Sát Thần

Chương 909: Chữa trị cổ trận




Đối với Cự Nhân Tộc mà nói, hôm nay ngạc nhiên hơi nhiều...

Đầu tiên là Thiên Điệp Liên, sau là Vạn Trọng Thạch, hiện tại lại phát hiện cổ trận thần bí, đừng nói là cổ LanTinh này đã từng có kỳ diệu thật lớn?

Cự Nhân Tộc đã sinh sống ở cổ Lan Tinh mấy vạn năm, trong thời gian dài buồn chán, bọn họ cũng từng thăm dò mặt ngoài nhiều lần, nhưng chưa từng phát hiện ra điều gì.

Thạch Nham hiểu được không gian áo nghĩa, thần thức thẩm thấu lực kinh người, lại có lòng muốn ở cổ Lan Tinh dài hạn, cho nên tận hết sức lực lục lọi bốn phía, hắn tìm được rất nhiều thứ.

Điều này làm cho tộc nhân Cự Nhân Tộc rất là mừng rỡ.

Bất luận kẻ nào nếu như biết gia viên mình có bảo vật thì đều mừng rỡ, Cự Nhân Tộc cũng không thể ngoại lệ.

Nhất là, Cự Nhân Tộc vật tư thiểu thốn, cuộc sống cũng không xa xỉ, phát hiện người mang chí bảo, ngồi trên bảo địa, đương nhiên cao hứng.

"Ngươi có thể thử chữa trị? Thật sự có thể?" Nạp Hâm vui mừng nhướng mày, kích động bước lên trước, hữu hảo duỗi ra một ngón tay, vỗ vào bả vai hắn: "Thật tốt quá, ta biết Tiểu Nham Tử sẽ là phúc tinh của tộc ta, ngươi quả nhiên không để cho ta thất vọng, Tiểu Man mang ngươi về tộc của ta, đứa nhỏ này thật khá lắm, ha ha."

Rất nhiêu tộc nhân Cự Nhân Tộc mặt mày cũng đều hớn hở, không kìm được vui mừng.

"Trận đô đứt gãy, thân lực có thể nôi liên, ta thử xem đi." Thạch Nham cẩn thận cảm thụ một chút, nói: "Ta cần một chút thời gian."

"Ha ha, ngươi cứ tùy tiện, thời gian còn nhiều mà, chúng ta không thiểu nhất chính là thời gian." Mặt mũi Nạp Hâm tràn đầy tươi cười.

Kiệt Tư Đặc cùng Lý Hiểu, cũng có chút phấn chấn, âm thầm kích động.

Có thể khẳng định một điểm, cái cổ Lan Tinh này tất có chỗ kỳ diệu, bằng không sẽ không có bí trận tổn hại ở bên trong núi.

Bí trận có ý nghĩa đã,'từng có sinh mạng tồn tại trên cổ Lan Tinh, thậm chí từng sống rất lâu.

Tồn tại càng cổ xưa, cảnh giới, tu vi, lực lượng càng cường hãn, nhận thức đối với thể gian cũng sẽ khắc sâu rất nhiều.

Nếu như có thể tìm thấy thứ bọn họ lưu lại, đó sẽ là tin vui cho tất cả mọi người trên cổ Lan Tinh.

Các tộc nhân từ Liệt Diễm Tinh Vực và Thần Ân Đại Lục mới đến, nếu có thể tìm được chí bảo, bọn họ nhanh chóng có thể đạt được chỗ dựa ở Mã Gia Tinh Vực, thậm chí có thể có cuộc sống vô cùng tốt.

Đây là một cơ hội.

Nhắm mắt lại, một tay án lên Vạn Trọng Thạch đen như mực, thần thức Thạch Nham không ngừng ngưng luyện, lặng lẽ thẩm thấu vào bên trong.

Hắn tu luyện lực không gian, thần thức có không gian lực, là người sở hữu không gian áo nghĩa, mang một loại thần thức kỳ diệu nhất.

Cự Nhân Tộc không thể dò xét cảm ứng nhưng hắn có thể.

Không có quan hệ với cảnh giới cao thấp, chỉ khác nhau về không gian áo nghĩa, người sở hữu không gian áo nghĩa vốn huyền ảo thần bí, ở bất cứ tinh vực nào cũng đều là nhân tài hiếm thấy.

Thần thức ngưng luyện chậm râi thẩm thấu vào bên trong, như mạng nhện trải rộng khắp. Trận đồ bên trong, bỗng nhiên chiếu rọi rõ ở trong thức hải của hắn như tinh đồ rườm rà khó lường.

Ngọn núi cao ngàn mét, bên trong là linh đồ chàng chịt, hàng ngàn hàng vạn sợi tơi giăng khắp nơi, nối liền lẫn nhau.

Trong đó có vài chục sợi tơ bị lực lượng nào đó cắt đứt, làm trận độ cũng không thể sử dụng được.

Hắn nhìn không thấu linh đồ ảo diệu, cũng không có năng lực phỏng theo, nhưng chẳng qua chỉ là chữa trị, cũng không làm khó được hắn.

Hắn coi như là luyện khí sư bất phàm, các loại đồ án trong Luyện Khí Yếu Quyết đều bị hắn lĩnh ngộ khắc sâu, việc chữa trị trận đồ tổn hại hắn cũng có sự kiến giải rất độc đáo.

Thần thức làm dẫn, dần dần quấn quanh miệng hai đường cong bị đứt gãy, không gian lực thẩm thấu Vạn Trọng Thạch, bỗng nhiên phát lực!

Một đám thần lực tinh thuần thẩm thấu tiến đến như linh xà, theo thần thức liên lạc, chậm rãi hướng chỗ đứt gãy nọ, sau đó thần lực như chất nhầy mang hai sợi tơ dẫn tới chỗ miệng đứt gày, âm thầm phát lực kết nối với nhau.

Không phải là đặc biệt khó khăn.

Rất nhanh, chỉ nghe một tiếng "xuy" ánh vào linh hồn. Sợi tơ bị đứt đã được thần thức và thần lực của hắn nối liền.

Thần sắc Thạch Nham phấn chấn, trên mặt hiện ra nét mỉm cười.

Không hề nghỉ ngơi nhiều, hắn tiếp tục làm, không ngừng phóng thích thần lực, lấy thần thức tìm chỗ đứt gãy âm thầm nối liền.

Thời gian vội vàng trôi qua

Trong nháy mắt, mười ngày trôi qua, Cự Nhân Tộc cùng Kiệt Tư Đặc, bọn người Lý Hiểu cũng đều thủ hộ ở bên cạnh, nghiêm túc cảnh giới.

Lần này phát hiện trọng đại, Cự Nhân Tộc rất cẩn thận, trước khi chuyện chưa có xác định, đều lưu thủ ở lại, không có người nào rời đi.

Nạp Hâm khẩn trương nhất, rất cẩn thận nhìn vào trong đọng, trong lòng tràn đầy chờ mong, chờ mong hành động của Thạch Nham, hắn có thể mang đến cho Cự Nhân Tộc một sự biến hóa mới, để cho bọn họ có cuộc sống càng thêm thích ý ở Mã Gia Tinh Vực.

Một ngày, đột nhiên thần thể Thạch Nham run rẩy lên, cái trán hiện ra dấu vết mồ hôi, linh hồn cũng có chút chập chờn bất định.

Nạp Hâm và mọi người không khỏi nhìn khẩn trương chờ xem là cái

gì.

Bọn họ biết rõ, có lẽ thời khắc mấu chốt nhất sắp đi đến.

Oanh!

Chấn động trọng lực cường hãn, phút chốc từ bên trong núi bạo phát ra, thần thể Thạch Nham bị chấn trực tiếp bay ngược ra.

Tộc nhân Cự Nhân Tộc ở gần núi đều biến sắc, cả đám đều cảm thấy thân nặng vạn quân, bước chân trở nên gian nan, vô ý thức vội vàng thối lui.

Hai người Kiệt Tư Đặc, Lý Hiểu cách núi rất xa, nhưng vẫn cảm thấy trọng lực đáng sợ, ào ào lui xa hơn.

Một luồng ánh sáng màu lam nhạt, lấy đỉnh núi nọ làm trung tâm, như một đạo lưu tinh, đột nhiên hướng phía xa kéo đi.

Bên trong ánh sáng, rõ ràng có chân động trọng lực cực kỳ mãnh liệt

Thần thể Thạch Nham bị chấn ra bên ngoài vạn mét, sắc mặt trầm trọng, khẽ quát nói: "Chữa trị hoàn thành!"

Nạp Hâm và tộc nhân Cự Nhân Tộc, sắc mặt cuồng hỉ, không khỏi hưng phấn, không chớp mắt một cái nhìn hướng ánh sáng màu lam nhạt, có mấy người kềm nén không được, đã chủ động hướng phía đó bay đi.

Thạch Nham sửng sốt một chút hướng Kiệt Tư Đặc nói: "Mang theo Lý Hiểu, chúng ta cũng đi qua xem."

Kiệt Tư Đặc gật đầu, chợt ôm theo Lý Hiểu, cũng hướng phía ánh sáng màu lam nhạt nọ kéo dài cùng bước đi.

Nạp Hâm tự nhiên cũng hưng phấn nhanh chóng phóng đi.

Nửa ngày, đoàn người một lần nữa tập trung ở một ngọn núi mới, ngọn núi này cũng trụi lủi, giống y hệt như ngọn núi cũ.

Chỉ là ở trên đỉnh ngọn núi bị vỡ ra, có một luồng ánh sáng màu lam nhạt như ánh nến chiểu vào.

Đỉnh núi bị vỡ, đá núi bên trong cũng có màu đen như mực, cũng là Vạn Trọng Thạch!.

Thạch Nham sửng sốt một chút, cầm cự kiếm trong tay chém mãnh liệt một hồi, một lần nữa đục mở ra một cái huyệt động, vọt đi vào.

"Giống như đúc! Bên trong cũng là Vạn Trọng Thạch!" Thạch Nham ở trong động, quay đầu hướng đám người Nạp Hâm nói: "Bên trong có trận đồ, cũng bị tàn phá giống như cái trước!"

Thần sắc Nạp Hâm chấn động, thần sắc vui vẻ nói: "Khẳng định có chổ đặc biệt, Thạch Nham, thêm chút sức đi! Mang trận đồ nọ cũng chữa trị, ta nghĩ đợi chữa trị toàn bộ, ảo diệu của trận đồ này sẽ chính thức bày biện ra."

Toàn bộ vẻ mặt tộc nhân Cự Nhân Tộc cũng đều chờ mong, nhìn về hắn.

"Ta khôi phục trong chốc lát." Thạch Nham cười khổ, "Vừa mới tiêu hao không ít sức mạnh, hiện tại để cho ta sửa, sợ là không làm được."

Kiệt Tư Đặc chần chờ một chút, chợt hào khí nói: "Những đan dược này cũng đủ cho ngươi khôi phục nhanh chóng!"

Một mai ngũ sắc đan dược, hương khí thuần hậu, lập loè ánh sáng huy hoàng, mỗi một mai đan dược bên trong đều ẩn chứa năng lượng chấn động bất phàm, đều là cao giai đan dược hắn luyện chế, so sánh với của Lý Hiểu không biết trân quý gấp bao nhiêu lần.

Thạch Nham cũng không khách khí, nhếch miệng cười, thu toàn bộ những đan dược kia, nuốt một ngụm, ngồi xuống ở cửa sơn động nhắm mắt điều tức, lấy tốc độ nhanh nhất đạt trạng thái đỉnh phong.

Ba ngày sau, Thạch Nham mở mắt ra, tinh thần lại toả sáng tiếp tục cấp tốc tiến hành đại kể chữa trị.

Bên trong núi đồng dạng có Vạn Trọng Thạch, kết cấu trận đồ cùng loại, hình thái tổn hại cũng giống như đúc.

Đối với Thạch Nham mà nói, lặp lại chuyện đã làm nên dễ dàng hơn rất nhiều, hắn bắt đầu chữa trị tàn phá trận đồ, lấy thần thức cùng thần lực làm nguồn suối nối liền các sợi tơ bị đứt gãy.

Bảy ngày sau, trong núi truyền đến tiếng oanh minh, cũng có chùm tia sáng màu lam nhạt phóng ra, kéo dài về hướng xa.

Mọi người đã có dự liệu, nhưng vẫn có một chút sửng sốt, hướng phía chùm tia sáng nọ phóng đi.

Trong một ngọn núi Vạn Trọng Thạch khác, vân tôn tại trận đô tàn phá cần được chữa trị.

Lần này không cần nói gì nhiều, Thạch Nham thoải mái tiếp nhận đan dược của Kiệt Tư Đặc, hắn rất sảng khoái nghỉ ngơi, đợi sau khi lực lượng khôi phục, lại bắt tay vào tiến hành chữa trị tàn đồ.

Trận đồ chữa trị xong, lại có chùm tia sáng màu lam nhạt mới.

Thạch Nham không ngừng khôi phục, không ngừng chữa trị ở từng ngọn núi mới.

Ba tháng qua đi vội vàng.

Tổng cộng mười sáu ngọn núi tạo thành hình tròn, phảng phất như bao quanh một thứ gì đó.

Mọi người thoáng đo đạc một chút, phát hiện trung tâm của hình tròn lại chính là nơi Thiên Điệp Liên ẩn sâu!

Phát hiện này làm cho toàn bộ tộc nhân Cự Nhân Tộc đều phân chân lên.

"Chờ sau khi chữ trị ngọn núi thứ mười sáu này, tất có biến hóa!" Ngữ khí Nạp Hâm cũng có chút run rẩy: "Nói không chừng, có thể có quan hệ với Thiên Điệp Liên!"

Hắn liếm môi, chăm chú nói: "Tiểu Nham Tử, ngươi nhất định phải trợ giúp chúng ta."

Chỉ còn một ngọn núi cuối cùng, nhưng lúc này Thạch Nham lại thu tay lại, hắn mỉm cười, nói: "Tiền bối, nếu phát hiện được Thiên Điệp Liên, chúng ta có phần hay không?"

"Chia đều!" Nạp Hâm rất sảng khoái, cười ha ha, "Cũng biết nhân tộc các ngươi gian trá, nhưng ta thích ngươi, bất luận lấy được chỗ tốt gì, chúng ta cũng chia đều, như thế nào?".

"Ta biết rõ tộc ngươi sẽ không nói dối." Thạch Nham nhếch miệng, thống khoái nói: "Tốt! Ta liền động thủ, mang tàn đồ cuối cùng chữa trị!"

Nhắm mắt lại, tinh thần lực thẩm thấu vào bên trong, tiến hành công tác chữa trị cuối cùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Mấy tiếng oanh minh chấn động cuồng mãnh từ bên trong mười sáu tòa Vạn Trọng Thạch truyền đến, mười sáu tòa núi đột nhiên phát ra ánh sáng vạn trượng, mơ hồ hình thành màn sáng màu lam nhạt nối liền khu vực xung quanh.

Chợt, mười sáu ngọn núi ầm ầm sụp đổ, chìm thẳng xuống dưới lòng đất.

Mà bên trong hố to nọ tiếng nổ vang phát ra liên tục, mơ hồ có đồ vật gì đó hiện ra.