Mấy chục hư ảnh hỏa diễm như là cự thần hỏa diễm hư ảo, từ bốn phương tám hướng ùa tới.
Đại lượng liệt hỏa mãnh liệt từ dưới lòng đất ùa ra, tựa hồ muốn bao phủ cả Thiên Phạt thành, viêm lực cực nóng bao phủ bốn phía, hủy thiên diệt địa.
Vào lúc này, Ba Lôi Đặc đã triệt để phóng xuất ra lực lượng của Nguyên Thần cảnh, hình thành năng lượng trùng kích cực kỳ khủng bố.
Thần thể của Thạch Nham bị từng con hỏa diễm linh xà quấn quanh, hừng hực bốc cháy lên, đủ loại lực lượng hội tụ trong gân mạch từng đạo dừng dòng suối đột nhiên xoay chuyển.
Kém nhau cả một đại cảnh giới khó có thể vượt qua, bị Ba Lôi Đặc đối đãi toàn lực như vậy hắn cũng đủ để kiêu ngạo rồi.
Bất kỳ cường giả cảnh giới Thần Vương nhị trọng thiên nào đối kháng với Nguyên Thần cảnh Nguyên Thần cảnh cơ hồ đều là tự tìm tử lộ, tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi một kiếp.
Mà hắn thì có thể chống đỡ đến bây giờ, hơn nữa ép Ba Lôi Đặc phải kích phát ra lực lượng thì đã đạt tới mức bất khả tư nghị rồi.
Lực lượng và thể ngộ đối với áo nghĩa của Ba Lôi Đặc so với Phạm Dạ thì còn cường hãn hơn rất nhiều, kích phát ra Bất tử ma huyết, triệu tập đủ loại áo nghĩa, thậm chí phóng thích ra hết tất cả thiên hỏa, hắn cũng chỉ có thể khổ sở chống đỡ.
Mắt thấy cự thần hỏa diễm trùng kích tới, Thạch Nham bỗng nhiên tỉnh táo lại, dùng thần hồn chuyển động thiên hỏa tế đài.
Đủ loại thiên hỏa được Phóng xuất ra phút chốc được thu nạp cực nhanh, hình thành mấy tầng tấm chắn thiên hỏa xung quanh hắn.
Thiên hỏa được ngưng luyện, liếc qua thấỵ hắn như đứng trong thần quang nhiều màu, các tấm chắn thiên hỏa rất hoàn mỹ, mặc dù không thể dung hợp với thần hồn thần thể của hắn, nhưng vẫn có sự kỳ diệu của thiên địa.
các cự nhân hỏa diễm vừa chạm tới tấm chắn thiên hỏa đều như chạm vào màn hào quang, không ngờ không thể trùng kích vào được.
Tấm chắn Thiên hỏa và cự nhân hỏa diễm đấu nhau, lực lượng bắn ra, tạo ra những quang mang cực kỳ chói mắt.
Ở trong phòng ngự của thiên hỏa, Thạch Nham nhanh chóng ngưng luyện lực lượng trong cơ thể, kích phát năng lượng của Bất tử ma huyết, khiến khí thể trên người không còn suy kiệt, lại ngưng luyện tinh thần chi lực để hình thành tinh thuẫn, tinh thần đã được phóng ra xoay tròn dưới đất một lúc rồi cũng đột nhiên chui ra, tiếp tục oanh kích Ba Lôi Đặc.
Thần hồn niệm đầu tỏa định, Ba Lôi Đặc bất luận di động như thế nào tựa hồ cũng không thể thoát khỏi sự truy kích của một viên tinh thần đó.
Tinh quang tràn đầy, một viên lưu tinh vụt sáng rồi tắt, bám chặt Ba Lôi Đặc không tha, khiển Ba Lôi Đặc mệt mỏi ứng đối, không thể tiếp tục gây thêm áp lực.
Mặt quỷ do Năng lượng tử vong diễn biến ra không biết bay lên từ khi nào, cùng một viên tinh thần quỷ dị đó bám chặt Ba Lôi Đặc, mà phụ diện năng lượng trong cơ thể Thạch Nham cũng mãnh liệt phun trào, trút vào trong mặt quỷ.
Lờ mờ, hắn và mặt quỷ tựa hồ hợp thành một thể, mặt quỷ biến ảo thành bộ dạng và thần thái của hắn, tựa hồ thành ảnh thu nhỏ của hắn, tràn ngập âm hàn, tà ác thô bạo, đủ loại phụ diện tình tự, đủ để ảnh hưởng tới tâm thần người ta.
Ba Lôi Đặc có Nguyên Thần cảnh, linh hồn tế đài bị ảnh hưởng, thỉnh thoảng vẻ mặt đờ đãn, lực lượng cũng đột nhiên khưng lại, không thể tiếp tục dồn năng lượng.
Trong lúc giằng co, năng lượng của Thạch Nham điên cuồng trôi đi, bên kia huynh đệ Tạp Thác, Tạp Phu cũng bị Hắc Giác cầm chân, không thể viện thủ cho hắn.
Bốp!
Giống như vỏ gì đó vỡ, tầng ngoài của cửa hàng đang chìm trong hải dương hỏa diễm, kết giới bạo toái.
Thần thể của Ba Lôi Đặc đang đứng trong biển lửa đột nhiên khựng lại, giống như bị một bàn tay to vô hình túm lấy.
Hỏa diễm Đầy trời dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất rất nhanh, trong thời gian ba cái hô hấp, tất cả hải dương hỏa diễm không còn lại chút nào.
Ba Lôi Đặc vẻ mặt đờ đẫn, vẻ mặt không thể tin được, cả người không nhúc nhích.
Thần thể của hắn giống như bị mãnh thú kéo ngược ra ngoài, một điền lao về phía cứ điểm của hắn.
Hắc Gịác/cả người đông cứng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hắn cũng không thể động đậy, cùng Ba Lôi Đặc biến mất khỏi đây, căn bản không thể khống chế thần thể của mình.
Cực kỳ quỷ dị, thiên địa năng lượng xung quanh giống như bị hút sạch, không ai cảm thấy được một tia khí tức năng lượng nào.
Ba Lôi Đặc và Hắc Giác cứ như vậy cả người không thể động đậy, vẻ mặt thất kinh, trực tiếp bị ném về phía Hắc Mạc, người ở trong hư không, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Thạch Nham ngây người.
Huynh đệ Tạp Thác cũng trợn tròn mắt.
Rất nhiều võ giả ở gần đó cũng phát hiện ra cảnh tượng quỷ dị này, đều ngẩng đầu nhìn trời, nhìn Ba Lôi Đặc và Hắc Giác không nhúc nhích, bị lực lượng vô hỉnh trói chặt, bị hung hăng ném về phía Hắc Mạc, lập tức truyền đến một tiếng vang khủng bố, vật kiến trúc cao trăm mét của Hắc Mạc sập ầm ầm, đá vụn bắn ra bao phủ Ba Lôi Đặc và Hắc Giác.
Trong cửa hàng đã Hóa thành tro tàn, trong không khí truyền đến mùi khét khó ngửi, Thạch Nham và huynh đệ Tạp Thác ngơ ngác nhìn nhau, cũng có chút không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ba Lôi Đặc Nguyên Thần cảnh, Hắc Giác Thần Vương đỉnh phong, súc thế mà đến công kích tất sát, cứ như vậy bị hóa giải một cách mạc danh kỳ diệu, hai người còn đồng thời bị thương, bị người ta ném về hang ổ của mình, đúng là quỷ dị đến cực điểm.
Sắc mặt Thạch Nham âm tình bất định, hào quang trong mắt không ngừng lấp lánh, trầm ngâm trong chốc lát rồi mắt hắn đột nhiên sáng ngời, đột nhiên khom người, cung kính nói về phía không khí: "Đa tạ tiền bối đã hai lần cứu giúp."
Thiên địa năng lượng đã Biến mất chậm rãi ùa vào đây, cửa hàng hoang tàn khôi phục bình thường.
Huynh đệ Tạp Thác nhìn không khí, ánh mắt kinh hãi, há miệng không biết nên nói gì.
"Còn không mau cám ơn!" Thạch Nham sắc mặt trầm xuống, đột nhiên quát lớn.
Huynh đệ Tạp Thác vẻ mặt chấn động, tựa hồ lúc này mới tỉnh lại, học theo hắn, cung kính cám ơn về phía không khí: "Cám ơn tiền bối đã ra tay cứu giúp."
"Hừ, chỉ là nể mặt một vạn thần tinh, bằng không, ta cũng sẽ không quản tới sự sống chết của các ngươi!" Trong không gian vô hình!" Truyền đến một giọng nữ khàn khàn: "Bảo hai thằng ngu đó kín miệng cho ta, dám nhiều lời một câu thì tất sẽ chết, đồ không có mắt!"
Huynh đệ Tạp Thác kinh hãi muốn chết, triệt để trợn tròn mắt.
Thanh âm đó không ngờ thật sự là của Phí Lan.
Những lời bọn họ nói trước đó ở ngoài cửa hàng tựa hồ bị nghe hết cả, vừa rồi còn đang hoài nghi quyết định của Thạch Nham, không ngờ trong nháy mắt đã được xác định.
Tạp Phu quả thực muốn khóc, đột nhiên quỳ xuống, không nói gì, chỉ dập đầu đến chảy cả máu.
Tạp Thác sửng sốt một chút rồi cũng quỳ một chân xuống đất, không nói câu nào cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai, bị người lớn trách mắng.
Cho tới lúc này, hai huynh đệ mới thực sự hoàn toàn tâm phục, không còn hoài nghi gì Thạch Nham.
Ba Lôi Đặc chính là cảnh giới Nguyên Thần cảnh nhất trọng thiên, cứ như vậy bị kéo đi, một chút lực lượng phản kích cũng không có, bị ném vào hang ổ của mình, đây là lực lượng cỡ nào? Cường thế cỡ nào?
"Phạm Dạ đã chết, nhưng Ba Lôi Đặc là người của Thiên Phạt thành, ta chỉ giáo huấn hắn một chút chứ không giết hắn. Một ngàn khối thần tinh đổi một mạng của Phạm Dạ, một vạn khối thần tinh giải vây giúp ngươi, chúng ta không ai nợ ai."
Thanh âm của Phí Lan lại vang lên, ngữ khí lành đạm mơ hồ bất định, không biết đến từ đâu.
bà ta nói xong, tựa hồ không tiếp tục chú ý tới nơi này nữa, bất luận huynh đệ Tạp Thác dập đầu như thế nào cũng không tiếp tục đáp lời.
Thạch Nham từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, không lộ ra một tia ngạc nhiên, vào một thoáng Ba Lôi Đặc bị túm, hắn đã biết Phí Lan lại xuất thủ cứu giúp.
Hắn cũng biết, Phí Lan sở dĩ xuất thủ cũng không phải vì thần tinh, khẳng định là vì nguyên nhân khác, rất có thể là bởi vì ấn ký màu máu.
Một lát sau, thấy Phí Lan không lên tiếng nữa, Thạch Nham nói: "Các ngươi đứng lên đi, bà ta đi rồi, à không, có lẽ bà ta căn bản không hề rời khỏi cửa hàng, với tu vi cảnh giới của bà ta, Thiên Phạt thành tất cả đều ở trong lòng bàn tay của bà ta."
Tạp Phu mặt như đưa đám, ánh mắt u ám, cúi thở dài: "Ta, biết biết sai rồi."
" Một vạn khôi thân tinh đó có đáng không?" Thạch Nham liêc hắn một cái, lạnh lùng nói.
" Rất đáng! Là ta mặt chó không biết nhìn sự thật, xin chớ trách." Tạp Phu liên tục gật đầu, ủ rũ nói.
Huyết Đồ Tạp Thác thì hai mắt sáng rực, từ dưới đất nhảy dựng lên, hưng phấn kích động: "Sư huynh, bà ta rốt cuộc có lai lịch gì? Có quan hệ gì với chúng ta?"
" Người một nhà!" Thạch Nham cười cười: "về sau nhớ rõ, bất luận là lúc nào cũng phải nói chuyện cẩn thận, trong Thiên Phạt thành, bà ta nếu muốn nghe thì không ai giấu được đâu."
Tạp Thác gật đầu như gà mổ thóc: "Sư huynh yên tâm, từ hôm nay trở đi, ta sẽ cung kính với bà ta như lào tổ tông, tuyệt không không dám có một tia bất kính."
" Chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, nếu có người thứ tư biết thì huynh đệ các ngươi ta cũng không bảo đảm được đâu, bà ta sẽ chủ động xuất thủ tiêu diệt các ngươi." Thạch Nham suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc dặn dò.
Huynh đệ Tạp Thác tất nhiên không nói hai lời, đều vỗ ngực cam đoan sẽ không nói gì, ở sâu trong nội tâm, hai huynh đệ này xem như đã thật sự chịu phục rồi.
Có cấp bậc như Phí Lan chăm lo, trong Thiên Phạt thành ai có thể động tới Thạch Nham?
"Hả!" Thạch Nham đột nhiên nhíu mày, mắt hơi nheo lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
ở một góc của cửa hàng, hiện ra một chút u ám, truyền ra ba động kỳ diệu.
Yên lặng cảm ứng một chút, Thạch Nham thần sắc kinh ngạc, lập tức nói với huynh đệ Tạp Thác: "Đi theo ta, kệ nơi nàỵ"
Huynh đệ Tạp Thác cũng không dám hoài nghi phán đoán và quyêt sách của hắn nữa, không nói gì đi cùng hắn, đi tới ngã tư đường phía sau, trong ngừng qua lại trong ngõ nhỏ, ba người biến mất không bao lâu thì rất nhiều cường giả nghe tin mà đến, điều tra trong phế tích, ai nấy sắc mặt kinh hãi, đều nhao nhao nghị luận.
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
" Không biết, chẳng lẽ là lão đại lăo đại xuất thủ, Hắc Giác Ba Lôi Đặc, Hắc Giác?"
"Thối lắm! Phong Khả lão đại nếu có năng lực này thì Thiên Phạt thành vốn không có tứ đại cự đầu, mà chỉ có một cự đầu là hắn thôi! Loại lực lượng này đủ để càn quét bất kỳ ai, Ba Lôi Đặc vừa rồi quả thật là không có sức để phản kích, ngươi không thấy khi hắn lướt qua đỉnh đầu chúng ta, vẻ mặt sợ hãi tới thế nào à?"
"Không sai, Phong Khả lão đại tuyệt đối không cường đại như vậy, rốt cuộc là ai?"
" Không biết."
" Huynh đệ Tạp Thác đâu?"
"Chắc chết rồi?"
"Cũng có thể đã chạy thoát rồi."
Mọi người nhao nhao nghị luận, nhưng chỉ có đưa ra một kết luận là người Xuất thủ rất mạnh!