Sát Thần

Chương 857: Vật quy nguyên chủ




Trên không Thần Phạt chi địa.

Một đạo thân ảnh gầy yếu hiện thân như quỷ mị.

Hắn bồng bềnh ở giữa khí quyển, cúi đầu quan sát Thiên Phạt thành, thần thức mở ra, không ngờ bao phủ toàn bộ Thần Phạt chi địa.

Nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ, thần thức của hắn như sợi tơ kéo dài, quấn quanh toàn bộ Thần Phạt chi địa, người đó là Phạm Hạc, hội trưởng của Cửu Tinh thương hội, gia chủ của Phạm gia.

Tất cả võ giả vẫn ở Thiên Phạt thành và Thần Phạt chi địa, chỉ cần là người thành tựu thần hồn, đều cảm thấy như bị một đôi mắt chiểu rọi tâm linh, sinh ra cảm giác như bị người ta nhìn trộm, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn trời, tìm kiếm vu vơ, nhưng biết một tồn tại cường hãn đến bất khả tư nghị đã hàng lâm Thần Phạt chi địa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thần thức của Phạm Hạc du đãng, trước tiên tìm kiếm từ Thiên Phạt thành, rất nhanh thần thức của hắn đã tra xét một lượt tất cả sinh linh của Thiên Phạt thành, thần thức của hắn tiếp tục xâm nhập, đi sâu vào lòng đất của Thần Phạt chi địa, tiếp tục tìm kiếm.

Qua rất lâu, Phạm Hạc mở mắt ra, cau mày giống như không phát hiện cái gì.

Một khối âm thạch từ trong ống tay áo chui rao, hắn truyền niệm đầu vào, đạt thành liên hệ với Lý Nhạc Phong ở cấm địa xa xôi.

Sau Một phen trao đổi, Phạm Hạc hừ lạnh một tiếng, không nói gì rời khỏi Thần Phạt chi địa, đi theo phương hướng Lý Nhạc Phong chỉ.

Cường giả trong Thần Phạt chi địa, cảm giác tâm linh bị người ta nhìn trộm dần dần biến mất, đều biết cường giả đó đã ly khai, thầm kêu may mắn.

Ở một góc của Cấm địa.

Đám người Áo cổ Đa, Tạp Tu Ân của Thiên Niết thần quốc, đám võ giả Lý Nhạc Phong của Cửu Tinh thương hội, bao gồm cả đám cường giả U Minh Bích Thiên, Thác Hải, Mạc Ny Tạp đều đứng trên một ngọn núi bị sương mù bao phủ.

Chung quanh dãy núi có kết giới, cấm chế ba động tồn tại, cách bọn họ xa, có mười cỗ thi thể lạnh như băng, đều bởi vì lần đầu hàng lâm cấm địa, vô ý gây ra lực cắn trả khủng bố của kết giới mà tử vong.

Cấm địa là gia viên của lược đoạt giả, đối với cường giả của tam đại thế lực mà nói, nơi này hung hiểm từng bước, có lẽ đặt một chân xuống cũng có thể kích động cấm chế chi lực.

Mười người bị kết giới giảo sát, có cường giả cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên, vào thời khắc bị kết giới quấn quanh, không hề có sức phản kích, cơ hồ là trong nháy mắt đã bị lấy đi tính mạng.

Trong bọn họ, không có luyện khí sư cường đại tinh thông trận pháp, cấm chế, kết giới, bởi vậy mười người đều chết bất đắc kỳ tử.

" Phong Khả bọn họ đã đào tẩu rồi, đều nhảy vào sâu trong cấm địa, các ngươi thấy sao?" Đám người Lý Nhạc Phong đứng trên một khối đá góc cạnh rõ ràng, sắc mặt túc mục, nhíu mày nhìn về phía người bên cạnh.

" Ngươi không ngờ để Phong Khả chạy thoát? với lực lượng của ngươi, chẳng lẽ không vẫn chẳng lẽ không thể ngăn cản hắn tiến vào cấm địa ư?" Áo Cổ Đa sầm mặt: "Trước khi tiến vào cấm địa đối phó với bọn họ cũng không khó khăn lắm, nhưng hiện tại thì phiền toái rồi. Lược đoạt giả sống vô số năm trong cấm địa, bọn họ quen thuộc với nơi này, mà chúng ta thì đều là người từ ngoài đến, một chút tình trạng cũng không rõ, truy kích bọn họ trong cấm địa, độ khó sẽ gia tăng gấp mười lần."

"Không sai, ta đã đụng phải Phong Khả, chỉ là... ta không muốn tử chiến với hắn." Lý Nhạc Phong ánh mắt âm trầm, lạnh như băng nói.

Đều là Nguyên Thần nhị trọng thiên chi cảnh, Phong Khả tuy rằng kém hắn một chút, nhưng nếu thực sự chiến đấu sinh tử, cho dù là hắn giành thắng lợi, đánh chết Phong Khả, bản thân cũng sẽ bị thương nặng.

Một khi hắn bị trọng thương, tinh đồ chắc chắn khó có thể chạm vào, chỉ tổ tiện nghi cho Áo cổ Đa và U Minh Bích Thiên, hắn sao lại ngốc như vậy?

Chính vì vậy, hắn rõ ràng có lực lượng ngăn cản Phong Khả, hắn cũng không dám ứng phó toàn lực, sau khi Phong Khả muốn đồng quy vu tận thì liền quyết đoán buông tay.

" Hiện tại làm sao bây giờ?" Bích Thiên thần thái tự nhiên, tựa hồ cũng không lo đi vào cấm địa, Tinh đồ quan trọng, nếu thực sự để lược đoạt giả nắm giữ, đạt được thứ được đánh dấu trong tinh đồ, một khi cảnh giới của bọn Phong Khả đột phá, lực lượng do lược đoạt giả liên hợp hình thành đủ để chống lại bất kỳ một phương nào của chúng ta. Các ngươi cũng đều biết, lược đoạt giả cực kỳ cừu thị chúng ta."

"Vậy nên diệt sạch họ." Áo cổ Đa gật đầu đồng ý.

" Chúng ta chỉ cần có thể liên thủ tiến vào, với một cỗ lực lượng này của chúng ta xông vào cấm địa, không đến nỗi sẽ không qua được." Lý Nhạc Phong cũng gật đầu.

Mọi người có chung mục đích, sau một phen trao đổi thì cuối cùng cũng đạt thành hiệp nghị.

Trải qua điều tức một lúc, đợi cho lực lượng của mọi người khôi phục lại rồi, cũng không tiếp tục dừng lại, mà đi sâu vào trong cấm địa.

Hỏa diễm Đầy trời đã biến mất, nham thạch nóng chảy không còn lại một chút nào, cái đầu hỏa diễm cũng đã phát ra tất cả năng lượng, tắt ngấm trong thiên địa. Địa Tâm Hỏa và Chu Tước Chân Hỏa trở về thiên hỏa tế đài, truyền ra tấn niệm sắp đột phá, Thạch Nham tâm tình vô cùng tốt, bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước tuy rằng hung hiểm, nhưng cũng không phải không có một chút lợi ích nào.

Có lẽ, trước khi chưa đạt được tinh đồ, hắn đã có thể phát hiện, khiến cảnh giới củng cố, khiến cho lực lượng lại tăng thêm một bậc.

Ba Lôi Đặc và hơn mười tên cường giả tu luyện hỏa diễm lực lượng, thông qua một phen lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa, đều thần thanh khí sảng, đạt được lợi ích cực lớn.

Trong đó, Ba Lôi Đặc đánh một trận hao tổn với Thạch Nham, giống như đã triệt để khôi phục lại, hỏa diễm trong hai mắt lưu chuyển, lờ mờ bước vào rìa đột phá, giống như mỗi một đều có thể tiến vào cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên.

Không biết vì sao trải qua một phen cảm thụ sâu sắc đối với hỏa chi lực lượng áo nghĩa này, hắn trở nên có chút trầm mặc.

Cảm xúc nóng nảy của hắn cũng như là được trấn an, không còn muốn hò đánh hò giết nữa, vẫn tinh thần hoảng hốt, giống như chưa hoàn toàn tỉnh dậy trong thể ngộ cảnh giới.

Mấy chục võ giả có được lĩnh ngộ cảnh giới Còn lại thì khe khẽ trao đổi với nhau, ai nấy vẻ mặt hồng hào, giống như vừa ăn thuốc bổ.

Phong Khả chờ bọn họ yên ổn rồi mới nói ra quyết định với bọn họ.

Võ giả thuận lợi có được diệu dụng của hỏa chi lực lượng áo nghĩa đáp ứng ngay, không hề do dự.

Cấm địa đích xác hung hiểm, nhưng bọn họ cũng đã có được lợi ích, đi sâu vào trong có lẽ sẽ gặp nguy hiểm tử vong, nhưng nói không chừng có thể lại đạt được lợi ích

Trong lòng mang suy nghĩ như vậy, bọn họ rất dễ dàng tiếp nhận.

Những người ban đầu có chút không tình nguyện, thấy bọn họ có thu hoạch thì trong lòng cũng hâm mộ, cũng sinh ra hy vọng mình cũng có thể may mắn gặp được ý cảnh trường cùng thuộc tính, đột nhiên, bọn họ cảm thấy đi sâu vào trong cấm địa, cũng không phải là quá khó chấp nhận.

Bởi vậy, mọi người quyêt định tiếp tục đi tới tuyệt địa mà ngay cả tứ

đại cự đầu cũng chưa từng thăm dò.

Một đường đi sâu vào trong, sau nửa tháng, bọn họ vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì.

Nhưng nơi đi qua đều đã từng được dò xét, nên có thể tránh được nguy hiểm.

Nhưng hôm nay, Phong Khả dừng lại, vẻ thoải mái trên mặt đã biến mất, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Đám người Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc cũng dừng lại, cau mày, trầm mặc nhìn chỗ tràn ngập khói đặc màu xanh lục phía trước, ánh mắt kính sợ.

" Đi về phía trước nữa thì chính là khu vực ta cũng chưa từng vào, chỗ đó nếu có kết giới, cấm chế thì ta cũng không thể biết trước." Phong Khả quay đầu, trầm giọng nói: "Từ giờ trở đi, mỗi một bước đều phải cẩn thận, đừng bởi vì sự liều lĩnh của ngươi mà khiến mọi người cùng gặp tai ương theo."

Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông đều gật đầu, cũng nghiêm túc dặn dò người dưới trướng, bảo họ cần phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng làm bậy.

" Phong Khả lão đại, thật sự không thể tránh qua được có? Tinh đồ đó, ngươi cũng biết hàng tuyển rồi mà?" Một khôi thủ rụt rè hỏi.

Phong Khả suy nghĩ một chút rồi lòng bàn tay hiện ra khối bất hủ mộc đó.

Trong mắt hắn bắn ra lôi quang, nhìn chàm chàm vào tinh đồ bất hủ mộc, tựa hồ khắc những đường vẽ vào trong đầu, linh hồn truyền ra ba động kỳ diệu.

Một lát sau, Phong Khả thu lại tinh đồ, trầm ngâm một chút: "Phương hướng Chúng ta đi không nhất trí lắm, nhưng trong đó có một điểm ghi rõ ràng, chính là một khu vực trong cấm địa, chỉ có đến chỗ đó, ta mới biết được phải tiếp tục đi như thế nào, cho nên... Chúng ta thực sự là không vào không được."

Hắn vừa giải thích như vậy, mọi người cũng không lên tiếng, trong lòng thở dài bất đắc dĩ. '

" Sư huynh, ta nghĩ... ta sắp đột phá rồi." Trong đám người, Tạp Thác hạ giọng, mắt lóe sáng, thần sắc kích động.

Thân thể Thạch Nham khẽ rung, quát khẽ: "Khẳng định chứ?"

"Ừ!" Thật mạnh gật đầu thật mạnh: "Không biết vì sao, càng đi sâu vào cấm địa, loại cảm giác này càng mãnh liệt, giống như là đã chạm đến cửa rồi vậy."

" Đột phá tới Nguyên Thần cảnh, cần thời gian lâu không?" Thạch Nham trầm giọng nói hỏi.

"Mỗi người mỗi khác, có người nhanh thì trong một hai ngày là ngưng luyện ra Nguyên Thần, củng cố cảnh giới. Cũng có người có thể cần mấy tháng, thậm chí vài năm, thật sự là không có tiêu chuẩn rõ ràng, ta cũng không thể cho ngươi một câu trả lời chính xác được." Tạp Thác thấp giọng cười khổ.

" Ngươi không cần áp chế, thật sự sắp đột phá thì cứ tìm kiếm một khu vực yên tĩnh, ta sẽ hộ pháp cho ngươi." Thạch Nham suy nghĩ một chút rồi hít sâu một hơi, linh hồn tế đài đột nhiên lay động.

Một dòng khí mà người bên cạnh không thể cảm thấy từ trong linh hồn tế đài củạ hẳn bay, nháy mắt đã chui vào trong hai mắt Tạp Thác, biến mất trong óc hắn.

người Tạp Thác run rẩy, hai mắt tuôn ra huyết quang, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía hắn.

Tạp Phu cũng như có phát giác, kinh ngạc nhìn về phía khu vực này.

"Đó là một dòng căn nguyên vốn thuộc về ngươi, khi ngươi dung hợp truyền thừa áo nghĩa, từ thức hải của ngươi bay ra cho ta. Ta cũng muốn nói rõ với ngươi, lúc ấy... ta cũng không có hảo ý, sợ ngươi phản bội ta nên ta áp dụng một chút biện pháp." Thạch Nham nghiêm túc nói.

Tạp Thác nhíu mày: "Sư huynh lúc đó cảnh giới thấp hơn ta, phòng bị cũng là bình thường. Chỉ là, hiện tại vì sao lại nói rõ ra, ngươi nếu không nói thì ta vĩnh viễn sẽ không biết được."

"Ngươi sắp đột phá, ta không biết thiếu một dòng căn nguyên liệu có ảnh hưởng tới ngươi hay không." Thạch Nham lạnh lùng cười: "Còn nữa, hiện giờ ta không còn lo lắng về ngươi nữa, cũng không sợ ngươi sẽ xuống tay hại ta."

Tạp Thác trầm mặc, cả nửa ngày sau mới gật đầu nói: "Ta có thể lý giải."

"Vậy thì tốt."