Chủ nhân của Cửa hàng là một lão bà lớn tuổi, đang ngủ gật thì chậm rãi mở mắt ra, bộ dạng già nua.
bà ta bị kẹt ở Chân thần cảnh vô số năm, thủy chung không thể đột phá tới Thần Vương cảnh, tựa hồ đã chán rồi, cũng mất đi tin tưởng đối với đề thăng cảnh giới, ký thác quãng đời còn lại ở trong cửa hàng nho nhỏ này, giống như đang đợi gì đó.
Rất nhiều người nói bà ta đang đang đợi nam nhân của bà ta, vị lược đoạt giả chí cường của Thần Phạt chi địa vào rất nhiều năm trước.
Vị đó mấy ngàn năm trước từng giống như Phong Khả, chính là người đứng đâu lược đoạt giả của Thần Phạt chi địa, thế lực so với Phong Khả hiện tại thì mạnh hơn nhiều, cảnh giới cũng cao thâm. Khu vực hoạt động không hạn chế ở Liệt Diễm tinh vực, xúc tua đã thò tới ven tinh vực, thậm chí thường lui tới những tinh vực khác.
Có lẽ chính là bởi vì hắn quá mức to gan lớn mật, quá mạnh mẽ à quá tự phụ, mới gặp bất hạnh, rốt cuộc không thể trở về.
Nhiều năm như vậy, quật khởi không ít thủ lĩnh lược đoạt giả mới, nhưng mà, bao gồm cả Phong Nhiêu hiện tại, không có thế lực và thủ đoạn của lược đoạt giả đó.
Chủ nhân của Cửa hàng là lão bà dáng vẻ già nua, là nữ nhân duy nhất của người đó, vụ trách bán vật tư mà vì hắn cướp được ở Thiên Phạt thành.
, cửa hàng này cực kỳ nổi tiếng và náo nhiệt, chỉ bởi vì người đó dă biến mất rất nhiều năm, dần dần vắng vẻ, cho đến hôm nay, cửa hàng vân nổi danh, nhưng vật tư được bán ra rất tít, không có nhiều người tới, tựa hồ đã quên nơi đây rồi.
Phong Nhiêu dừng trước đống vật phẩm, kinh ngạc nói: "Phí Lan bà vì sao không bán?"
Bà lão tên là Phí Lan, bình thường nhân vật hơi có chút thế lực trong Thiên Phạt thành mới có thể biết tên thật của bà ta.
" Tiểu thuẫn bài đó chính là đồ chơi mà năm đó nam nhân của ta cho ta, không có chỗ đặc biệt gì cả, nhưng là vật kỷ niệm." Phí Lan nhớ lại quá khứ, ánh mắt hiện ra một tia nhu tình mật ý: "Hắn lúc nào nếu mệt rồi trở về, phát hiện thứ hắn cho ta không còn thì sẽ mất hứng."
Phong Nhiêu hiện ra vẻ động dung, thầm cảm động.
Thạch Nham cũng sửng sốt, nhìn về phía Phí Lan, trong lòng có chút cảm khái.
trong mắt hai người bọn họ thì Phí Lan thực sự si tình tới ngốc nghếch rồi, vì một người đã biến mất ngàn năm mà chờ đợi ở Thiên Phạt thành, qua lâu như vậy rồi vân còn nhớ thương, thậm chí cho rằng người đó còn sống, còn có thể trở về.
Nhưng mảng thâm tình này tuy rằng cổ hủ ngốc nghếch, song vẫn khiến ai cũng phải cảm động.
Phong Nhiêu thực sự rất cảm động: "Bỏ đi,không bán thì thôi, thạch cầu này ngươi bán không?"
Lòng bàn tay mở ra, một thạch cầu màu lam đơn giản, không có một tia năng lượng ba động, bất luận nhìn như thế nào cũng cũng chỉ là một tảng đá bình thường.
Con mắt đục ngầu của Phí Lan nhìn thạch cầu màu lam một cái rồi không lên tiếng, trầm mặc.
"Bà Phí Lan, quả cầu này ngươi bán không." Phong Nhiêu kinh ngạc, cảm thấy kỳ quái.
Nàng ta không phải là lần đầu tiên tới chỗ này, ngược lại, khi nàng ta chưa rời khỏi Thiên Phạt thành còn thường xuyên tới đây chơi.
Bình thường mà nói, .vật phẩm trong cửa hàng này đều rất rẻ, trước hôm nay nàng ta cũng chưa từng nghe qua nơi này có hàng không bán.
Tiểu thuẫn bài mà Thạch Nham chọn Phí Lan lại nói không bán, ngay cả tảng đá này bà ta tựa hồ cũng có chút do dự, điều này khiến cho Phong Nhiêu trong lòng rất khó hiểu.
" Lão tiền bối, ngươi nếu thật sự không muốn bán thì bỏ đi." Thạch Nham thần sắc lạnh lùng, trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nhiên tùy ý nói.
Mắt hắn vẫn nhìn về phía thạch cầu và tiểu thuẫn bài kỳ lạ.
Phí Lan dụi mắt lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Thạch cầu thì cầm đi, ta dẫu sao cũng phải sống, cứ miệng ăn núi lở cũng không phải là biện pháp."
" Bao nhiêu thần tinh?" Phong Nhiêu thuận miệng hỏi, rồi từ trong Huyễn Không Giới lấy ra mấy khối thần tinh thượng phẩm muốn đưa tới.
Trong mắt nàng ta, một tảng đá cũ kỹ chăc không đáng một khôi thân tinh thượng phẩm, nhưng Thạch Nham đã thích thì thôi đừng tính toán làm gì, nàng ta định trả mười khối thần tinh thượng phẩm, coi như là thương cho bà lão.
"Ngươi cảm thấy đáng bao nhiêu thì trả bấy nhiêu." Phí Lan trầm ngâm một chút, hơi ngẩng đầu, không nhìn Phong Nhiêu mà là nhìn về phía Thạch Nham.
Phong Nhiêu ngạc nhiên.
Thạch Nham thì bỗng nhiên trầm mặc
Mấy chục giây qua đi, hắn chậm rãi hít một hơi rồi nhìn về phía Phong Nhiêu: "Phụ thân ngươi cho ngươi bao nhiêu thần tinh?"
" Một ngàn khối, đều là thần tinh thượng phẩm." Phong Nhiêu thấy lạ,
"Để lại hết đi." Thạch Nham thấp giọng nói.
Thân thể mềm mại của Phong Nhiêu run lên, con mắt sáng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Một khối thạch cầu bình thường, trong mắt nàng ta thì căn bản không đáng một đồng, mà năng lượng ẩn chứa trong một khối thần tinh thượng phẩm đủ để một võ giả Thần Vương cảnh bổ sung một lần hao tổn.
Một khối thượng phẩm thần tinh ở Thiên Phạt thành có thể mua được đại bộ phận đan dược thánh cấp, có thể thuê sân tu luyện nửa tháng.
Ngàn khối thần tinh thượng phẩm, tuyệt đối là một tài phú xa xỉ. trong Thiên Phạt thành cũng chỉ có thủ lĩnh của lượt đoạt giả thế lực hùng hậu mới có thể có được tài phú như vậy.
Phong Khả để mượn sức hắn có thể nói bỏ hết cả vốn, một ngàn khối thần tinh thượng phẩm ném, tuyệt đối là đủ khí phách.
Phong Nhiêu biết giá trị của thần tinh, cho nên không rõ cho nên cực kỳ nghi hoặc, cho nên do dự.
"Cho bà ta." Thạch Nham nhíu mày, lập lại.
Phong Nhiêu không hề do dự, bỏ Huyễn Không Giới rồi nhẹ nhàng chậm chạp đặt lên quầy, hảo tâm nhắc nhở: "Phí Lan, trong Huyễn Không Giới thực sự có một ngàn khối thần tinh thượng phẩm, bà giữ cho kỹ, đừng có để lộ."
Một khoản tiền lớn như vậy, nếu bị người ta biết được?" với tu vi Chân thần cảnh của Phí Lan nói không chừng sẽ dẫn lửa thiêu thân, cho nên Phong Nhiêu cẩn thận nhắc nhở.
Phí Lan tựa hồ không nghe thấy lời nhắc nhở của nàng ta, vẫn nhìn Thạch Nham, nửa ngày sau mới khẽ gật đầu, có chút không nỡ nhìn thạch cầu rồi đẩy về phía Thạch Nham: "Nó thuộc về ngươi."
Dừng một chút, nàng ta lẩm bẩm nói thầm: "Nó cũng thích hợp với ngươi."
"Đa tạ." Thạch Nham mỉm cười, cất thạch cầu đi, cúi người hành lễ cúi người hành lê rồi nói với Phong Nhiêu: "Đi thôi, không không quấy rầy lão nhân gia nữa."
Phong Nhiêu một bụng nghi hoặc, gật đầu nghe theo, cũng không nói gì, đi theo hắn rời khỏi cửa hàng này.
Tầm mắt của Phí Lan thủy chung ngưng tụ Thạch Nham Thạch Nham, cho tới lúc hắn biến mất thì mới thu hồi ánh mắt, trầm mặc trong chốc lát rồi lại lười biếng ngủ gật.
" Vì sao thể?" Rời khỏi cửa hàng, Phong Nhiêu đã nhịn hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, mắt đầy vẻ khó hiểu: "Một ngàn khối thần tinh thượng phẩm, đủ để ngươi mua một trang viên rộng lớn ở Thiên Phạt thành, nhưng ngươi lại đem mua một tảng đá, liệu có đáng không!"
"Ta ngay từ đầu cũng không dám khẳng định có đáng giá hay không." "Cười cười: "Nhưng này sự do dự của lão nhân gia này khiến ta cảm thấy. Có lẽ ta nhặt được bảo bối rồi. Nàng ta không muốn bán chắc là biết giá trị của thạch cầu,khi ngươi đưa một ngàn khối thần tinh thượng phẩm cho bà ta, ta thấy bà ta không hề kích động, tựa hồ còn có chút không nỡ, ngươi có biết vì sao không?"
"Vì sao?" Text được lấy tại http://truyenfull.vn
" Bởi vì bà ta chê ít."
"Chê ít ư? vẫn còn chê ít ư!"
"Ta cảm thấy bà ta chê ít, bằng không cũng sẽ không thể không hưng phấn chút nào. Chỉ có điều, bà ta chắc không cần thạch cầu đó, cho nên mới bán cho ta, có lẽ, còn có nguyên nhân gì khác nữa."
Thạch Nham cũng không quá xác định, hắn lờ mờ cảm thấy Phí Lan đó chắc biết chổ kỳ diệu của tiểu thuẫn bài, nói không chừng còn biết chuyên về ấn ký vân đoàn màu máu, Phí Lan sở dĩ bỏ thạch cầu, chắc có liên quan tới hắn nhìn ra giá trị của tiểu thuẫn bài.
Đương nhiên, tất cả đều là hắn đoán, hắn cũng không dám khẳng định, chỉ có chút dự cảm.
Cũng không cũng không ngóc, sở dĩ nghi hoặc là vì nàng ta không nhìn ra chổ ảo diệu của thạch cầu, chỉ coi đó là một khối đá.
Nhưng mà, được Thạch Nham chỉ điểm, nàng ta đột nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt chấn động: "Ngươi là nhìn ra chỗ cổ quái của thạch cầu ư?"
"Nó có chút liên hệ vi diệu với tinh thần áo nghĩa của ta, chắc có thể khẳng định thạch cầu không phải vật phàm, ta nghĩ, giá trị thực sự của nó phải trên một ngàn một ngàn thần tinh thượng phâm. thậm chí còn hơn xa giá này." Thạch Nham suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói.
Mắt Phong Nhiêu sáng ngời: "Ý tứ của ngươi là Phí Lan biết giá trị của thạch cầu?"
"Ta nghĩ bà ta chắc biết." Thạch Nham gật đầu.
" bà ta chỉ có Chân thần cảnh? Nếu bà ta biết thì vì sao không nói rõ chỗ ảo diệu của thạch cầu rồi sau đó tăng giá?"
" Ngươi đi mà hỏi bà ta, ta chịu."
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, dần dần đi tới một ngõ hẻo lánh, trong tầm mắt không còn thấy người đi đường.
Thạch Nham đột nhiên dừng lại.
Phong Nhiêu cũng ngừng lại theo.
Một cỗ áp lực nặng nề chậm rãi bốn phương tám hướng bao phủ xuống, giống như muốn giam cầm nơi này.
Lực lượng áo nghĩa của gió.
Thạch Nham, Phong Nhiêu nhìn nhau một cái, sắc mặt dần dần ngưng trọng, lặng lẽ ngưng luyện lực lượng trong cơ thể.
Từ năng lượng của gió ép, bọn họ biết người tới cảnh giới cực cao, hẳn là cường giả Nguyên Thần cảnh.
Phụ diện chi lực bùng nổ, thần thể trong nháy mắt khô quắt, mắt biến thành màu đỏ, phụ diện sát khí ùa ra, tử vong lĩnh vực dần dần khuếch tán„ xé rách áp lực của gió.
Phong Nhiêu không nói tiếng nào ngồi xuống, nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ dị động của gió hướng gió hướng, môi mấp máy, dùng thanh chi áo nghĩa làm hỗn loạn sức uy hiếp của thần chi lĩnh vực của đối phương.
Người tới là Nguyên Thần cảnh, tinh thông lực lượng áo nghĩa của gió, có chuẩn bị mfa đến, lực lượng cường hãn, nếu có chút sơ ý sẽ gặp phải cảnh vạn kiếp bất phục, thậm chí linh hồn tế đài cũng sẽ tiêu tùng.
Thạch Nham và Phong Nhiêu đều là võ giả có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vừa ý thức được không ổn thì lập tức toàn lực ứng phó, không dám do dự.
Khi hai người đang trận địa sẵn sàng đón quân địch thì ở chỗ rẽ phía trước bọn họ một luồng gió thổi tới, ở bên trong bọc một người.