩ người này thực sự thẳng thắn đến dễ thương.

Sáng ngày thứ hai, toàn bộ những người trúng tuyển đều được gọi tên (Neal đếm thử số, tổng cộng 18 người.) Sau đó nhanh chóng đưa họ lên xe buýt, chở đến sân bay, sau đó leo lên 1 cái máy bay không có bất kì tiêu chí gì, dạng máy bay nhỏ chở hành khách.

Cửa sổ của máy bay đều bị che chắn lại, không cách nào giật ra được, mọi người liền tục mà hỏi han, nhưng tiếp viên hàng không chỉ là cười lắc đầu, nhắc nhở bọn họ đừng quên hiệp nghị bảo mật.

Neal thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng càng lúc càng gia tăng nghi ngờ, không khỏi thấp giọng hỏi Lạc Ý đang ngồi bên cạnh mình: “Cậu không cảm thấy … có gì đó không ổn à?”

“Về cái gì?” Lạc Ý ngáp dài, lười biếng hỏi lại.

“Toàn bộ, từ tờ quảng cáo, đến phỏng vấn, phúc lợi quá mức là high, còn hiệp nghị bảo mật mạc danh kỳ diệu, máy bay lén lút …” Neal một hơi nói xong, thì nghiêm túc dị thường mà tìm kiếm ý kiến đồng ý. “Cậu thật sự không cảm thấy kỳ quặc à? Nếu bọn họ có tiền để mướn được máy bay tư nhân thì còn cần gì mướn người như chúng ta chứ?”

Lạc Ý suy nghĩ nhìn gã: “Cái gì mà ‘người như chúng ta’? Tôi không nghĩ bản thân mình kém cỏi.”

“.. Đây không phải vấn đề quan trọng. Chết tiệt thật, cậu có thể ngu hơn được nữa không hả?”

Thanh niên Châu Á thấy gã có chút tức giận, cười ôm lấy cổ của gã, đôi môi kề sát vào tai của gã mà nỉ non: “Quản nhiều như vậy làm gì, cuộc sống mà, không phải như thế mới vui vẻ mà qua hay sao. Thế giới này khắp nơi đều là tên khốn cả, chỉ có tiền mới là bạn tốt nhất thôi, nghĩ lại đi, 30,000 dolla Mỹ, vì mấy tờ giấy này mà ngay cả mông tôi còn có thể bán, còn có gì mà cần phải do dự chứ”

Lúc này Neal thật nghĩ hắn chính là một tên khốn vô tâm vô phế.

Nhưng hết lần này tới lần khác tên khốn này ở trong mắt gã, ngay cả hơi thở cũng có thể khiến cho gã tâm dương khó nhịn. Gã nắm lấy tay của đối phương, đặt ở dưới đũng quần của mình, khiến cho hắn cảm nhận được bộ phận không ngừng nhanh chóng cứng rắn. “Sờ sờ cái này đi, tên trai bao.” Neal hô hấp gấp mà nói: “Chờ khi có được tiền rồi, tôi có thể làm cậu tới khóc.”

Lạc Ý cách mảnh vải không chút quan tâm gì mà vuốt vuốt vài cái: “Tôi chờ mong đấy.” Sau đó hắn chẳng chút hứng thú mà rút tay về.

Neal tức giận không thể kiềm nén, ở bên cổ của hắn mà không nhẹ không nặng cắn một ngụm.

“Đừng quậy!” Lạc Ý rút vai, cười gõ đầu gã. “Sao lại giống chó thích cắn bậy thế này.”

Đâu chỉ là cắn, nếu như không phải có ánh mắt người khác, lúc này gã nhất định sẽ đem tên khốn này từ đầu đến chân ăn sạch sẽ, mặc dù chỉ là rape — gã không tin đối phương có thể đánh thắng được gã.

Thời gian nhanh chóng trôi qua trong ý tưởng dâm ô, mấy tiếng sau, máy bay đáp xuống. Bọn họ đi xuống cầu thang mạn, phát hiện bản thân đang ở một cái sân bay dạng nhỏ có chút đơn sơ.

Neal ở ngay cửa khoang thuyền dừng lại vài giây, nỗ lực nhìn ra xa, chỉ thấy một mảng tùng lâm màu xanh lan tràn không ngừng. Trong gió hỗn tạp một ít vị đạo thịt sống, độ ẩm không khí rất lớn, gã hoài nghi ở đây có thể là vùng duyên hải, hoặc là một hòn đảo nhỏ ngay trong biển.

“Hoan nghênh đã tới Nguyệt Thần Đảo.” Vị tiếp viên hàng không dùng nụ cười ngọt ngào mà nói tạm biệt với họ. “Mọi người cứ ở đây trải qua quãng thời gian khó quên nhất trong cuộc đời nhé.”

Mọi người mờ mịt mà leo lên một chiếc xe đậu sẵn, trên con đường rừng xóc nảy hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới thấy được căn cứ có hàng rào vây bắt tứ diện.

Căn cứ là 3 khu nhà ngăn nắp, kiến trúc tựa như quân doanh, cùng nhau tạo thành một cái một sân rộng cực kỳ rộng ở ngay giữa, chung quanh là những đất trống có bụi cây thấp bé làm đẹp, xa hơn 1 chút chính là rừng rậm rậm rì.

Sân rộng đã có sẵn những tốp người đang đứng, sau khi rút hết xe đi, thì còn lại khoảng 41 người, xem ra công ty này không chỉ ở New York mà tuyển người. Thấy nhiều người như thế, Neal lại có chút an tâm, nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

“Nhìn cái gì.” Gã vỗ vỗ vào vai của Lạc Ý đang không ngừng nhìn quanh, nhắc nhở. “Đang sắp xếp chỗ ở cho chúng ta đấy.”

XXXXXXXXXXXX

Một phi cơ trực thăng vẻ ngoài xa hoa đáp xuống sân bay nhỏ, trên thân máy bay màu xám bạc có phun một thân người quần dài phiêu dật, vóc người duyên dáng tựa như một nữ thần, tựa dưới là một cái logo hình trăng rằm, khắc một dòng chữ “Câu lạc bộ Nguyệt thần”

Cửa khoang thuyền mở ra, một trước một sau đi ra hai người da trắng. Người trước 50 tuổi, vóc người ục ịch, ở đỉnh đầu sáng bóng tựa như được bôi dầu trơn, hai bên tai là hai chỏm tóc màu đỏ ửng không ngừng lượn lờ. Gã bước xuống cabin trước, sau đó quay đầu nhìn bạn của mình, tư thế mơ hồ lộ ra chút khẩn trương và sợ hãi.

Người sau là một thanh niên khoảng chừng 30 tuổi, thân thể cao ngất, đem bộ âu phục quý báu tôn lên được ý tưởng thiết kế ban đầu. Tựa như khoe khoang thân phận và khí chất thành thục, mái tóc được vuốt keo sáng bóng, mái tóc màu đen hòa cùng màu đồng, cùng với ngũ quan đặc thù con lai Âu Á hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, là một sự anh tuấn kiêu căng mà xa cách.

“Động tác của cậu có chút cứng đấy, Edman.” Anh đi tới bên cạnh người lớn tuổi kia, dùng ánh mắt từ cao nhìn xuống mà nói. “Là bệnh viêm khớp à?”

Edman có chút lo sợ mà lên tiếng, cố gắng để động tác của mình thêm phần tự nhiên, cười gượng nói: “Cũng không chỉ như vậy, tay chân già rồi, không còn dùng được nữa.” Gã quay đầu nhìn chỗ cửa nhập khẩu sân bay, vài chiếc xe con đang nhanh chóng chạy tới, cuối cùng dừng lại trước mặt họ tầm 10 thước.

Một tên nam nhân người da trắng âu phục giày da xuống xe, được một đám bọn bảo tiêu trang phục mê màu vây quanh, tiến đến gần. “Hey, bạn già, lâu rồi không gặp, ông khỏe không?” Y ôm lấy Edman, sau đó nhìn sang phái đoàn toàn là thanh niên đi bên cạnh mà nhiệt tình vươn tay. “Hoan nghênh gia nhập câu lạc bộ, Mr.García Jan. Tôi là trợ lý hội trưởng, Olivier Grimm. Chúng tôi luôn cố gắng cung cấp sự phục vụ với chất lượng tốt nhất, nếu như có chỗ nào không hợp ý ngài, xin nhất định hãy báo cho tôi biết.”

García vươn tay bắt tay với y tầm vài giây thì buông ra, tự tiếu phi tiếu mà nói: “Cám ơn, Mr.Grimm, tôi có thể trước tiên cho chút ý kiến nhỏ được không — Chế độ thẩm tra của các ngài quá mức nghiêm ngặt, nếu như không phải có Edman nguyện ý dẫn tôi tới đây, tôi sợ rằng ngay cả cửa của các ngài cũng không thể chạm tới được.”

Olivier bất đắc dĩ cười cười: “Xin lỗi, câu lạc bộ quy định như vậy, cho nên toàn bộ những người mới muốn gia nhập, cần phải có hội viên cũ lâu năm dẫn tới, cũng không phải chỉ riêng mình ngài như thế, Mr.Jan. Ngài cũng biết, chúng tôi chỉ là một vòng tròn nhỏ hẹp, là một xã đoàn không chủ, thế đạo gian khổ, sinh tồn không dễ mà.”

García biểu thị khoan dung hơi hơi gật đầu, ngược lại nói rằng: “Tiếp theo sắp xếp thế nào?”

“Tôi nghĩ Edman có thể đã giới thiệu khái quát với ngài rồi.” Olivier làm ra thủ thế mời khách, vừa cùng anh đi tới chỗ xe vừa nói. “Kỳ này hoạt động chính thức sẽ bắt đầu vào ngày mốt, đến lúc đó sẽ bắt đầu giới thiệu quy tắc chi tiết liên quan cùng với phát xe, trong lúc đó chúng tôi cũng cố gắng thỏa mãn các yêu cầu khác của khách — ngài biết Dạ Oanh bên chỗ chúng tôi là xuất sắc nhất mà?”

García biết “Dạ Oanh” là tiếng lóng của câu lạc bộ này, chính là những tính nô đã được dốc lòng điều giáo qua, chuyên cung ứng cho khách có yêu cầu, dù là nam hay nữ, ai cũng là bảo vật, nhưng hứng thú của anh hiển nhiên không đặt ở đây. “Ngày mốt? Được rồi, tôi sẽ kiên trì đợi, trước đó có thể tham quan quanh đảo không?”

“Đương nhiên, thế nhưng chỉ giới hạn trong 1 tòa.”

“Một tòa?

“Nguyệt Thần Đảo kỳ thực là một đảo song tử tinh tiếp giáp nhau, chỗ của chúng ta đang ở là một tòa nhỏ hơn.” Olivier nói, tiện tay chỉ chỉ phía đông nam. “Bên kia còn có một tòa lớn hơn dùng để làm sân hoạt động, ngày mốt mới được mở ra cho hội viên vào.”

García nhìn về phía mà y chỉ ở đằng xa, tùng lâm rậm rạp chặn đường nhìn, cũng không thể thấy được gì hơn những ngọn cây cao cùng bầu trời xanh.

Chỗ này là một trong hơn 3000 đảo chi chít như sao trên trời ở Thái Bình Dương, là một đảo nhỏ nối liền 2 chỗ, anh ở dưới làn gió biển không ngừng thổi vào mặt mà nheo mắt lại, sau vài giây xuất thần, thì mới cúi người ngồi vào xe.

Edman trước cửa xe có chút do dự, có chút lắp bắp mà nói: “Nếu không thì tôi trở về trước nhé? Hai người cũng biết hiện tại tôi đi lại không tốt, chơi không nổi nữa rồi …”

Olivier cười nói: “Này, ông bạn già thân yêu của tôi, đừng có cụt hứng như thế, ông vẫn là lão đầu hổ tráng kiện mà, cắn chết vài con tuần lộc nữa cũng không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, dù không tham gia hoạt động cũng không sao, ông có thể ở trong hội sở, muốn chơi gì thì chơi … Lẽ nào ông không nhớ Dorothy sao, cô ấy thì lại nhớ ông mãi chẳng quên được đó?”

Edman vẫn là bộ dáng chậm rì chẳng muốn lên xe.

“Lên xe đi, Edman.” García nhíu đôi lông mi dày của mình, lộ ra chút không vui. Edman với anh vẫn chứa đựng kiêng kỵ, nén sự không tình nguyện trong lòng, ngồi vào bên cạnh anh trong xe.

Olivier cùng với bảo tiêu cũng lêu lên xe, nối đuôi nhau chạy ra khỏi sân bay.

García dùng ngón tay gõ 1 cái, ghế lái xe cùng phía sau xe liền xuất hiện 1 tấm ngăn giữa, đem tài xế che mất ở sau tấm kim loại.

Edman tựa như đứng ngồi không yên, mồ hôi bắt đầu lăn xuống giữa trán. García quay sang nhìn gã, đến tận khi gã liên tục kéo khăn ra lau mồ hôi, mới tự tiếu phi tiếu mà nói: “Sợ cái gì, ngẫm lại xem là ai ở sau lưng ông cho ông chỗ dựa?”

Edman dừng lại bàn tay lau mồ hôi. Gã bỗng nhiên bất tự giác mà ngồi thẳng thắt lưng, tựa như phía sau đang dựa vào một tượng đá không thể lay động. Gã hắng giọng, dùng giọng nói dù cho nỗ lực sửa đổi thế nào cũng không che giấu được khẩu âm nam bộ: “Tôi tuyệt đối không tham gia hoạt động lần này.”

“Đương nhiên.”

“— Các người phải đồng ý không lôi chuyện cũ ra, xóa bỏ toàn bộ mọi thứ trước đây.”

“Đúng vậy.”

“— Còn phải đảm bảo người thân của tôi an toàn.”

“Chỉ cần ông đừng tự mình chủ trương.”

Edman thở phào nhẹ nhõm, không hề lau mồ hôi nữa, nhét khăn vào túi, xụi lơ ngã xuống ghế da thật, lầm bầm nói: “Thật xui xẻo …”

“Ông nên nghĩ mình may mắn đi …” García nói hờ hững. “Còn có cơ hội lập công chuộc tội.”

Edman hít sâu 1 hơi, không nói gì nữa.

Chiếc xe Quattroporte màu đen bình ổn chạy trên đường rộng, dọc theo dốc mà chạy tới đỉnh gò núi, hội sở câu lạc bộ Nguyệt Thần hoa lệ như tòa thành, khổng lồ mà chiếm hẳn lấy 1 phần, đứng sừng sững ở ngay đỉnh cao giữa tùng lâm mà cùng đợi bọn họ.