Sát Thần

Chương 493: Thu hồi




Trong Băng thiên tuyết địa, Thạch Nham yên lặng chờ Huyền Băng Hàn Diễm về.

Một đôi hoa tỷ muội đó sau khi ngắt Hàn Tâm thảo thì đã ly khai rất lâu rồi, hai nàng trên đường thật cẩn thận, tựa hồ đang đề phòng nguy cơ đột phát.

Thạch Nham cũng không quan tâm, cũng không có hứng thú quan tâm tới chuyện của hai nàng này.

Đợi hai canh giờ, Huyền Băng Hàn Diễm cuối cùng cũng về, hóa thành một đóa hỏa viêm màu trắng bồng bềnh trước người hắn, như là có chút nản lòng, hỏa viêm nhảy nhót không còn sinh động.

"Sao thế?"

" Hàn ngọc tủy chắc ngưng luyện ra nhưng lại bị người ta lấy đi rồi, ta ngay cả ta ngay cả một chút cũng không phát hiện."

Thạch Nham cười cười, biết sẽ là kết quả như vậy.

Khổ hàn chi địa thuộc phạm vi quản hạt của Băng Đế thành, tài nguyên tu luyện Băng Đế thành chưởng quản vốn đã không nhiều lắm, khẳng định sẽ sớm lấy đi tất cả tài liệu có thể thu hoạch được trong khu vực này, Hàn ngọc tủy mà Huyền Băng Hàn Diễm nói cực kỳ trân quý, đối với võ giả tu luyện công pháp hệ hàn mà nói thì khẳng định có công hiệu.

Võ giả của Băng Đế thành đại đa số đều tu luyện bí quyết hệ băng, nếu biết trong núi tuyết lạnh vô cùng này ngưng luyện ra Hàn ngọc tủy thì khẳng định sẽ không bỏ qua.

" Không có thì thôi, đừng buồn, ngày tháng còn dài, nói không chừng trong hành trình về vẫn có khả năng lấy được."

Trấn an Huyền Băng Hàn Diễm một phen rồi hắn bảo Huyền Băng Hàn Diễm chui vào tr Huyết Văn Giới.

Huyền Băng Hàn Diễm chui vào giới chỉ, dần dần yên lặng.

Nhìn tuyết bay đầy trời, Thạch Nham cũng không ở lại, lướt qua núi tuyết lạnh vô cùng rồi tiếp tục bay về phía Băng Đế thành.

Một ngày sau.

trên một tòa núi tuyết thấp bé khác, hắn đột nhiên ngừng lại, cau mày nhìn động tĩnh phía trước.

Một đôi hoa tỷ muội đó gặp phiền toái rồi.

Bảy tên võ giả mặc phục sức của Thiên Cung đang tiến hành vây giết hoa tỷ muội, tư thế phải đuổi tận giết tuyệt hoa tỷ muội đó.

Cách xa năm trăm thước, hắn ngưng thần nhìn, rồi nhẹ giọng kinh hô, lộ ra nụ cười quái dị.

Thế giới nhỏ thật.

Võ giả Thiên Cung đang Vây công một đôi hoa tỷ muội đó, trên đầu ngón tay bắn ra từng dòng kim tơ tằm, rõ ràng chính là người của Thiên Cung Ninh gia.

Khác với những thế lực mới nổi của Thần Châu đại địa như Chiến Minh, Thiên Cung có lịch sử lâu đời, cấu thành từ mấy gia tộc cổ xưa, Ninh gia chính là một trong số đó, am hiểu nuôi dưỡng các loại sâu kỳ dị, Phệ Kim Tàm cũng là một loại trong đó.

Khi ở ám từ vụ chướng hắn đụng phải Ninh Trạch đến từ gia tộc này, Phệ Kim Tàm trong Huyết Văn Giới của hắn cũng thuộc về gia tộc này.

Thiên Cung Ninh gia.

Bí pháp Kim tơ tằm được thúc dục, từng đạo tơ vàng lóng lánh kim quang nhảy múa như linh xà màu vàng kim, vây quanh hoa tỷ muội đó, dần dần thu hẹp không gian, dựa theo xu thế này, không bao lâu sau một đôi hoa tỷ muội này sẽ bị kim tơ tằm dần dần ép lại cho không có khe hở để chạy.

Tựa hồ cảm nhận được năng lượng ba động của kim tơ tằm, Phệ Kim Tàm trong Huyết Văn Giới đột nhiên từ trong bay ra.

Phệ Kim Tàm này vốn là yêu thú yêu thú cấp bảy, nhưng sau khi cắn nuốt bốn giọt bất tử chi huyết, Phệ Kim Tàm này đã to hơn vài phần, ánh sáng trên kim giáp cũng sáng ngời, tựa hồ không bao lâu nữa sẽ có thể tiến thêm một bước, bước vào phạm trù yên thú cấp tám.

Yêu thú loại sâu tiến hóa cực kỳ khó khăn, nhưng mà một khi tiến hóa rồi thì lực lượng cũng sẽ tăng trưởng trên diện rộng.

Nói như vậy, ở lĩnh vực yêu thú, yêu thú thể tích càng nhỏ thì sau khi tiến giai năng lượng tăng trưởng cũng sẽ càng thêm rõ ràng, thí dụ như yêu trùng chi vương, đều là yêu thú cấp tám, nó so với yêu thú bình thường thể tích cực đại thì còn khó chơi hơn, hành động nhanh hơn, lực lượng ngưng tụ thành điểm, hơn nữa thường thường có năng lực phụ gia độc đáo.

Phệ Kim Tàm nếu tiến thêm một bước, đạt tới lĩnh vực yên thú cấp tám tất nhiên cũng có thể mở ra năng lực trời sinh nào đó, giống như vũ hồn của võ giả vậy, cực kỳ huyền diệu.

Phệ Kim Tàm vừa ra, võ giả của Ninh gia đang vây công Băng Sắc, Băng Vi lập tức cảm ứng được, đều quay đầu ngạc nhiên nhìn về phía Thạch Nham.

"Số bốn!"

Một võ giả của Ninh gia đột nhiên kinh hô, vẻ mặt kích động.

" Thật sự là số bốn ư!"

Các võ giả của Ninh gia hét lên, không ngờ tạm thời buông tha cho hoa tỷ muội, liều lĩnh lao về phía Thạch Nham.

Thạch Nham nhíu mày, nhìn thoáng qua Phệ Kim Tàm, âm thầm truyền ra thần thức: "Sao lại thế này?"

" Tơ vàng mà Bọn họ phóng xuất ra chính là đến từ cơ thể của ta, ta muốn thu hồi." Phệ Kim Tàm truyền tin: "Những tơ vàng này được hút ra từ thân thể ta, thuộc về một bộ phận của thân thể ta, sau khi trở về cơ thể của ta thì ta sẽ gia tăng được một bộ phận lực lượng, ta muốn đoạt lại!"

Thạch Nham kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Không đợi hắn hạ mệnh lệnh, Phệ Kim Tàm đột nhiên bay ra, cả người kim quang đại thịnh, phóng xuất ra từng vầng kim quang như gợn nước, ba động thuộc tính kim bắn về phía bảy tên võ giả của Ninh gia.

" Nghiệt súc! Ngươi dám!"

Võ giả của Ninh gia đi đầu mặt đầy râu, tu vi thiên vị đỉnh phong, hừ lạnh một tiếng rồi trong lòng bàn tay đột nhiên có thêm một cái chuông nho nhỏ, kim quang trong con ngươi hắn chợt lóe rồi biến mất, một cỗ dị lực rót vào chuông trong tay, chuông đó lập tức lắc lư phát ra âm ba kỳ dị.

Phệ Kim Tàm lắc lư, phát ra tiếng thét chói tai, tựa hồ bị âm ba này ảnh hưởng.

Chuông đó vốn là một loại bí bảo để khống chế Phệ Kim Tàm, Ninh gia trong nuôi dưỡng và bồi dưỡng Phệ Kim Tàm có kinh nghiệm rất lớn, biết Phệ Kim Tàm e ngại dạng âm ba gì, âm ba vang lên trong chuông hoàn toàn chính là khắc tinh của Phệ Kim Tàm, có thể khiến cho linh hồn chưa hoàn thiện của Phệ Kim Tàm chấn động bất an, từ đó yếu đi, rồi thành thật quy thuận.

" Chủ nhân."

Phệ Kim Tàm truyền ra linh hồn tàn phiến mỏng manh, tìm kiếm sự trợ giúp của hắn.

:hây!"

Thạch Nham ngưng luyện lực lượng, quát lớn một tiếng về phía tên võ giả cầm đầu của Ninh gia, tiếng gầm như sóng thần, một đường cuồng tiến, khiến tiếng động của chuông lập tức gãy đứt.

Kim quang của Phệ Kim Tàm lại đại thịnh, từng vầng kim quang khuếch tán, khiến võ giả của Ninh gia ai nấy như lâm đại địch, đều tránh né.

Kim quang của Phệ Kim Tàm giống như kiếm quang mà lực lượng của võ giả ngưng luyện, cực kỳ sắc bén. Một khi bị đánh trúng thì tất nhiên sẽ xuyên thấu nhục thân.

Võ giả của Ninh gia trong lòng biết rõ, nên khi kim quang khuếch tán thì đều tránh né, rất sợ bị kim quang đánh trúng.

" Giết tiểu tử đó!"

Võ giả Cầm đầu của Ninh gia vừa liên tục lắc chuông vừa chỉ vào Thạch Nham rồi quát.

Sáu gã võ giả thiên vị cảnh Còn lại nghe tiếng mà động, vẽ ra nửa vòng tròn bao vây lấy Thạch Nham.

Sáu gã võ giả thiên vị cảnh, trong đó có ba gã ở thiên vị tam trọng thiên, ba người còn lạithì thiên vị nhị trọng thiên, vừa động đã như sáu đạo điện quang trong thời gian ngắn lao về phía trước người Thạch Nham, chuẩn bị một kích trảm sát Thạch Nham.

" Băng lăng hàn thứ!"

Thanh âm lạnh như băng của Băng Sắc vang lên rất đúng lúc, một cỗ hàn lực băng sương đột nhiên thẩm thấu tới.

trong bông tuyết trước người Thạch Nham, từng khối băng cực đại bị lực lượng hàn khí thẩm thấu, nứt ra, hình thành nhưng băng lăng to như cánh theo, bên trong tỏa ra hàn khí, như kiếm sắc bén từ sau lưng hung hăng đâm về phía sáu gã võ giả thiên vị cảnh đang lao về phía Thạch Nham.

" Hàn băng kính!"

Băng Vi khẽ kêu, đôi tay trắng nõn cắm xuống đất.

Vô số bông tuyết ngưng luyện lại, trong nháy mắt đã hình thành hai con tuyết, trông rất sống động, uy vũ hung mãnh, đồng thời lao về phía võ giả mặt đầy râu của Ninh gia.

Hai tỷ muội nhìn ra cơ hội, biết Thạch Nham nếu chết thì tiếp theo sẽ tới lượt họ, cho nên không chút do dự xuất thủ.

Đều đều tu luyện công pháp hệ hàn, ở nơi băng sương dày đặc thì thực lực của bản thân được tăng cường, đột nhiên xuất thủ như vậy cũng lập tức khiến áp lực của Thạch Nham giảm bớt rất lớn.

Sáu gã võ giả đang sát Thạch Nham không thể không tách ra ba người, quay đầu lại ứng phó với Băng lăng hàn thứ đang bay twois, chỉ còn ba người hạ sát thủ với Thạch Nham.

" Thiên hạt độc chướng!"

Ba gã võ giả Ninh gia lao về phía hắn đều huy động cổ tay áo, đang trận gió mãnh liệt, khí độc màu xanh lục gào thét ùa ra, khí độc trong không trung cô đọng thành hình tượng bò cạp độc, vẩy cái đuôi bò cạp, trong mùi tanh hôi gay mũi lao về phía hắn.

Bò cạp độc do Khí độc ngưng luyện ra có độc khí ăn mòn, vừa tới gần, không khí cũng rung động, trong hơi nước nhỏ ra những chất lỏng màu xanh lục.

Thạch Nham vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, khẽ động, ô quang thuẫn liền được tế ra.

Tay trái nâng hờ, vũ động giữa không trung, chỉ thấy vô số chưởng ấn từ trên ô quang thuẫn bắn ra, giống như yêu ma chụp xuống bò cạp độc do độc khí ngưng luyện thành, phân liệt vô số bò cạp độc, như là một tấm vải bị rách toang, bắn ra khắp nơi.

Thiên thủ biến!

Đây là vũ kỹ hắn ngộ được từ Huyền Băng Hàn Diễm, giống như Đật Điện biến và Ảo ảnh biến, là biến hóa vận dụng tinh nguyên, một khi thi triển ra thì như có cả ngàn cánh tay hiện lên, cùng nhau phát lực, có thể trong thời gian ngắn hình thành nơi vặn vẹo lực lượng cực lớn, lực lượng càng mạnh thì trình độ vặn vẹo càng đáng sợ.

Bò cạp độc do khói độc ngưng luyện thành vừa bị phân tán, dưới tình huống không thúc dục lực tiêu cực, hắn đột nhiên lao ra, trong hư không truyền đến một tiếng nổ vang, như điện hỏa đánh thẳng về phía trước, hướng tới một tên võ giả thiên vị nhị trọng thiên.

" Muốn chết!"

Võ giả đó lạnh lùng cười, không chút sợ hãi, xương cốt cả người rung động, như là một con bò cạp độc, cả người vặn vẹo, mười ngón như trảo, từng đợt từng đợt chướng khí màu xanh lục như con giun trào ra, khí tức âm lãnh ùa vào mặt, bao bọc Thạch Nham.

Thạch Nham vẻ mặt bất động, quyền cước bất động, thân thể như đạn pháo bắn ra.

"Rắc rắc!"

Mười ngón tay của người đó chụp lên đầu Thạch Nham, nhưng không chịu nổi cự lực như vậy, khớp xương đột nhiên bạo toái.

Ngay sau đó, Thạch Nham húc đầu vào ngực hắn, giống như núi sập, lực lượng cả vạn quân.

"
Ầm!"

Người đó cả người bạo toái, xương cốt toàn thân gãy nát, khớp xương lòi ra khỏi cơ thể, trông rất thê thảm.

Hắn đã xem nhẹ sư cường hãn của nhục thân Thạch Nham, sau khi thạch hóa vũ hồn biến dị, trọng lực của nhục thân Thạch Nham quả thực có thể so với một tòa núi nhỏ,, toàn lực trùng kích sẽ sinh ra sức nổ, căn bản không phải hắn có thể tưởng tượng được, cho nên mới rơi vào kết cục chết thảm như vậy.