Sát Thần

Chương 812: Thiên Phạt thành




Thần Phạt chi địa là địa phương kỳ lạ.

Cường giả mà Liệt Diễm tinh vực không dung, những tên tên côn đồ, kẻ trộm gây thảm án huyết tinh, trọng phạm của các thế lực lớn, cường giả muốn bảo vật tu luyện đặc thù nào đó, đều thích thường lui tới thường lui tới như Thần Phạt chi địa.

Nơi này, tụ tập những tên điên tàn bạo nhất của Liệt Diễm tinh vực, có mấy chục cỗ thế lực Lược Đoạt giả to nhỏ, Thiên Phạt thành ở trung ương Thần Phạt chi địa cũng là nơi giao dịch lớn nhất của Liệt Diễm tinh vực, mỗi ngày cũng có đại lượng vật tư được chuyển vận tới đây.

Vật tư mà các Lược Đoạt giả ở khu vực khác của Liệt Diễm tinh vực cướp đoạt được đều sẽ mang tới đây, đổi lấy vật tư, các loại tài liệu tu luyện lực lượng tăng cường mà bọn họ muốn.

Tài liệu tu luyện mà Tam đại thế lực có thì Thiên Phạt thành cũng có, tài liệu mà tam đại thế lực không có thì nơi này cũng sẽ xuất hiện.

Hiện giờ Thần Phạt chi địa thành một khu vực hỗn loạn nhất và cũng dụ hoặc nhất của Liệt Diễm tinh vực, do tứ đại khôi thủ Lược Đoạt giả nắm giữ, duy trì trật tự.

Phong Khả chính là một trong tứ đại khôi thủ Lược Đoạt giả, cũng là người mạnh nhất.

Tùy tùng của hắn là Thanh quỷ cùng với Huyết khô lâu đầu của Lạp Tắc Nhĩ, Hắc Mạc của Ba Lôi Đặc và Huyết Vũ của Giới Nông được xưng là tứ hung của Thần Phạt chi địa, uy danh hiển hách.

Phòng đấu giá Thiên Phạt Kỳ Vật lớn nhất Thiên Phạt thành chính là do Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc và Giới Nông bốn người cùng nhau liên thủ xây dựng.

Thiên Phạt Kỳ Vật cũng là phòng đấu giá lớn nhất của Liệt Diễm tinh vực, trọng bảo được bán đấu giá trong đó đại đa số đều lai lịch không rõ ràng, thường thường là từ từ tam đại thế lực và các phương lực lượng cường đại của Liệt Diễm tinh vực cướp đoạt được, cũng chỉ có Thiên Phạt Kỳ Vật mới dám ngang nhiên bán ra.

Thần Phạt chi địa là một quặng tinh bỏ hoang cực lớn, so với Thần Ân đại lục còn rộng lớn hh. Thiên Phạt thành trong đó chính là thành trì duy nhất của Thần Phạt chi địa, nó cực lớn, so với quốc gia bình thường còn lớn hơn.

Trong Thần Phạt chi địa, rất nhiều khu vực đều chiến hạm chiến xa, thế lực Lược Đoạt giả cường đại có có địa bàn riêng của mình, có khu nghỉ ngơi riêng.

Toàn bộ Thần Phạt chi địa được phân chia thành vô số khu vực to nhỏ, mỗi một khu vực cũng có chủ nhân riêng, đều là cường giả trải qua máu và giết chóc mà có được sự công nhận.

Thạch Nham ở trên bầu trời Thần Phạt chi địa, quan sát phía dưới, vẻ mặt khiếp sợ.

Nhìn một cái, chắc trên quặng tinh cực đại này có vô số vực sâu, bên trong cũng có chiến hạm, chiến xa hoạt động, chân trời thường thường có thể thấy được chiến xa gào thét lướt qua, cũng có võ giả như hắn dùng nhục thân để bay.

Võ giả này đến từ các chủng tộc bất đồng, có người thần sắc đạm mạc, có người ánh mắt lệ âm lành, có người hắc hắc cười gằn, nhìn người chung quanh như con mồi, như là dã thú hung tàn tùy thời muốn ăn thịt.

"Thần Phạt chi địa là địa phương hỗn loạn, ra khỏi Thiên Phạt thành thì chinh chiến không ai quản, sống chết bất luận". Phong Nhiêu tựa hồ rất hứng thú, chỉ xuống phía dưới rồi nhẹ giọng giải thích: "Rất nhiều người thu mua tài liệu tu luyện ở Thiên Phạt thành, bởi vì thực lực không đủ, vừa rời khỏi thành trì đã bị cướp đoạt, rời vào kết cục hình thần câu diệt. Ngươi xem, ở phụ cận Thiên Phạt thành có phải có rất nhiều hung nhân nhìn chung quanh hay không, có thấy dưới mặt đất băng lãnh có rất nhiều thi thể của các tộc không?".

Thạch Nham thuận thể nhìn lại, sắc mặt hơi đổi, nhẹ nhàng gật đầu.

Phụ cận Thiên Phạt thành không hề thiểu cường giả đang cười gằn nhìn chằm chằm vào con mồi, một khi phát hiện có thể cướp đoạt thì sẽ không chút khách khí xuống tay.

Bên cạnh thành trì, trong khe rãnh cực lớn thường thường có thể thấy được tàn thi, cũng có toái cốt của yêu tộc, không ngờ đáng sợ như Tu La địa ngục vậy.

"Trong Thiên Phạt thành trước kia cũng không thái bình, cho tới lúc cha ta và Lạp Tắc Nhĩ Ba Lôi Đặc, Giới Nông bốn người cùng nhau chế định quy tắc, không cho phép tranh đấu trong Thiên Phạt thành thì mới thái bình". Phong Nhiêu giải thích: "Bất kỳ ai cả gan làm xằng bậy ở Thiên Phạt thành, sẽ bị bốn cỗ lực lượng liên thủ bao vây tiêu diệt, sau khi giết không biết bao nhiêu lần, Thiên Phạt thành mới được như hôm nay, trong thành cấm đấu. Đây cũng là để phòng ngừa người yếu đuối thu mua trọng bảo thì không thể rời khỏi Thiên Phạt thành".

"Theo như ngươi nói, trong Thiên Phạt Kỳ Vật, võ giả thu mua trọng bảo nếu bản thân nhỏ yếu thì chẳng phải là vĩnh viễn không thể rời khỏi Thiên Phạt thành? Cả đời phải ở lại ư?". Thạch Nham kinh ngạc.

"Cũng không phải như vậy". Phong Nhiêu cười cười: "Bọn họ có thể dùng số tiền lớn để tìm kiếm sự che chở. Thanh Quỷ của Cha ta và Huyết Khô Lâu Đầu của Lạp Tắc Nhĩ đều có thể hộ vệ bọn họ rời khỏi. Đương nhiên, cần giao nộp một phần thần tinh làm phí dụng hộ vệ. Trong Thiên Phạt thành trừ phòng đấu giá Thiên Phạt Kỳ Vật ra thì còn có vô số cửa hàng bán đan dược, linh thảo kỳ lạ khoáng thạch kỳ lạ, nô lệ, nữ nhân xinh đẹp, áo nghĩa bí văn, chiến xa, thậm chí chiến hạm, những cửa hàng này đại đa số đều là Lược Đoạt giả cướp đoạt của người khác tới đây buôn bán. Có cửa hàng thì trực tiếp chính là một cỗ nhân viên quan trọng của Lược Đoạt giả phụ trách tọa trấn, thứ nơi này bán ra đều lai lịch không rõ ràng, đại đa số đều là tang vật, cũng chỉ có nơi đây mới dám công nhận buôn bán".

Thạch Nham âm thầm gật đầu.

Lúc trước sau khi hắn và Huyết Đồ Tạp Thác chia tay, Tạp Thác từng cho hắn một khối tinh thạch màu lam làm tín vật, nhưng hắn tới Thiên Phạt thành tìm kiếm Tạp Phu.

Tạp Phu chắc chính là chủ nhân của một cửa hàng trong Thiên Phạt thành, chuyên môn phụ trách tẩu tán tang vật cho Tạp Thác, đổi lấy chiến hạm và các loại tài liệu tu luyện mà Tạp Thác cần, khiển thế lực của Tạp Thác cường đại hơn.

"Trong Thiên Phạt thành có mấy chục cửa hàng của các thế lực Lược Đoạt giả, ở gầm Thần Phạt chi địa, khôi thủ lượt đoạt giả Thần Vương tam trọng thiên chi cảnh rất nhiều, Huyết Đồ Tạp Thác chỉ là một trong số đó, có chút danh tiếng mà thôi, cũng không được tính là nhân vật quá lợi hại". Phong Nhiêu cười nói: "Ngươi muốn tìm Tạp Thác cũng rất đơn giản, hắn có thân đệ đệ tên là Tạp Phu, ở ngay cửa hàng phía đông kia kìa. Ha ha, người khác không biết Tạp Phu là thân đệ đệ của hắn, nhưng ta tất nhiên là biết, tên gia hỏa đó phi thường giả dối giả dối ngươi ứng phó cẩn thận, đừng để bị huynh đệ của Tạp Thác lừa".

"Ta có chủ ý, ngươi cứ yên tâm". Thạch Nham lạnh lùng cười.

Tiến vào Thiên Phạt thành không cần bất kỳ lệnh bài thân phận gì cả, tất cả võ giả bất luận là chủng tộc thân phận gì đều có thể trực tiếp tới đây.

Cho dù là ngươi ở bên ngoài phạm phải trọng án, bị phương thế lực cùng truy nà. Thậm chí phía sau còn có cao thủ đuổi giết, cũng có thể vào Thiên Phạt thành.

Gia hỏa càng hung danh hiển hách, thủ đoạn tàn bạo thì ở Thiên Phạt thành càng được tôn trọng.

Trong mắt các Lược Đoạt giả, chỉ có loại cường giả lực lượng cường đại và thủ đoạn huyết tinh, mới coi là nhân vật nhất hào, kẻ yếu đuối vô năng ở Thiên Phạt thành sẽ không được ai coi trọng.

Cũng vì vậy, đoàn người Thạch Nham tiến vào Thiên Phạt thành không hề gặp một chút trở ngại nào.

Trong thành đều là những cửa hàng dùng cự thạch cổ quái xây thành, trên đường cái rộng lớn, tiếng võ giả kêu gào, tiếng uống rượu mua vui thống khoái, bên cạnh cửa rất nhiều trang viên có những nữ tử quần áo hờ hang, oanh oanh yến yến, bộ dạng trêu người, ánh mắt quyến rũ dụ hoặc.

Rất nhiều võ giả đi tới địa phương này bị ánh mắt của những nữ tử yêu liếc một cái, liền đi không nổi, trực tiếp lao vào.

Lược Đoạt giả sống cuộc sống lưỡi đao nhuốm máu, không chừng một ngày sẽ phải chết, sau khi tới Thiên Phạt thành đều sẽ tùy ý phóng túng, chén rượu lớn miếng thịt to, lưu luyến trên giường nữ nhân, vui đến quên cả trời đất.

Các loại cửa hàng bán ra linh dược linh thảo, khoáng thạch, kim thiết mộc tài kỳ lạ, thần binh lợi khí thần binh lợi khí, trải rộng các khu vực, hành tẩu trên ngã tư đường, mắt thấy trong các cửa hàng đều có võ giả đang chọn lựa đồ.

Bạo Ngao, Kiệt Cức, Ba Nhược ba người bị Hấp Linh yêu hoa bao bọc, sau khi tới đây mắt cũng tỏa sáng, vẻ mặt động dung, bị sự phồn hoa của nơi đây chấn nhiếp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Võ giả đi qua bên cạnh ba người cũng thản nhiên như không, chỉ coi ba người Bạo Ngao là dược nô bị Thạch Nham, Phong Nhiêu bắt, đang chuẩn bị chờ yêu hoa thành thục, ở Thiên Phạt thành cũng bán ra yêu hoa quả thực.

Người của Thiên Phạt thành cảnh lạ gì cũng từng thấy rồi, chẳng ai kinh ngạc, không chú ý tới đoàn người của Thạch Nham.

"Các ngươi bảo trọng, lần sau gặp mặt ta hy vọng các ngươi đã bình yên vô sự". Thạch Nham bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía ba người Bạo Ngao: "Ta tin các ngươi sẽ không sao, Phong Khả vì tinh đồ trong tay ta chắc sẽ không làm khó các ngươi, các ngươi cứ yên tâm".

Bạo Ngạo, Kiệt Cức, Ba Nhược gật đầu, trong lòng thở dài, không nói gì.

"Nếu nhanh thì mười ngày nửa tháng bọn họ sẽ khôi phục lại". Phong Nhiêu cười cười: "Luyện dược sư cấp Nguyên Thần kia cứ cách mỗi một đoạn thời gian sẽ tới Thiên Phạt thành ở. Khi ta tới, phát hiện phía hắn tụ tập không ít người, hắn lúc này chắc là ở trong thành thôi, yên tâm đi, ba người bọn họ rất nhanh sẽ ổn, có thể tiếp tục tu luyện".

Luyện dược sư Nguyên Thần cảnh đó cũng thường tới Thiên Phạt thành mua bán các loại đan dược đặc thù.

Rất nhiều đan dược, ác độc phi thường, tà ác quỷ bí, ở khu vực khác không được phép xuất hiện, cũng chỉ có ở Thiên Phạt thành là không kiêng kỵ gì.

Luyện dược sư đó nghe nói trước kia cũng bởi vì nghiên cứu về độc dược mới bị thể nhân không tha, không thể không tới Thần Phạt chi địa tiếp tục tiến cảnh, đan dược hắn nghiên cứu chế tạo cần vô số các loại linh thảo linh dược kỳ lạ, cần thuốc dẫn đặc thù, những thứ này đều phải bỏ giá cao để mua, cho nên hắn phải thông qua luyện chế đan dược cho người khác để bổ sung tiêu hao.

"Vậy thì tốt quá". Thạch Nham giật mình, cười bảo: "Ta chỉ cần xác định ba người bọn họ bình yên vô sự thì tinh đồ tất nhiên sẽ giao cho ngươi".

"Ừ, ta dẫn họ đi. Ngươi thích đi đâu cứ đi". Phong Nhiêu nhìn hắn một thoáng, cũng không ở lại, dùng lực lượng dắt ba người Bạo Ngao đi về một phía của Thiên Phạt thành.

Thạch Nham đứng giữa đường, nhìn Phong Nhiêu biến mất, cười cười, rồi thay đổi phương hướng, đi tới khu vực cửa hàng của Tạp Phu.

Trong Thiên Phạt thành, không thể phi hành nhanh, đây là quy định, hắn dù sao cũng không quá sốt ruột, khi đi thường nhìn vào cửa hàng hai bên đường, ánh mắt tò mò .

Phía sau hắn trăm mét, một võ giả trên người có đồ án Huyết Khô Lâu Đầu, ôm một nữ tử hải tộc diễm, tay tùy ý vuốt ve bộ ngực sữa của nữ tử đó, ánh mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên vẻ mặt ngẩn ra rồi mắt chiểu tinh quang, khẽ quát một tiếng: "Chính là tiểu tử kia!".