Vừa tỉnh dậy, Thạch Nham liền phát hiện gân mạch trong cơ thể dưới tác dụng của bất tử võ hồn đã liền lại, thương thế khôi phục bảy tám phần.
Dị lực thần bí ẩn chứa trong cơ nhục mặc dù trong sân trọng lực lúc trước đã hao gần như hết, nhưng vô số thớ thịt trải qua phiên tiêu hao này tựa hồ có biến hóa, mỗi một thớ thịt đều như là rộng ra, có thể cất chứa lượng thần bí nhiều hơn.
Chỉ cần hắn lần sau trong chiến đấu tiếp tục hấp thu tinh khí, thông qua thần bí chuyển hóa, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ khiến cơ nhục một lần nữa đạt được man lực này, hơn nữa khẳng định có tăng trưởng ổn định.
Như vậy cho thấy, hắn lần này tu luyện trong phòng trọng lực xem như đã đạt được mục tiêu mong muốn.
Quan trọng nhất là hắn biết một loại phương pháp có thể ổn định đề thăng lực lượng cơ nhục, dựa vào phòng trọng lực, thông qua tiêu hao cạn kiệt, phá rồi sau đó lập lại.
Mở mắt ra, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, lạnh lùng nhìn bốn mỹ phụ đột nhiên xuất hiện, yên lặng quan sát một chút rồi trong lòng hiểu rõ.
Trên người Bốn mỹ phụ đều toát ra khí tức lạnh lẽo, hiển nhiên đều tu luyện công pháp thuộc tính hàn.
Bốn nữ nhân này chắc nhất mạch tương thừa, khí tức, cảnh giới trên người đều không khác biệt lắm, nếu không có gì bất ngờ thì khẳng định được một sư phó dạy ra.
Hai mỹ phụ đang chậm rãi đi tới vẻ mặt không thân thiệt lắm, trong ngọc thủ trắng thuần từng dòng hàn khí cô đọng, như là băng xà thè lưỡi.
Phòng trọng lực Hai mươi lần đối với loại võ giả Thần cảnh mà nói thì cơ hồ không có ảnh hưởng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Hai Thông thần nhị trọng thiên, hai Thông thần nhất trọng thiên, đây đã cực hạn của Băng Đế thành rồi.
Là một thành thị thực lực kém cỏi nhất trong Chiến minh thất thành, trình độ võ giả có thể đạt tới độ cao như vậy đã là phi thường đáng sợ rồi, ở Vô Tẫn hải, trong mười lăm thế lực lớn trừ Tào gia và Võ Hồn điện, Dương gia ra thì không có thế lực nào khác có thể đạt đến mức này.
" Các ngươi muốn làm gì?"
Lạnh lùng nhìn Hàn Thúy, Lãnh Đan Thanh, Thạch Nham cũng không e ngại, nhếch miệng cười hắc hắc, tùy ý liếc Huyền Băng Hàn Diễm một cái rồi lạnh lùng nói: "Vì nó ư?"
Hàn Thúy, Lãnh Đan Thanh mỉm cười gật đầu, không phủ nhận.
" Tiểu huynh đệ, Huyền Băng Hàn Diễm này thuộc về ngươi ư?" Hàn Thúy cười cười, vẻ sâm hàn lúc trước lặng lẽ được che giấu: "Chúng ta thương lượng nhé?"
"Hả?" Thạch Nham cũng không sốt ruột, bình tĩnh cởi quần áo võ giả nhuốm máu trên người xuống, trước mặt bốn mỹ phụ thay đổi một kiện trang phục võ giả màu xanh sạch sẽ: "Nói đến nghe thử đi?"
Khi hắn thay quần áo hắn dáng người cân xứng to lớn hiện ra, mỗi một khối cơ nhục đều như nước thép trộn bê-tông mà thành, tạo cho người ta một loại cảm giác tràn ngập lực lượng cường hãn.
Băng Tình Đồng, Hàn Thúy bốn người mắt đẹp sáng ngời, trong lòng thầm khen một tiếng, dáng người của tiểu tử này thực sự không tồi, có thể nói là Hoàn mỹ.
Mắt xếch dài nhỏ của Lãnh Đan Thanh lại hiện lên một đạo ánh sáng kinh diễm, bật cười: "Tiểu huynh đệ, dáng người không tồi, có hứng thú tới cung điện của tỷ tỷ hay không chơi một chút không? Ha ha, chỗ của tỷ tỷ có rất nhiều mỹ nữ nổi tiếng, có lẽ các ngươi có thể phát sinh gì đó?"
Đây là dụ hoặc trắng trợn.
" Ta không có hứng thú với nữ nhân Bình thường." Thạch Nham ánh mắt phóng đãng, tràn ngập thâm ý nhìn thân thể thành thục linh lung của Lãnh Đan Thanh, nụ cười nghiền ngẫm: "Ta thích loại mỹ phụ thành thục như ngươi, nếu ngươi nguyện ý tiếp ta trên giường thì ta đồng ý, chứ loại tiểu cô nương ngây ngô thì thôi đi."
Lãnh Đan Thanh thản nhiên cười, nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói: "Được, chúng ta đi nhé? Tỷ tỷ cũng rất thích loại thanh niên có tiềm lực hơn nữa gan lớn như ngươi, chúng ta cùng đi uống rượu nói chuyện, thế nào?"
" Ha ha." Thạch Nham nhếch miệng cười to, lại nhìn về phía Hàn Thúy: "Không biết cái gọi là thương lượng của ngươi là về phương diện nào?"
" Ngươi tặng cho ta Huyền Băng Hàn Diễm nhé?" Hàn Thúy cũng cười khanh khách, tựa hồ cảm thấy Thạch Nham có chút thú vị, rõ ràng chỉ có tu vi thiên vị cảnh, đối mặt với bốn võ giả Thông Thần cảnh lại không hề sợ hãi, còn thản nhiên nói chuyện, boojd ạng không biết sống chết.
Nàng ta nào biết đâu rằng khi ở Vô Tẫn hải, Thạch Nham ngay cả võ giả Thông thần tam trọng thiên chi cảnh như Nộ Lãng, Ba Tuần, Xích Diêm cũng đã giao thủ, quan hệ với toàn là võ giả Thông Thần cảnh, đối với cường giả cấp bậc này hắn đã sớm có sức miễn dịch, lúc này gặp, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
" Tặng cho ngươi ư?" Thạch Nham bật cười: "Ngươi lấy cái gì để đổi?"
Huyền Băng Hàn Diễm lóe sáng, một cỗ hàn khí lạnh lẽo đột nhiên từ trên người nó phóng xuất ra.
Nó có thể nghe hiểu nọi dụng nói chuyện của mọi người, đối với Thạch Nham lấy nó ra để tiêu khiển, nó rõ ràng có chút bất mãn, dùng phương thức này để biểu đạt sự tức giận của mình.
Thạch Nham truyền tới một dòng thần niệm, trấn an cảm xúc của nó, vẫn cười tủm tỉm nhìn Hàn Thúy
" Ngươi muốn cái gì?" Hàn Thúy cười càng vui hơn, che miệng cười khanh khách không ngừng, mắt lóe sáng, cực kỳ dụ hoặc: "Bí bảo, công pháp, linh đan, nữ nhân, bốn thứ này ngươi có thể tùy tiện chọn lựa, chỉ cần ngươi tặng cho ta Huyền Băng Hàn Diễm cái gì cũng dễ thương lượng."
Trong Băng Đế thành cơ hồ tất cả võ giả đều biết các nàng, những võ thiên vị cảnh này thấy họ cùng đến thì ai nấy như gặp rắn rết, chỉ lo tránh không kịp. Đột nhiên gặp phải một tên tiểu tử không biết sống chết như vây, Hàn Thúy lập tức thấy hứng thú, chuẩn bị trêu đùa một phen.
" Ta muốn ngươi." Thạch Nham nghiêm trang nói.
" Muốn ta ư?" Hàn Thúy cười càng vui hơn: "Ngươi vừa rồi còn nói muốn đi uống rượu với Tam muội, hiện tại lại nói muốn ta, khẩu vị của ngươi cũng không nhỏ. Có điều, ngươi chịu nổi không? ha ha, tiểu huynh đệ thật đúng là còn trẻ, tinh lực tràn đầy."
" Một thì quá ít, hai cũng chỉ là miễn cưỡng, ba thì tạm được, bốn thì mới tính là hoàn mỹ."
Thạch Nham cười không ngừng, ánh mắt trần trụi trần trụi nhìn về phía Băng Tình Đồng và Sương Vũ Trúc.
"Ha ha."
Hàn Thúy cười đến cúi gập cả người, xoay người nhìn về phía Băng Tình Đồng và Sương Vũ Trúc, nét mặt rạng rỡ: "Đại tỷ, tứ muội, tiểu huynh đệ này cũng có ý đồ với các ngươi. Thế nào? Các ngươi thấy hắn có vừa mắt không? Nếu không ngại thì bốn tỷ muội chúng ta cùng nhau hầu hạ hắn nhé? Ta thì không thành vấn đề, Tam muội chắc cũng rất thích, các ngươi thì sao?"
Băng Tình Đồng và Sương Vũ Trúc vẻ mặt băng hàn, lạnh lùng nhìn Thạch Nham, vẻ mặt chán ghét.
Rất rõ ràng, phong cách của hai người này không giống với Hàn Thúy, Lãnh Đan Thanh, cũng không có hứng thú cùng Hàn Thúy trêu đùa.
" Nhị muội, Tam muội, các ngươi nên bình tĩnh suy nghĩ một chút, một võ giả thiên vị cảnh đối mặt với hai Thông Thần cảnh các ngươi lại có thể ăn nói sỗ sàng, không hề có một chút em ngại, điều này có nghĩa là?" Băng Tình Đồng cau mày, nghiêm nghị nói: "Người ta căn bản không sợ các ngươi."
Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Hàn Thúy, Lãnh Đan Thanh bỗng thu liễm, vẻ mặt cũng đột nhiên ngưng trọng.
Các nàng cũng không cũng không, thử một chút cũng thấy không ổn.
Thạch Nham rõ ràng là mới vào Băng Đế thành, thân là một ngoại nhân, ở địa bàn của người ta lại để lộ ra chí bảo Huyền Băng Hàn Diễm, ở dưới sự như hổ rình mồi của bốn võ giả Thông Thần cảnh biểu hiện rất bình tĩnh, còn dám đùa giỡn với các nàng, nếu không phải đầu óc thần kinh thì nhất định là có mười phần tự tin.
" Huyền Băng Hàn Diễm chính là thiên hỏa thuộc tính hàn, đối với võ giả tu luyện pháp quyết băng hàn như chúng ta mà nói thì quả thực là chí bảo tha thiết ước mơ." Băng Tình Đồng trầm ngâm một chút rồi quyết định mở rộng cửa lòng: "Ta không muốn cường thủ hào đoạt, ta đoán ngươi khẳng định cũng có chỗ dựa cho nên mới dám không chút cố kỵ như vậy. Nhưng ngươi đã đến Băng Đế thành lại để lộ Huyền Băng Hàn Diễm, bị chúng ta cảm ứng được, loại cơ hội này xảy ra trước mặt, chúng ta rất khó mà để ngươi đi thoải mái được."
Dừng một chút, Băng Tình Đồng hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: "Nói đi, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần chúng ta có thể lấy ra được thì nhất định sẽ không để ngươi thất vọng!"
" Đại tỷ, ngươi thực sự ..." Hàn Thúy biến sắc, thất thanh nói: "Ngươi thực sự muốn trao đổi ngang hàng với hắn ư?"
"Đây là thái độ của ta." Băng Tình Đồng gật đầu.
" Một võ giả thiên vị cảnh, cho dù là có chỗ dựa thì làm được gì chứ?" Lãnh Đan Thanh hừ lạnh một tiếng, lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Các ngươi không dám thì để ta đi thử. Hừ! Từ sau khi nghĩa mẫu qua đời các ngươi ai nấy làm chuyện gì cũng sợ trước sợ sau, không ai dứt khoát cả, cứ tiếp tục như vậy, Băng Đế thành vĩnh viễn sẽ xếp cuối trong Chiến minh thất thành!"
Nói xong, Lãnh Đan Thanh đổi giọng, nụ cười cũng tắt hẳn, trợn mắt lườm Thạch Nham một cái rồi châm chọc: "Tỷ tỷ hiện tại đến chơi với ngươi đây, ngươi không phải muốn nếm thử tư vị tư vị của tỷ tỷ ư? Ta hiện tại để cho ngươi được thỏa nguyện!"
"Được." Thạch Nham nhún vai, trấn định tự nhiên.
Mắt đẹp của Lãnh Đan Thanh chợt lóe quang, chân trái điểm nhẹ, mấy trăm cỗ băng hàn chi khí nháy mắt đã thẩm thấu xuống dưới đất.
"Rắc rắc!"
Giữa nàng ta và Thạch Nham, tảng đá của phòng trọng lực truyền ra tiếng vang răng rắc, mấy trăm cỗ băng hàn chi khí như con giun nhanh chóng lược động dưới đất, như độc long dưới đất đột nhiên chui ra, muốn chế trụ Thạch Nham.
Băng Tình Đồng, Hàn Thúy, Sương Vũ Trúc mắt đẹp sáng lên, đồng loạt chăm chú nhìn Thạch Nham.
Ba người đều muốn nhìn xem Thạch Nham rốt cuộc có chỗ dựa gì, mà dám nói lời khinh bạc với các nàng.
"Xì xì xì!"
Mấy trăm cỗ băng hàn chi khí Lãnh Đan Thanh v phóng xuất rvới vừa ra khỏi mặt đất thì bỗng nhiên bị từng đám hỏa viêm ba trùm.
Trong khoảnh khắc, mấy trăm cỗ băng hàn chi khí đã bị đốt cháy thành khói trắng, hàn lực biến mất vô tung, không có một tia hàn khí nào có thể thẩm thấu vào nhục thân của Thạch Nham,.
Trong Băng hàn chi khí có tinh nguyên tinh thuần của Lãnh Đan Thanh, Huyền Băng Hàn Diễm nếu ra tay chỉ có thể giam cầm băng hàn chi khí chứ không thể triệt tiêu được tinh nguyên này.
Địa Tâm Hỏa thì khác.
Hỏa viêm Cực nóng chính là khắc tinh của băng hàn chi khí, vừa xuất hiện đã thiêu đốt mấy trăm cỗ hàn khí này.
" Còn có một loại thiên hỏa khác!"
Lãnh Đan Thanh hoa dung thất sắc, sắc mặt trắng bệch, kinh hãi hét lên.
Băng Tình Đồng, Hàn Thúy, Sương Vũ Trúc cũng biến sắc, thân thể mềm mại đồng thời đột nhiên run lên, mắt đẹp lóe ra quang mang bất khả tư nghị.