Sát Thần

Chương 412: Phục ngươi rồi




Cho đến giờ phút này, bọn họ tựa hồ mới biết được sự ngoan độc của Thạch Nham.

Hai người La Hiểu, La Mông vốn đang chuẩn bị xuất thủ, nhưng mà, kiến thức Thạch Nham sau khi ở trong Luyện Ngục Chân Hỏa vẫn bình yên vô sự thì hai người bỗng nhiên tỉnh ngộ, biết Thạch Nham không giống võ giả thiên vị cảnh bình thường.

La Hiểu, La Mông cộng cả Lâm Chi ba người tự thấy có thể khiêu chiến với võ giả thiên vị cảnh bình thường, nhưng Thạch Nham hiển nhiên là khác.

Thực lực hắn thể hiện ra căn bản không phải võ giả thiên vị cảnh bình thường có thể có được, điểm này, đám người La Hiểu, La Mông nhìn rõ.

" Thạch Nham, ngươi đang làm cái gì vậy hả?"

Nhưng vào lúc này từ xa xa truyền đến thanh âm của đám người Triệu Phong, đám người Triệu Phong, Lý Duyệt, Xích Tiêu nhất nhất đang đi tới đây.

"Ấy, ngươi sao lại động thủ với người ta?"

Triệu Phong từ xa nhìn thoáng qua, bỗng nhiên tùy ý nói: "Chỉ là mấy tên niết bàn cảnh, ngươi sao lãng phí thời gian thế? Ở dị địa đó có một hai thiên vị tam trọng thiên chi cảnh ngươi còn giết, mấy tên tiểu tử niết bàn cảnh thì việc gì phải lề mề thế?"

Nghe thấy câu này, bốn người Dạ Trường Phong, Lâm Chi, La Hiểu, La Mông lập tức ngây ra, vẻ mặt sợ hãi: "Thạch Nham, đừng như vậy, ta phục rồi, đừng nổi giận, có gì thì từ từ nói." Dạ Trường Phong vội vàng cười cười, khiến hắn bớt giận.

Khuôn mặt của Lâm Chi thì tái nhợt không còn chút máu, dưới sự xâm nhập của ý cảnh tử vong, có loại cảm giác sợ hãi như vừa đi qua tử vong.

Cũng may long cốt tiên đã triệt tiêu hơn phân nửa lực lượng của tử ấn, ý cảnh tử vong chui vào trong đầu nàng ta cũng không còn bao nhiêu khí tức tử ấn, bằng không nàng ta tuyệt đối không thoải mái như vậy, nói không chừng thật sự sẽ bị lực lượng tử vong trực tiếp mang đi tất cả sinh cơ.

Lâm Chi vốn đang chuẩn bị lấy bí bảo ra, tính sổ với Thạch Nham, nhưng nghe thấy những lời của Triệu Phong, lại nhìn thấy thực lực của phía Triệu Phong thì trực tiếp bỏ cuộc.

Bất luận những lời này của Triệu Phong là thật hay giả, bằng vào tu vi cảnh giới của đám người Triệu Phong, Lý Duyệt, Xích Tiêu đã đủ để cho bọn họ chết một vạn lần rồi.

Đám người Triệu Phong, Xích Tiêu, Thải Y không ai không phải là cao thủ thiên vị cảnh, ngay cả một võ giả niết bàn cảnh duy nhất như Tả Hư còn phải ở lại bên ngoài.

Một cỗ thế lực này ở trong đầm lầy này đều là số một, đám người Lâm Chi lấy cái gì ra để chống đỡ với bọn họ?

Lâm Chi tuy rằng không phục lắm, cũng chỉ có thể nuốt xuống, cúi đầu không lên tiếng.

Hai người La Hiểu, La Mông thì vẻ mặt có chút khó coi, cũng đều không lên tiếng, lại âm thầm đề phòng đám người Triệu Phong, sợ đám người Triệu Phong có dị động.

Hai người thầm hạ quyết tâm, chỉ cần Triệu Phong, Xích Tiêu vừa lộ ra dấu hiệu muốn giết bọn hắn thì lập tức sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, tuyệt đối không thể ở lại chỗ này.

" Thạch Nham, không cần cường thế như vậy chứ?" Dạ Trường Phong cười gượng, liên tục chắp tay: "Ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ có ác ý với ngươi, lúc trước ở Vô Tẫn hải không, trong ám từ vụ chướng cũng không có, giữa chúng ta chỉ là có chút hiểu lầm nho nhỏ thôi."

Thạch Nham gật đầu, thản nhiên nói: "Ta chỉ ngại nữ nhân đó lắm mồm, nàng ta nếu câm miệng sớm một chút thì ta cũng sẽ không lỗ mãng xuất thủ như vậy."

Lâm Chi Cúi đầu, thân thể mềm mại run lên, tựa hồ rất tức giận.

"Ê, còn chưa chịu phục à, Thạch Nham, hay là để ta giúp ngươi dạy dỗ nàng ta nhé? Loại nữ nhân này phải đánh, đánh thêm vài lần là sẽ thành thật hơn, mà nói không chừng còn có thể hoài niệm loại tư vị này đấy." Thải Y phong tư yểu điệu đi tới, cười khanh khách nhìn về phía đám người này, lên tiếng trêu chọc.

Bảy đằng yêu Chung quanh nhìn thấy ở đây có thêm nhiều cao thủ như vậy, lại thêm lúc trước Luyện Ngục Chân Hỏa và Huyền Băng Hàn Diễm tỏa ra, điều này khiến cho đằng yêu ý thức được tiếp tục xuất thủ với đám người Thạch Nham thì khả năng là chết sạch.

Bởi vậy khi Triệu Phong, đi tới đây, bảy đằng yêu không ngờ lại chủ động tản ra, đi xa khỏi mấy người. Đoàn người Triệu Phong, Lý Duyệt cuối cùng đi tới nơi này, nơi này không có hư linh, cũng không có đằng yêu, thành một chỗ an toàn nhất bên trong đầm lầy.

" Tâm Nghiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thạch Nham mặt lạnh lùng, tiếp tục nhìn về phía Dạ Trường Phong. Nguồn truyện: Truyện FULL

" Là như vậy..."

Lúc trước Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ và Hạ Tâm Nghiên ba người cùng nhau rời khỏi Viên La, muốn tạm thời tiến vào ám từ vụ chướng để tránh né sự hỗn loạn của Vô Tẫn hải, Dạ Trường Phong và Lâm Nhã Kỳ cũng muốn sớm thông tri cho sư phó của bọn họ về dị thường của Vô Tẫn hải.

Nhưng mà, ba người mới đến lối vào của ám từ vụ chướng thì hai gã võ giả Thần cảnh tự xưng là đến từ Niết Bàn xuất hiện, mục tiêu trực tiếp hướng về Hạ Tâm Nghiên.

Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ rất khó hiểu, Hạ Tâm Nghiên cũng không hiểu, nhưng hai gã võ giả Thần cảnh của Niết bàn lại cực kỳ cung kính với Hạ Tâm Nghiên, xưng hô với nàng ta là Tôn giả. Thỉnh nàng ta về Niết bàn thánh địa, nói muốn mở hồn ấn gì đó.

Hạ Tâm Nghiên lòng tràn đầy nghi hoặc, lúc ấy trực tiếp cự tuyệt, hai gã võ giả Niết bàn có tu vi Thông Thần cảnh chỉ nói một tiếng đắc tội rồi chế trụ Hạ Tâm Nghiên, cũng không để ý đến Dạ Trường Phong và Lâm Nhã Kỳ, trực tiếp ly khai.

Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ hai người đều mê hoặc nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể nhìn Hạ Tâm Nghiên bị mang đi.

Sau đó hai người suy nghĩ một chút, cũng không nói ra nguyên cớ, chỉ lờ mờ cảm thấy hai võ giả Niết bàn Thông Thần cảnh đó giống như coi Hạ Tâm Nghiên là một người khác.

"Những lời ngươi nói đều là sự thật chứ?"

Thạch Nham mặt lạnh lùng: "Ta sao cảm thấy có chút lạ kỳ nhỉ, hai gã võ giả Thông Thần cảnh của Niết bàn sao lại mạc danh kỳ diệu mang Tâm Nghiên đi? Theo ta được biết thì chưa bao giờ tới Thần Châu đại địa, võ giả Niết bàn đó làm sao biết nàng ta?"

"Nhưng đó là sự thật." Dạ Trường Phong cười khổ: "Thạch Nham, với trí tuệ của ta, thực sự nếu muốn nói dối thì có thể nói ra những lời quá mức hoang đường như vậy không?"

Thạch Nham sửng sốt, trầm ngâm một chút rồi chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Vì sao lại như vậy, hai võ giả Niết bàn đó sao có thể tự mình tới tìm Tâm Nghiên? Chẳng lẽ bọn họ thật sự biết Tâm Nghiên ư? Không thể?"

" Ta và Nhã Kỳ suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chuyện này có thể là có liên quan tới luân hồi vũ hồn trên người Hạ Tâm Nghiên." Dạ Trường Phong do dự một chút rồi giải thích: "Dựa theo nhận thức của ta đối với Hạ gia, ta biết trên người tộc nhân của gia tộc này đều có luân hồi vũ hồn, có thể mượn dùng trí nhớ và nhận thức của võ giả đời trước. Ta nghĩ, đời trước của Hạ Tâm Nghiên liệu có phải chính là Niết bàn tôn giả đó không?"

"À, Niết bàn đích xác có loại bí pháp này, chỉ cần đạt tới Thần cảnh, sẽ tự biết dưới tình huống hẳn phải chết, có thể thông qua loại bí pháp này để chuyển thế trùng sinh.Trước khi thi triển loại bí pháp này sẽ lưu lại một đạo thần niệm, thần niệm đó sẽ tồn tại trong một cái lọ đặc thù, cứ cách năm mươi năm sẽ có thể cảm ứng được một lần chuyển thế giả, loại bí pháp này hình như tên là Chủng hồn đại pháp, Quang Minh thần giáo và Niết bàn cách nhau cũng không xa lắm, cũng nghe nói qua một chút."

Triệu Phong đột nhiên ngắt lời.

Dạ Trường Phong vẻ mặt chấn động, kêu lên: "Vậy thì chắc đúng rồi!"

Lý Duyệt nhướng mày, nhìn về phía Thạch Nham rồi bỗng nhiên nói: "Nếu thật sự là vậy thì nha đầu đó nguy hiểm rồi..."

" Vì sao?" Thạch Nham biến sắc, lòng trầm xuống, cũng thấy có chút không ổn.

" Nếu nha đầu đó thật sự là một tôn giả Niết bàn chuyển thế, một khi nàng ta bị mang về Niết bàn, dung hợp nàng ta với một đạo thần niệm của đời trước, thần niệm đó sẽ tỉnh lại, nàng ta sẽ thành Niết bàn tôn giả đó đó tất cả linh hồn và trí nhớ của nha đầu đó đời này cũng sẽ mất đi."

Lý Duyệt hít một hơi lạnh: "Loại bí pháp này của Niết bàn ta cũng biết, ta biết quá trình tỉnh lại này cần chuẩn bị rất nhiều. Ta nghĩ nha đầu đó cho dù là bị mang về Niết bàn thì trong khoảng thời gian ngắn chắc vẫn bình yên vô sự, muốn đánh thức linh hồn đời trước của nha đầu đó thì ít nhất cũng cần chuẩn bị năm năm, phải để nha đầu đó tu luyện ba loại linh hồn bí kỹ, chỉ có tu luyện thành bí kỹ linh hồn đó rồi khi tỉnh lại mới có thể giữ được linh hồn không diệt vong."

Thạch Nham mặt âm trầm, ánh mắt lãnh liệt như đao, nói nhỏ: "Niết bàn, Niết bàn,,,"

" Niết bàn chính là một trong bảy cổ phái của Thần Châu đại địa, võ giả Thông Thần cảnh có khoảng mười tên, trừ những tên này ra còn có cường giả Chân thần chi cảnh tọa trấn, với tu vi cảnh giới của ngươi muốn trong năm năm tìm Niết bàn đòi người thì e là không dễ dâu."

Triệu Phong có chút thương hại nhìn về phía Thạch Nham đang đằng đằng sát khí: "trong Năm năm nếu ngươi có thể có được sự đồng ý chân chính của thần giáo, khiến cao tầng của thần giáo nhìn ngươi với con mắt khác, mượn dùng lực lượng của thần giáo thì có lẽ còn có một đường sinh cơ, nói không chừng có thể đòi lại được nha đầu đó."

Lý Duyệt cũng gật đầu: "Đây là phương pháp duy nhất."

" Năm năm..."

Thạch Nham lạnh lùng nói: "Ta không chờ lâu như vậy được, ai biết Niết bàn có thức tỉnh nàng ta trước không, hừ, chờ chuyện của Vô Tẫn hải kết thúc ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp."

" Chỉ bằng vào lực lượng cá nhân thì muốn đòi người từ Niết bàn là không thể." Triệu Phong khuyên giải an ủi: "Ngươi hay là tỉnh táo chút đi, trừ phi ngươi có tu vi Chân thần chi cảnh, nếu không đừng hòng chống đỡ được với một cổ phái như Niết bàn, loại thế lực lớn có lịch sử vạn năm này hùng cứ Thần Châu đại địa nhiều năm như vậy, tất nhiên có nội tình mà ngươi không thể tưởng tượng được."

Lý Duyệt, Thải Y, huynh đệ Lao Lý sau khi minh bạch tình huống thì cũng đều khuyên bảo, bảo hắn đừng xung động, cứ từ từ rồi tính.

Võ giả của Thần Châu đại địa đều biết thế lực cổ xưa như Niết bàn, rốt cuộc đáng sợ cỡ nào, đừng nói chỉ là Thạch Nham thiên vị cảnh, cho dù là người có tu vi thông thần đỉnh phong muốn chống lại Niết bàn thì kết cục cuối cùng cũng tất nhiên sẽ là hồn phi phách tán, tuyệt không không thể may mắn thoát khỏi.

Thạch Nham trầm mặc không lên tiếng, không ai hắn đang nghĩ gì.

Hắn nhìn bối phía, hồi lâu sau bỗng nhiên nói: "Các ngươi tiếp tục đi, ta cũng bắt đầu chuyện ta chưa hoàn thành."

Nói xong hắn rời khỏi đây, đi vào nơi hung hiểm dày đặc hư linh.

Một thân khí tức băng hàn từ trên người hắn khuếch tán ra, hàn khí đi qua , đầm lầy dưới chân hắn nhanh chóng đông cứng, hàn khí vừa tỏa ra, nhiệt độ của toàn bộ đầm lầy tựa hồ kịch liệt giảm xuống.

Một đường đi tới, hắn mở tâm linh, để trống thức hải cố ý dẫn dụ hư linh tiến vào.

Khu vực hư linh tụ tập, đằng yêu cảm nhận được khí băng hàn trên người hắn thì chủ động tránh xa, không dám quấy rối.

Hư linh thì không sợ hàn khí, chỉ sợ trùng kích linh hồn, sau khi hắn mở thức hải thì hư linh như là phát hiện ra mỹ vị, nhất nhất lao về phía hắn, hóa thành từng luồng lục quang biến mất bên trong thức hải của hắn.

Từng con hư linh chui vào thức hải của hắn đều bị Cửu U Phệ Hồn Diễm vây khốn, bị Ngũ Ma dần dần cắn nuốt.

Trăm hư linh điên cuồng hoạt động trong thức hải của hắn, muốn thoát ra nhưng thủy chung không thể phá tan vách tường do Cửu U Phệ Hồn Diễm làm ra. Tả xung hữu đột trong thức hải của hắn, chỉ là vẫn không thể chạy trốn.

Ngũ Ma chậm rãi cắn nuốt gần trăm con hư linh, tâm thần của hắn bắt đầu lặng lẽ xảy ra biến hóa.