Sát Thần

Chương 343: Khai mở truyền thừa




Đây là một biển sao tuyệt đẹp.

Những ngôi sao lấp lánh, ngập tràn tinh không, giống như một biển sao thật lớn, vô biên vô hạn.

Ở chỗ này chỉ có vô số ngôi sao, sao và sao, khoảng cách giữa chúng lúc thì như quá gần, hoặc như là cực xa...

Chủ hồn của Thạch Nham quỷ dị xuất hiện ở đây, trong Tinh Hải mênh mông, chỉ thấy rất nhiều điểm sáng kỳ dị từ trong những ngôi sao lấp lánh bay ra trút vào trong người hắn, trong mỗi một điểm sáng đều mang theo một vết tích ký ức lưu giữ thật sâu trong chủ hồn.

Hắn như đang du đãng trong Tinh Hải không mục đích, chỉ cảm thấy bản thân như đã bị cuốn vào trong vũ trụ, ngoại trừ bầu trời đầy sao, không còn thấy bất cứ thứ gì khác.

Khi rất nhiều điểm sáng nhập thể, những ký ức được tập trung, hắn đã dần hiểu ảo diệu của Tinh thần.

Quỹ tích vận chuyển của những ngôi sao trong Tinh Hải vẫn diễn ra một cách bình thường, Thạch Nham cảm thấy mình đã bay lên đứng trên một ngôi sao, thấy điểm tinh quang bao quanh cơ thể, tuy không nhập vào cơ thể nhưng hắn lại cảm nhận được lực lượng tinh thần cực mạnh, có thể cảm thụ được khí tức mãi mãi trường tồn của những ngôi sao.

Hắn chuyển mình như một ngôi sao, lao đi như một ngôi sao băng, giống như có thể cắt phá giới hạn của không gian, tốc độ cực nhanh không thể dùng ngôn ngữ hình dung.

Trong Tinh Hải, hắn không ngừng bay nhảy, dần dần có rất nhiều điểm sáng hội tụ trên người, hình thành một cái Tinh tráo (vòng bằng ánh sáng những ngôi sao) thật lớn bao bọc toàn bộ cơ thể.

Trên Tinh tráo chiếu rọi hình ảnh của những ngôi sao, có chút giống với những gì hiện hữu trên vòng sáng của cung điện hoang phế, nhưng chỗ khác biệt là trên Tinh tráo không có mặt trời, mặt trăng.

Không ngừng di động, cứ thêm một điểm sáng bám vào người là thêm một ký ức được gộp vào trong chủ hồn, hắn đã dần hiểu được phương pháp vận dụng tinh thần lực...

Trong quá trình di động, hắn tiện tay vo viên những điểm sáng, biến chúng thành những chùm sáng sao.

Ánh sáng sao ở trong tay hắn có thể biến thành bất cứ hình dạng gì, nào là dài như sợi mì, vo viên thành cục, chia nhỏ thành sợi...

Hắn vận dụng lực lượng tinh thần càng ngày càng thành thạo.

Thần niệm biến ảo, rất nhiều lực lượng tinh thần từ trên trời chiếu xuống, dưới sự điều khiển của ý thức, những ánh sáng sao như mưa rơi xuống, trong mỗi một điểm sáng đều ẩn chứa năng lượng khiến hắn kinh ngạc. Những năng lượng này có thể hoạt động theo tâm ý của hắn, có thể hình thành các loại cổ trận tinh thần mà hắn không cách nào hiểu nổi...

Trong Tinh Hải kỳ dị, hắn bay cực nhanh, cảm ngộ ảo diệu của Tinh Hải, chân lý của những ngôi sao vận chuyển trong cơ thể, từ từ quen dần với lực lượng tinh thần.

Hắn đã lĩnh ngộ được một ý nghĩa sâu xa nào đó...

Không biết qua bao lâu, hắn chợt phát hiện những ngôi sao khắp trời không còn những điểm sáng bay về phía hắn, nhưng sự vận dụng lực lượng tinh thần lại đạt tới một cảnh giới cao thâm.

Mà lúc này, hắn cũng phát hiện ở một nơi cực xa dường như có một mặt trời đang tỏa ánh sáng tới đây.

Vô ý thức, hắn bay về hướng mặt trời, theo quỹ tích vận chuyển của những ngôi sao để vượt qua ngân hà xa cách tới gần mặt trời..

Nhưng mà sau khi truy đuổi rất lâu, hắn vẫn không cách nào nhìn thấy mặt trời, không nhìn thấy nơi nào phát ra ánh sáng.

Nhưng ở trong quá trình truy tìm ánh sáng mặt trời, hắn lĩnh ngộ càng sâu sắc thêm lực lượng tinh thần.

Trong Tinh Hải, linh hồn của hắn đãng đãng tung bay theo gió, như ở trong mơ, không có khái niệm thời gian, hình như đã qua rất lâu, hắn cảm thấy linh hồn đã mỏi mệt, sinh ra ý niệm rời đi.

Ý thức của hắn muốn thoát khỏi Tinh Hải, rơi xuống một thông đạo, càng rơi càng nhanh...

Thạch Nham bỗng nhiên tỉnh lại.

Ngắm nhìn bốn phía, hắn phát hiện mình vẫn ở trong Tinh đàm, chủ hồn đã quay về thức hải, những điểm sáng trong Tinh đàm giống như đã nhỏ đi rất nhiều, ánh sáng trở nên ảm đạm.

Màn sáng trên đỉnh đầu vẫn ngưng kết những giọt nước màu sữa, tí tách rơi xuống ba hồ Nhật - Nguyệt - Tinh.

Nước trong Tinh đàm vẫn trong suốt như cũ, chỉ là sự lạnh lẽo dần mất đi, nhìn Tinh đàm, nhìn màn sáng trên đầu, ánh mắt của hắn hoảng hốt, dường như đang trầm tư, tĩnh tâm thể ngộ.

Lại qua hồi lâu, hai mắt hắn dần dần khôi phục sự tỉnh táo, phát hiện Đường Uyên Nam và đông đảo giáo đồ Tam Thần giáo đều vây quanh Tinh đàm, xuất thần nhìn hắn.

"Ngươi đã tỉnh?"

Đường Uyên Nam mỉm cười, hỏi:

"Cảm giác thế nào?"

"Rất tốt, như là tiến vào bên trong ngân hà, ở trong Tinh Hải tắm rửa một hồi. Loại cảm giác này, ... khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả."

Thạch Nham nhìn Đường Uyên Nam, sửng sốt một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười thân mật gật đầu, nói:

"Ta vốn tưởng rằng đây là quỷ kế của ông, nghĩ mình sẽ không bao giờ tỉnh lại."

Lời này vừa nói ra, rất nhiều giáo đồ Tam Thần giáo ở bên cạnh có sắc mặt cổ quái.

Đường Uyên Nam sắc mặt bất biến, cười nói:

"Chiếm được cái gì?"

Thạch Nham không lập tức trả lời, nhắm mắt cảm thụ một hồi, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, chậm rãi rời khỏi Tinh đàm, tâm niệm vừa chuyển, rất nhiều điểm sáng sao trong trái tim cùng nhau lóe lên.

Trong cơ thể hắn, ánh sáng sao đẹp mắt vô cùng, sau đó hư không biến mất.

Dưới con mắt của đông đảo giáo đồ Tam Thần giáo, hắn đột nhiên biến mất.

Mọi người vô ý thức tìm kiếm tung tích hắn trong cung điện hoang phế, cảm thấy hắn có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng cũng cảm thấy như không có.

Tinh Diệu! (Ánh sáng sao)

Theo quy tắc của những ngôi sao, việc khai mở võ hồn Tinh Thần sẽ khiến cho chúng vận chuyển cực nhanh, như ánh sáng kéo dài qua mọi không gian, biên giới.

Đây đúng là một loại thân pháp dịch chuyển còn nhanh hơn so với Dật Điện Biến, có thể sánh ngang với sự tinh diệu của ánh sáng, lợi dụng võ hồn Tinh Thần, dẫn động tinh thần lực, một khi tâm niệm biến hóa, thân thể sẽ như ánh sao, giống như Đường Uyên Nam có thể biến mất trong hư không, lướt đi hàng dặm.

Tâm niệm chuyển động.

Rất nhiều ánh sáng sao từ trong cơ thể tỏa ra hình thành một cái quang thuẫn, bao phủ toàn thân, quang thuẫn này cũng hiển thị vô số ngôi sao.

Tinh thuẫn!

Tụ tập tinh thần lực, ngưng luyện thành tinh thần quang thuẫn, tinh thần quang thuẫn một khi hình thành sẽ hấp thu tinh thần lực, mượn tinh thần lực ngưng luyện Tinh thuẫn càng thêm cứng rắn, không sợ nước lửa, nhưng có thể chống đỡ bất cứ loại năng lượng nào tấn công.

Thần thức khẽ chuyển, những điểm sáng sao trong trái tim nhanh chóng biến hóa.

Rất nhiều điểm sáng ở lòng bàn tay theo ý niệm của hắn biến ảo, những điểm sáng sao nhất loạt bay thẳng lên trời, hình thành một cảnh tượng như ngân hà thu nhỏ, hiện ra trong hư không.

Rất nhiều ánh sáng được tập trung, thỉnh thoảng lại biến ảo theo quỹ tích tinh thần, hình thành các loại tinh trận vận chuyển theo chân lý của trời đất, tỏa ra lực lượng tinh thần khiến cho người khác tim đập chân run.

Tinh Ngự!

Tùy tâm sở dục (vận dụng theo ý mình) vận dụng lực lượng tinh thần, vận dụng phương thức vận chuyển của những ngôi sao thi triển lực lượng tinh thần, hình thành tinh trận kỳ diệu.

Tinh Diệu, Tinh thuẫn, Tinh Ngự.

Trong trạng thái kỳ diệu, hắn thu được vô số ký ức thâm ảo của tinh thần, hiện giờ thi triển ở ngoài thực tế thực không khác chút gì!

Đây chính là ba loại bí ký vận dụng lực lượng đến từ võ hồn Tinh Thần!

Hắn thi triển như nước chảy mây trôi, giống như trời sinh đã vậy, chỉ là tạm thời quên lãng, một khi nhớ lại sẽ thông hiểu mọi đạo lí.

Giáo đồ Tam Thần giáo đăm đăm nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chỉ có Đường Uyên Nam là nở nụ cười, dường như biết sau khi hắn tỉnh lại nhất định sẽ biến thành như vậy, trong lòng âm thầm gật đầu, cảm thấy mọi việc phát triển theo đúng dự tính.

"Ngươi khai mở võ hồn Tinh Thần, lấy được tam đại ý nghĩa sâu xa truyền thừa của Tinh thần."

Đường Uyên Nam mỉm cười nhìn hắn:

"Tinh Diệu, Tinh thuẫn, Tinh Ngự chính là lợi dụng ý nghĩa sâu xa của võ hồn Tinh Thần để thi triển, tương tự như võ kỹ, nhưng mà ngươi hiện giờ vận dụng nó chỉ đơn thuần là sử dụng lực lượng tinh thần, đợi khi ngươi bước vào cảnh giới Thiên Vị, có thể đem lực lượng tinh thần dung hợp với tinh nguyên, tới lúc đó ngươi sẽ phát hiện ra vô số điều kỳ diệu."

Thạch Nham giật mình, âm thầm lưu tâm ghi nhớ, chờ khi đột phá tới cảnh giới Thiên Vị sẽ thử nghiệm dung hợp.

"Ngươi đã bước vào cảnh giới Niết Bàn nhị trùng thiên, cách cảnh giới Thiên Vị không còn xa."

Đường Uyên Nam nhìn hắn, đột nhiên nói khẽ.

Thạch Nham chấn động, khẽ hỏi:

"Cái gì?"

"Ha hả, ngươi quả nhiên không nhận ra điều này."

Đường Uyên Nam cười cười:

"Khi võ hồn Tinh Thần khai mở, linh hồn của ngươi rơi vào Tinh Hải mênh mông, cảm ngộ chân lý vận chuyển của tinh thần trong trời đất, bất tri bất giác đã qua bảy ngày. Ngươi vốn là Niết Bàn nhất trùng thiên, thông qua bảy ngày lĩnh ngộ chân lý, linh hồn thăng hoa, việc tiến thêm một bước chỉ là việc thuận lý thành chương mà thôi."

"Niết Bàn nhị trùng thiên..."

Thạch Nham nghi hoặc, chăm chú nhìn vào bàn tay, lại nhìn tứ chi, nói:

"Sao ta không nhận ra cảm giác gì đặc biệt?"

"Linh hồn có thể bay khỏi thân thể, đây là tiêu chuẩn để nhận định Niết Bàn nhị trùng thiên, linh hồn của ngươi thông qua võ hồn Tinh Thần thâm nhập Tinh Hải, nếu không phải Niết Bàn nhị trùng thiên thì là cái gì?"

Đường Uyên Nam cười nói.

Thạch Nham kinh ngạc, lần đột phá cảnh giới này dường như có chút đơn giản, điều này làm cho hắn không hiểu.

"Khi ngươi còn đang ở cảnh giới Địa Vị đã tu thành thức hải, chủ hồn được ngưng luyện... Đây là đường hướng tu luyện của võ giả để đạt tới cảnh giới Niết Bàn. Ngươi còn chưa bước vào cảnh giới Niết Bàn đã bắt đầu tu luyện chủ hồn và thức hải, khi chân chính đột phá sẽ cảm thấy tốc độ tu luyện rất nhanh."

Đường Uyên Nam giải thích.

Nghe đối phương giải thích, Thạch Nham hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra khi còn ở cảnh giới Địa Vị hắn đã tu luyện thức hải, chủ hồn, bất tri bất giác bước vào cảnh giới Niết Bàn cao thâm, chỉ là bản thân hắn không biết mà thôi.

"Bên ngoài có rất nhiều người đang tìm ngươi, vô số thế lực ở Vô Tận hải cũng đang tìm ngươi, có rất nhiều người muốn giết ngươi."

Đường Uyên Nam không cười nữa, nói với vẻ nghiêm trọng:

"Trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất không nên đi ra ngoài, tạm thời ở đây, bằng không ngươi rất khó..."

"Ầm!"

Đường Uyên Nam còn chưa nói xong thì màn sáng trên đỉnh đầu nổ đánh ầm một cái, mặt trăng vốn xuất hiện trên màn sáng đột nhiên biến mất!

Đường Uyên Nam ngẩng đầu, biến sắc.