"Chủ nhân, xin lỗi".
Ba người Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh quỳ cúi thấp đầu trước mặt Thạch Nham, trong mắt đầy vẻ đau thương.
Sắc mặt của Thạch Nham u ám gật đầu, lạnh nhạt nói:
"Ta hiểu".
Ba người Dịch Thiên Mạc cúi đầu không nói, cũng không dám nhìn Thạch Nham, ánh mắt nhìn xuống đất đầy vẻ phức tạp khó hiểu.
"Chủ nhân?"
Ma đế Xích Diêm cười lạnh lẽo vô tình, thân hình xuất hiện ở phía trên trang viên.
Trên gương mặt vốn thuộc về Tiêu Hàn Y tràn đầy vẻ bạc tình bội nghĩa:
"Chỉ một tên nhân loại hèn mọn mà cũng xứng cho các ngươi hạ mình xưng chủ nhân? Ở vùng đất bị ruồng bỏ quá lâu nên ngay cả lòng tự tôn của Minh nhân các ngươi cũng bị mất luôn rồi sao ?"
Bả vai của ba người Dịch Thiên Mạc chợt run rẩy, trong mắt tràn đầy phẫn nộ nhưng không dám trả lời.
"Các ngươi chỉ có thể gọi A Tì Minh vương, Hoàng Tuyền Minh vương, Hắc Thiên Minh vương là chủ nhân, tên nhân loại này không xứng. Ta giúp các ngươi ra tay thủ tiêu hắn".
Xích Diêm lơ lửng trên không bước tới, âm thanh lạnh lẽo vô tình.
Hắn đánh ra một chưởng, giữa không trung chợt xuất hiện một bàn tay khổng lồ to như một ngọn núi chầm chậm đè xuống, phạm vi bao phủ cả trang viên.
"Đừng!"
Ba người Dịch Thiên Mạc ngẩng đầu nhịn không được hét lên sợ hãi, muốn ngăn cản bàn tay khổng lồ đang lao xuống.
"Đi!"
Dạ Trường Phong đột nhiên gào lên, vô số ánh sáng vàng từ trên người hắn tỏa ra.
Giữa ánh sáng vàng rực rỡ, những chiếc lá vàng từ trong ống tay áo hắn bay ra tụ thành một khối tinh thể màu vàng trên đỉnh đầu. Khối tinh thể bắn ra vô số tia sáng lấp lánh bao phủ lấy ba người bọn họ và Thạch Nham.
Thạch Nham vừa định nói thì đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, đau đớn lan ra toàn thân, ngay cả thức hải dường như cũng biến thành màu vàng.
Không gian bị uống cong một cách kì dị, một luồng sức mạnh đột phá tầng tầng lực lượng trói buộc trong phút chốc bùng nổ.
Ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên, bốn người Thạch Nham và Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ, Hạ Tâm Nghiên biến mất khỏi trang viên một cách thần kì, ngay cả chút dấu vết cũng không còn.
"Bí bảo Thuấn Di".
Đôi mắt của Ma đế Xích Diêm lóe lên một tia sáng kinh dị, nhưng cũng chỉ trong phút chốc, ánh sáng đen trong đôi mắt của hắn đã sáng lên, hai con mắt dường như biến thành một loại hình chiếu thần bí bắt đầu hiện lên những cảnh tượng trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Nhật đảo.
Đồng thời, một cỗ thần niệm khổng lồ lấy Xích Diêm làm trung tâm nhanh chóng lan rộng.
Chỉ trong vòng mấy giây, thần thức không lồ của Ma đế Xích Diêm đã bao phủ khắp phạm vi ngàn dặm, hơn nữa vẫn đang lan rộng ra. Trong đôi mắt hắn, những cảnh tượng của các hòn đảo không ngừng biến đổi.
Đứng đây hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng ngoài ngàn dặm, thu hết toàn bộ động tĩnh vào trong mắt.
"Tìm được rồi".
Ma đế Xích Diêm đột nhiên cười khẽ, trong mắt trái đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng vàng, vị trí là một hòn đảo hoang.
"Trốn không thoát đâu".
Khóe miệng của Ma đế Xích Diêm khẽ nhếch lên, thò tay ra giữa không trung.
Không trung trước mặt hắn bỗng nhiên lan ra những đợt sóng giống như một hòn đá lớn rơi xuống nước tạo nên những làn sóng trùng điệp.
Trong lúc những làn sóng đang lan ra, không trung trước mặt hắn chầm chậm hiện lên hình ảnh của hòn đảo nhỏ.
Trên hòn đảo, bốn người Dạ Trường Phong, Thạch Nham còn đang kinh hãi chưa hoàn hồn, không ngừng thở gấp.
Cánh tay trái của Xích Diêm đột nhiên đưa ra chạm vào hình ảnh của hòn đảo trước mặt.
Trên đảo, Thạch Nham, Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ, Hạ Tâm Nghiên vừa mới ổn định thân thể bỗng thấy những đám mây trên bầu trời gom lại thành một khối, sau đó một bàn tay khổng lồ che cả trời đột nhiên thò ra chụp xuống hòn đảo.
Hòn đảo không lớn lắm, sợ còn chưa bằng một phần năm Nhật đảo, nhưng dù như thế cũng lớn hơn so với Thiên Mạch thành mà Thạch Nham đã ở trước kia.
Nhưng hòn đảo dưới bàn tay vồ xuống lại trở nên vô cùng nhỏ bé, bọn Thạch Nham cảm thấy mình chẳng có khe hở nào để chạy trốn.
"Lần này để ta !"
Lâm Nhã Kỳ gào lên, nhảy ra như điện, nắm lấy tay áo của Dạ Trường Phong mạnh mẽ kéo đi.
Một luồng sóng năng lượng cuồn cuộn bỗng từ trên người Lâm Nhã Kỳ lan ra.
Giữa đợt sóng năng lượng khủng bố đó, tay áo của Dạ Trường Phong lại lóe lên ánh sáng vàng, những phiến lá vàng đầy trời lại hiện ra trên đầu bốn người, sau đó lại ngưng tụ thành một khối, hắn tiếp tục sử dụng loại bí pháp Thuấn Di.
Giữa ánh vàng rực rỡ, bốn người Thạch Nham lại biến mất.
"Ầm ầm ầm!"
Bàn tay khổng lồ thò ra giữa đám mây mạnh mẽ ấn xuống, cả hòn đảo bị san phẳng, những ngọn núi cao ngàn mét bị bàn tay của hắn san bằng.
Trên Nhật đảo, ba người Dịch Thiên Mạc kinh hãi nhìn Ma đế Xích Diêm, cũng ngây ngốc nhìn cảnh tượng như được thu nhỏ lại vô số lần hiện ra giữa những đợt sóng trước mặt hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ba người ở một bên nhìn thấy một chưởng của Xích Diêm ấn xuống, hòn đảo nhỏ bị san phẳng, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Nhưng ba người Dịch Thiên Mạc biết cảnh tượng hiện ra giữa những đợt sóng tuyệt đối không phải ảo ảnh mà là sự việc xảy ra thật sự.
Ma đế Xích Diêm một tay san phẳng hòn đảo, sau đó bất chợt nhíu mày, cảnh vật trong mắt lại biến đổi. Thần thức khổng lồ tiếp tục trải rộng ra bốn phía, phạm vi bao phủ của thần thức đã vượt quá ngàn dặm.
Hồi lâu sau, Ma đế Xích Diêm thu hồi thần thức, cảnh tượng kì dị trong đôi mắt chầm chậm biến mất, hắn nhíu mày trầm ngâm một lúc mới lạnh lùng nói:
"Tiểu tử đó là người của Dương gia ?"
Ba người Dịch Thiên Mạc yên lặng không nói.
"Các ngươi không nói, ta cũng sẽ điều tra được".
Xích Diêm hừ lạnh một tiếng, bàn tay đánh ra một chưởng giữa không trung liền có một bóng người hiện ra.
Đó là Lý Phúc.
Xích Diêm cũng không tra hỏi, đôi mắt như hai hố đen chỉ lạnh lùng nhìn Lý Phúc, sau đó mở miệng phun ra một tia sáng đen.
Tia sáng đen trong nháy mắt bắn vào mắt Lý Phúc, xuyên vào não ông ta, như một con trùng gặm nhấm thức hải. Không lâu sau, mắt mũi miệng tai Lý Phúc đều chảy máu, sức sống trên cơ thể dần mất đi, mềm nhũn ngả ra đất mà chết.
"Vù !"
Một chùm sáng đen từ trong não Lý Phúc bay ra, bị Xích Diêm mở miệng nuốt lấy, môi hắn động đậy, đôi mắt lấp lánh những điểm sáng màu đen. Hắn đã hiểu rõ toàn bộ tin tức về Thạch Nham như lòng bàn tay.
"Tàn dư của Dương gia".
Xích Diêm cười chế giễu lắc đầu, hờ hững nói:
"Ba Tuần có lẽ cũng sắp hạ thủ, Dương gia sẽ rất nhanh chóng biến mất hoàn toàn."
Nói như thế, Xích Diêm bỗng hướng về Thánh Quang sơn hét lên một tiếng. Một luồng ý thức khổng lồ xông thẳng vào não mọi người trên đỉnh Thánh Quang sơn.
"Ma Kỳ Độn, tên tiểu tử suýt tiêu diệt linh hồn của ngươi đã chạy trốn về hướng đông, hiện tại đang ở ngoài ngàn dặm. Ngươi bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp".
Trên đỉnh núi, thân hình khủng bố của Long Giác tộc Ma Kỳ Độn bỗng nhiên run rẩy, đôi mắt đam mê giết chóc tràn đầy vẻ tàn nhẫn điên cuồng, hắn bỏ Thiên Hậu, Địa Hoàng trong tay xuống, nhìn về nơi Xích Diêm ở đằng xa.
"Nơi này giao cho ta".
Xích Diêm cười:
"Chỉ cần Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên không đến, toàn bộ nơi này đều nằm trong tầm khống chế của chúng ta. Tiểu tử đó từ chiến trường Thâm Uyên trở về mang theo một loại bí bảo kì dị có thể phá bỏ phong ấn. Nếu để hắn đưa bí bảo cho Dương Thanh Đế, e là sẽ có phiền phức, ngươi đi đi".
Ma Kỳ Độn nhếch miệng cười ác độc, trong phút chốc biến thành một chùm ma quang xuyên thẳng vào tầng tầng ma vân, điên cuồng lao về hướng đông.
Xích Diêm quay đầu lại nhìn ba người Dịch Thiên Mạc, lạnh nhạt nói:
"Trận chiến này các ngươi có thể không tham gia, ta cho các ngươi thời gian vài ngày để bình tĩnh, chờ trận chiến này kết thúc, ta sẽ đưa các ngươi đi gặp mặt ba đại Minh Vương, các ngài có chuyện muốn nói với các ngươi".
Nói xong, Xích Diêm không nhiều lời, từng bước đi về đỉnh núi Thánh Quang sơn.
Bước chân của hắn chậm chạp nhưng mỗi một bước lại xuyên qua trùng trùng điệp điệp không gian, chỉ bước năm bước, hắn đã xuất hiện trên đỉnh núi.
Xích Diêm xuất hiện trên đỉnh Thánh Quang sơn, giơ hai nắm đấm lên trời đánh loạn xạ. Một quyền đánh ra, giữa bầu trời lóe lên vô số tia chớp, mấy trăm vạn tia chớp thô dài đen ngòm như từ trong bóng đêm vô tận bắn ra.
Giữa những tia chớp đen, mười con rắn sét đen ngòm dài hơn ngàn mét chầm chậm hiện ra.
Mỗi con rắn sét đều chứa đựng sóng năng lượng kinh thiên động địa.
Mười con rắn sét vừa xuất hiện liền quấn lấy Thánh Quang sơn của Tam Thần giáo. Kết giới bên ngoài sườn núi của Thánh Quang sơn nguy nga hùng tráng liên tiếp rạn nứt. Ngọn núi cao vạn mét bị mười con rắn đen ngòm quấn lấy bắt đầu lung lay sắp đổ.
Vô số tia sét màu đen nhỏ bé bay lượn trên núi tách ra thành mấy trăm vạn con rắn tí hon thôn phệ toàn bộ mọi thứ trên núi ngoại trừ những tảng đá.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hàng vạn cây cổ thụ, vô số hoa cỏ thực vật, giun dế Linh thú ở trên Thánh Quang sơn đều bị những con rắn tí hon ăn sạch. Thánh Quang sơn vốn xanh um tươi tốt biến thành một ngọn núi trọc không còn sức sống.
Một vài đệ tử của Tam Thần giáo trên sườn núi cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn, đều bị những con rắn ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Mười con rắn khổng lồ quấn quanh Thánh Quang sơn gầm lên cực kì đáng sợ, cùng nhau ra sức. Thánh Quang sơn dưới sự lôi kéo vặn vẹo của chúng bị kéo nhổ bật cả gốc, bay lên khỏi mặt đất, nghiêng về phía biển đổ xuống.
Những cao thủ đến tham gia hội nghị trên đỉnh núi mắt thấy Thánh Quang sơn sụp đổ cực kì sợ hãi, lại nhìn thấy Xích Diêm chắp tay sau lưng đứng giữa trời càng thêm rét lạnh run rẩy trong lòng.
Chiếc Ma Đế Thần Chu khổng lồ vẫn yên tĩnh lơ lửng giữa không trung như trước.
Quái vật hình người toàn thân đầy gai nhọn ngửa mặt lên trời gào thét tựa như đang kêu gọi gì đó.
Vô số ma thú khổng lồ từ trên trời dưới nước hiện ra, điên cuồng xông tới Nhật đảo như bầy châu chấu, ăn sạch toàn bộ sinh vật trên đảo, cắn xé những võ giả đang hoảng hốt lo sợ thành thịt vụn, ngay cả xương cốt cũng bị nuốt vào bụng.
Những ma thú này vừa nhai những xương cốt tay chân còn sót lại của nhân loại vừa tiếp tục tìm kiếm mục tiêu khắp bốn phía.
Sự khủng hoảng lan tràn ra khắp Nhật đảo.
Dù là giáo đồ của Tam Thần giáo hay những võ giả đến tham gia hội nghị đều sợ vỡ mật.
Trong lúc Ma nhân điên cuồng xâm lược, rất nhiều không thể phát huy nổi ba phần sức mạnh, giữa sự bao vây chém giết của ma thú và ma nhân liên tiếp bị cắn xé thành mảnh nhỏ.
Trên Nhật đảo máu chảy thành sông, thi thể vương vãi khắp nơi, trong nháy mắt trở thành địa ngục trần gian.
Trong lúc này, rất nhiều quả cầu ánh sáng chói mắt kì dị liên tiếp bùng nổ, những võ giả trên người có bí bảo di Thuấn Di bất chấp tất cả sử dụng bí bảo, không tiếc thân xác vỡ vụn, không tiếc gãy tay đứt chân để thoát khỏi nơi này.
Trên đỉnh núi Thánh Quang sơn, gương mặt Tào Chỉ Lam tái mét kéo theo Man Cổ biến mất giữa những tia sáng màu bạc đầy trời.
Dưới chân núi, thanh thần kiếm trong thân thể Cổ Linh Lung bắn ra thần quang chói mắt, đang định sử dụng sức mạnh của thần kiếm nhưng lại phát hiện một ma thú dữ tợn từ trên trời bay xuống.
Trên lưng ma thú có một ma nhân cảnh giới Niết Bàn tam trùng thiên nhếch mép cười ác độc, trong tay cầm một thanh trường mâu đen thui, lướt qua bầu trời trong nháy mắt.
"Vù"
Thân thể yêu kiều của Cổ Linh Lung bị thanh trường mâu màu đen đâm xuyên qua, ma thú lập tức nhào tới, móng vuốt cứng như thép túm lấy đầu Cổ Linh Lung.
"Bộp!"
Đầu của Cổ Linh Lung vỡ tung, máu tươi và óc cùng phọt ra.
Giữa máu tươi tung tóe, ánh sáng bao phủ toàn thân Cù Nghiễn Tình dần biến mất, miệng phun ra một ngụm máu, không gian uốn cong, thân hình biến mất một cách kì lạ.
Sự việc giống như vậy không ngừng diễn ra trên Nhật đảo.
Phần lớn võ giả lại không có bí bảo Thuấn Di, cũng không có bí pháp cần hao phí lượng tâm huyết khổng lồ để sử dụng, chỉ có thể điên cuồng xông ra ngoài Nhật đảo hi vọng có thể nhảy xuống biển.
Đáng tiếc, những người này bị ma thú tấn công, còn chưa kịp nhảy xuống biển đã trở thành thức ăn trong bụng ma thú.
Trên vách núi Thánh Quang sơn, những quả cầu ánh sáng rực rỡ chói mắt không ngừng xuất hiện.
Giữa những quả cầu ánh sáng chói mắt đó, Đường Uyên Nam biến mất không thấy đâu, Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, Cổ Tiêu, Vu Cầm cũng biết mất.
Tổng cộng sáu võ giả Thần cảnh tới tham gia hội nghị đối diện với sự xâm lược của ma nhân thua tan tác phải bỏ chạy trước sự uy hiếp của Ma đế Xích Diêm, Ma chủ Tà Nhãn, Ma chủ Tân Đạt, Ma chủ A Lực Khắc và vài ma nhân mới bước vào cảnh giới Thông Thần.
Cao thủ Thần cảnh bỏ trốn có nghĩa là cuộc chiến trên Nhật đảo đã đến lúc kết thúc.
Số người còn lại trên Nhật đảo không có bí bảo và bí pháp dịch chuyển đều khó thoát, liên tiếp bị ma thú xé xác, không còn chút hi vọng sống nào.
Không biết từ lúc nào, Xích Diêm đã đứng ở mũi Ma Đế Thần Chu, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, đôi mắt như hai hố đen chẳng có chút cảm tình.
Hai ma chủ dưới trướng Xích Diêm là Tân Đạt, A Lực Khắc sau khi Thánh Quang sơn sụp đổ đã cùng bay lên Ma Đế Thần Chu.
Hai ma chủ này đều thuộc về Nhuệ Vĩ tộc, sau lưng lủng lẳng một cái đuôi dài khoảng năm thước, trên cái đuôi đầy gai nhọn sắc bén như những chiếc răng nanh dữ tợn, cứng rắn không gì không phá được.
"Sáu võ giả Thần cảnh cùng chạy trốn khỏi đảo".
Sau khi Tân Đạt đi lên cất giọng ồm ồm nói với Xích Diêm.
"Đừng quan tâm tới chúng".
Xích Diêm lạnh lùng nhìn Nhật đảo:
"Bọn chúng chắc chắn sẽ đi tìm hai người Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên để tập hợp lực lượng chiến đấu lần nữa. Trận chiến tiếp theo, Dương Dực Thiên, Tào Thu Đạo sẽ xuất hiện, lúc đó mới thật sự là chiến đấu".
Tân Đạt, A Lực Khắc khẽ khom mình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Giết sạch toàn bộ nhân loại ở vùng biển này, dùng thi thể của bọn chúng để xây dựng Thi Hồn kiều, ngàn vạn thi thể nhân loại ở vùng biển này đủ để hoàn thành Thi Hồn kiều. Đến lúc đó, chân thân của ta và Ba Tuần sẽ có thể đến Vô Tận hải. Lúc đó dù Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên cũng không cản nổi chúng ta".
Xích Diêm nhìn xuống cảnh sinh linh đồ thán ở phía dưới, hờ hững vô tình nói.