Trên mặt đất đầy mảng băng vỡ, Thạch Nham nhíu mày, thần thức quét qua đám người đang ầm ĩ. Thoáng giật mình.
Xem xét một vòng đám người trong tầm mắt, hắn như phát giác gì đó, mắt sáng rực, nhưng không có hướng sự chú ý về nơi hắn cảm ứng.
Trong cấm địa thần bí của Nhật Tinh Bạo toái trường, hắn và Tử Diệu ở bên nhau rất lâu, hơn nữa còn lợi dụng sinh mệnh áo nghĩa để khôi phục thương thế cho Tử Diệu, đối với sinh mệnh từ trường của nàng ta, Thạch Nham cực kỳ quen thuộc.
Trong khi giao chiến với Hắc Giác, thần thức của hắn trong suốt, nắm giữ những động hướng nhỏ nhất trong thần thức, vào thời khắc đó, hắn biết Tử Diệu đang ở trong đám người.
Tử Diệu thân là công chúa của Thiên Niết thần quốc, ở Thiên Phạt thành một khi bại lộ thì tất nhiên sẽ tước lấy phiền toái rất lớn.
Bởi vậy, cảm ứng được phương hướng của Tử Diệu, nhưng hắn không chú ý nhìn, sợ dẫn tới sự chú ý của người khác, sẽ làm thân phận của Tử Diệu bị bại lộ.
Trận tranh đấu này bởi vì sự rời khỏi của Ba Lôi Đặc mà kết thúc, Phong Khả cười ha ha, tâm tình tựa hồ không tồi, cao giọng hô: "Các vị tản đi thôi, đừng tiếp tục ở lại đây nữa, khôi thủ các phương được mời thì xin ở lại, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với các ngươi".
Hắn truyền ra tin tức, bảo khôi thủ các phương của Thần Phạt chi địa tụ tập tới đây là vì trao đổi chuyện về tân tinh vực. Chỉ là Ba Lôi Đặc nổi điên nổi điên mới có một cuộc chiến đấu như vậy, hiện giờ bụi bặm đã hết, tất cả phải đi vào quỹ đạo, người không phận sự đương nhiên không thể tiếp tục lưu lại.
Phong Khả vừa quát như vậy, thủ vệ của Thanh Quỷ Lược Đoạt giả gác ở các cửa thuận theo lời nói của hắn mà bắt đầu đuổi những võ giả của Thiên Phạt thành không được mời dưới sự uy hiếp của Phong Khả không thể không đi, trong đó có cả đám người Tạp Tu Ân, Bích Thiên.
Không bao lâu sau, trong sân tu luyện chỉ còn khôi thủ các phương, Lạp Tắc Nhĩ và Giới Nông nhìn nhau một cái, cau mày đi về phía Phong Khả, Kiệt Tư Đặc thì bất động, hai mắt nhìn chằm chằm Thạch Nham, tựa hồ thiên ngôn vạn ngữ thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.
Phong Khả tâm tình không tồi, mỉm cười nói với Phong Nhiêu: "Lát nữa hội nghị sẽ cực kỳ nhàm chán, ngươi không cần tham dự. Ừ, Huyễn Không Giới này cho ngươi, bên trong có ngàn khối thần tinh thượng phẩm, ngươi dẫn Thạch Nham đi chơi trong thành, xem có gì cần mua thì mua. Hắn vừa tới Thiên Phạt thành, chắc vẫn chưa có thời gian đi tham quan, các ngươi đi đi, bên này cần thương thảo, chờ xong rồi sẽ báo cho ngươi".
Phong Kiêu mỉm cười: "Tiểu muội, cảnh giới và lực lượng của tiểu tử này đích xác bất phàm, cần phải giám sát chặt chẽ một chút. Trận chiến này, danh hào của hắn nhất định sẽ truyền khắp Thần Phạt chi địa, nữ tử mạnh mẽ ở chỗ chúng ta rất nhiều, đừng để người bị đoạt mất".
"Trong Thần Phạt chi địa có ai có dung mạo bằng được ta?". Phong Nhiêu cười ngạo nghễ, tràn đầy tự tin nói: "Yên tâm đi, ta sẽ chú ý hắn, ta đi đây".
Nói xong, nàng ta từ trên bãi đá bay xuống, đi tới bên cạnh Thạch Nham rồi dịu dàng nói: "Đi, chúng ta tùy tiện đi dạo, chỗ thú vị của Thiên Phạt thành rất nhiều, có vô số cửa hàng và vật tư, ngươi muốn thứ gì cũng có cả".
Từ khi đi tới Thiên Phạt thành, Thạch Nham không có lấy một khắc được yên ổn, mới ở với huynh đệ Tạp Thác bao lâu thì đã bị Lạp Tắc Nhĩ bức cho phải bỏ chạy, sau đó thì ẩn nấp bên ngoài Thiên Phạt thành, không có cơ hội đi dạo.
Phong Nhiêu vừa nói như vậy, chính hợp ý hắn, hắn cũng cần thông qua ngã tư đường rộng lớn của Thiên Phạt thành để gặp mặt Tử Diệu.
Sảng khoái đáp ứng, Thạch Nham và Phong Nhiêu rời khỏi sân tu luyện, tới ngã tư đường náo nhiệt của Thiên Phạt thành.
Hai bóng người một trước một sau đi tới, người đi trước là Tạp Phu, tươi cười nói: "Đại ca của ta ở lại, ta thì không có việc gì, Thạch Nham, có muốn ta cùng ngươi đi một vòng không?".
Huyết Đồ Tạp Thác cũng là một người được mời, sau khi phát hiện Phong Khả và Thạch Nham có quan hệ chặt chẽ thì quyết định ở lại xem chứ không vội đi, ngầm phân phó Tạp Phu, bảo hắn đi cùng Thạch Nham để tránh xảy ra bất trắc.
Ở Thiên Phạt thành, Tạp Phu cũng là người có kinh nghiệm, giá trị của tất cả vật phẩm mà cửa hàng bán ra hắn đều nắm rõ, Thạch Nham nếu thực sự muốn mua đồ gì, có hắn đi theo khẳng định sẽ không bị hớ.
"Không cần, có ta được rồi". Thạch Nham đang muốn đáp ứng thì Phong Nhiêu lại đột nhiên quát nhẹ, cự tuyệt nhíu mày nói: "Tạp Phu, ngươi về cửa hàng của ngươi, làm sinh ý của ngươi đi".
Tạp Phu kinh ngạc cười khổ, nhưng không trả lời ngay, chỉ nhìn về phía Thạch Nham.
Thạch Nham khẽ gật đầu.
Tạp Phu lập tức không nói gì nữa, chắp tay rồi biến mất trong dòng người.
Sau đó một đạo thân ảnh xuất hiện, chính là luyện dược sư Kiệt Tư Đặc, luyện dược sư vốn ở bên trong cứ điểm của Thanh Quỷ, thương thảo chuyện tân tinh vực với các khôi thủ không ngờ chủ động đi ra tìm Thạch Nham.
"Kiệt Tư Đặc hiền giả, ngài sao lại ra đây?". Phong Nhiêu khó hiểu hô khẽ, sắc mặt nghiêm lại, giới thiệu cho Thạch Nham: "Đây là Kiệt Tư Đặc hiền giả, luyện dược sư Nguyên Thần cảnh trong Thần Phạt chi địa chúng ta, ba người bọn Bạo Ngao chính là được Kiệt Tư Đặc trị liệu cho".
Thạch Nham động dung, cũng cung kính khom người cảm ơn: "Tiên sinh đại tài, không có ngài xuất thủ trị liệu thì ba bằng hữu của ta e là không sống được bao lâu".
Luyện dược sư Kiệt Tư Đặc khoát tay, thần sắc kích động nói: "Việc nhỏ thôi mà, à có thể mạo muội hỏi một câu hay không, hỏa diễm trước đó ngươi phóng thích hình như là thiên hỏa à?".
"Không sai". Điểm này Thạch Nham cũng không giấu giếm, gật đầu khẳng định.
Vẻ mặt Kiệt Tư Đặc đột nhiên chấn động. Hai mắt thần quang rạng rỡ: "Thiên hỏa của ngươi có thể bán cho ta không? Giá nào cũng được, chỉ cần ngươi gật đầu thì không có vấn đề gì cả?".
Thiên hỏa chính là căn bản của luyện dược sư, luyện khí sư, cường đại luyện dược sư, luyện khí sư cường đại nếu người mang thiên hỏa, trên luyện dược, luyện khí sẽ như hổ thêm cánh, cảnh giới cũng sẽ đạt được đề thăng, có trợ giúp cực kỳ rõ rệt.
Luyện dược sư có thiên hỏa, luyện dược thậm chí không cần dược đỉnh, thiên hỏa chính là đỉnh lô tốt nhất rồi.
Kiệt Tư Đặc là một luyện dược sư cao siêu, cũng nghe nói tới chỗ kỳ diệu của hòa, bởi vậy, vừa thấy hắn khẳng định là thiên hỏa thì lập tức hưng, hận không thể dung nhập thiên hỏa vào linh hồn tế đài, để con đường luyện dược trở nên tùy tâm sở dục.
"Xin lỗi, bất luận ngươi trả giá cao cỡ nào thì ta cũng không thể bán được". Thạch Nham cười cười lắc đầu: "Ngươi là luyện dược sư, chắc biết chỗ kỳ diệu của thiên hỏa. Mà ta, từ là một võ giả ra cũng là một luyện khí sư, thiên hỏa đối với ta mà nói thì cũng rất trọng yếu, cho nên ta tuyệt không thể bán được".
Kiệt Tư Đặc vẻ mặt chấn động.
Phong Nhiêu cũng ngây người: "Ngươi còn là luyện khí sư?".
Sờ sờ mũi, Thạch Nham nói: "Có gì bất ngờ ư?".
"Ngươi là luyện khí sư bất nhập lưu? Bằng không, ngươi há có thể trên lực lượng áo nghĩa đi xa như vậy?". Nàng ta theo bản năng cho rằng như vậy.
Thạch Nham cười cười, cũng không giải thích.
"Ta chỉ muốn biết có thứ gì có thể đả động ngươi được không thôi". Kiệt Tư Đặc thở dài một hơi, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Vậy có thể giúp ta một việc không, dùng thiên hỏa luyện một lò đan dược cho ta? Đương nhiên, ta sẽ trả thù lao!".
Kiệt Tư Đặc vẻ mặt nghiêm túc khẩn cầu, hơi khom người, trong mắt đầy vẻ khát vọng.
"Nếu không có gì phiền thì giúp hắn đi, dẫu sao hắn cũng cứu tính mạng của bằng hữu ngươi đó". Phong Nhiêu nói đỡ một câu.
"Được, ta có thể giúp ngươi, lúc nào?". Thạch Nham nghĩ nghĩ, tựa hồ không có chỗ nào không tiện, liền sảng khoái đáp ứng.
"Không vội, ha ha, không vội, ta còn phải chuẩn bị đã". Kiệt Tư Đặc xoa xoa tay, hưng phấn: "Thôi, quấy rầy quấy rầy các ngươi nữa, ta đi vào nghe một chút. Thạch Nham, ngươi nhớ đấy nhé, đợi ta tụ tập được đủ tài liệu rồi sẽ mời ngươi tới hỗ trợ, ta cảm ơn trước".
"Không thành vấn đề". Thạch Nham cười cười, nhìn Kiệt Tư Đặc về cứ điểm Thanh Quỷ rồi thuận miệng nói: "Lão nhân này là kẻ khó chơi mà ngươi nói lúc trước ư? Lúc trước ngươi nói muốn hắn hỗ trợ thì khó lắm, không phải là gạt ta đấy chứ?".
Phong Nhiêu vẻ mặt tối sầm: "Ngươi có biết để hắn đáp ứng trị liệu cho ba người Bạo Ngao chúng ta phải trả cái giá nào không?".
"Giá nào?". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Năm vạn thần tinh thượng phẩm! Thêm ba loại dược thảo thần cấp mà hắn chỉ định!". Phong Nhiêu cắn răng, vẻ mặt đau lòng.
Thạch Nham ngạc nhiên, lập tức buồn cười, nhếch miệng cười to: "Nói như vậy lão nhân này rất giàu có rồi, như vậy rất tốt, chờ tới khi hắn cầu ta, ta sẽ bắt hắn phải nhả ra một nửa".
Phong Nhiêu mắt đẹp sáng ngời, liên tục gật đầu, vui vẻ nói: "Cũng nên chỉnh hắn!".
Hai người vừa đi vừa nói, không nhanh không chậm, ngắm nghía mỗi một cửa hàng.
Thạch Nham giống như là không có mục đích, đối với những vật phẩm trong các cửa hàng, hắn hình như không có hứng thủ, không muốn mua, chỉ như đơn giản là đi dạo.
Phong Nhiêu không biết hắn như vậy là đang chờ người tới, ngược lại mừng thầm, cho rằng Thạch Nham thích cảm giác ở bên nàng ta, càng vui mừng không thôi, dẫn hắn đi không có mục đích, dần dần rời xa ngã tư đường ồn ào, tới một dòng suối ở bắc bộ Thiên Phạt thành.
Trên dòng suối có một cái cầu hình vòm, hai người đứng trên cầu, nhìn suối nước dưới chân chảy róc rách, lập tức cảm thấy toàn bộ tâm tìm cũng tĩnh lặng.
Đúng vào lúc này, đuôi lông mày Thạch Nham giật giật, bỗng nhiên cười mỉa nói: "Ta đi vệ sinh chút, nàng đợi ta ở đây nhé, ta về ngay".
Phong Nhiêu không nghi ngờ gì hắn, đỏ mặt lườm rồi ngượng ngùng nói: "Hỗn đản, việc này cũng phải nói? Ngươi cứ đi là được, sao phải nói rõ ra thế?".
Thạch Nham cười khẽ, xoay người rời khỏi, phút chốc đã biến mất.
Trong một đình viện u nhà. Một đạo thân ảnh mạn diệu đứng bên dưới cây, đưa lưng về phía đại môn nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới".
"Công chúa điện hạ". Thạch Nham ngừng lại cửa, hơi khom người, sắc mặt phức tạp nói: "Sau khi ngươi rời khỏi Tử Diệu tinh, ta vốn không còn gặp ngươi nữa, đã qua một đoạn thời gian rồi, ngươi vì sao lại tới Thiên Phạt thành?".
Xoay người lại xoay người lại, mặt nạ sớm đã được cởi ra, dung nhan vô song vẫn câu hồn đoạt phách, chỉ là sâu trong mắt đẹp đã có thêm một tia chua xót, nhẹ giọng nói: "Tạp Tu Ân đại nhân nhận được tin tức, nói Tinh Đồ ở Thần Phạt chi địa, vì thế liền đến đây, ta thì vì nghe nói ngươi cũng ở Thiên Phạt thành cho nên tới đây gặp ngươi. Chỉ là, ta vốn tưởng rằng tình cảnh của ngươi rất gian nan, muốn cứu ngươi đi, nhưng không ngờ ngươi lại vui đến quên cả trời đất, xem ra ta nghĩ nhiều rồi, cũng xem thường năng lực của ngươi, ta căn bản không cần phải lo cho ngươi làm gì...".
Trong mắt Thạch Nham hiện ra một tia cảm động, nhưng vẫn trầm mặc, hắn không biết nên nói gì cho phải.