Cổ thành cự thạch.
Thạch Nham và Vũ Nhu cùng nhau trở về, trải qua cuộc nói chuyện với nhau kia mà quan hệ giữa hai người đã có sự biến hóa rất vi diệu.
Loại biến hóa này rất khó nói rõ, nhưng Thạch Nham biết hắn và Vũ Nhu đã không còn hoàn toàn là quan hệ lợi dụng nữa.
Đi vào trong cổ thành, Thạch Nham đi thẳng đến tòa kiến trúc chỗDịch Thiên Mạc, nói muốn tìm Dịch Thúy Bích nói chuyện.
Trong đại điện u ám, Dịch Thiên Mạc dặn dò gì đó với Dịch Thúy Bích, sau khi biết được yêu cầu của Thạch Nham, Dịch Thiên hơi kinh ngạc, do dự một lát mới nói với Dịch Thúy Bích:
- Con ra xem thử đi, tiểu tử kia chính là hy vọng của hai tộc chúng ta, bất cứ yêu cầu gì có thể giúp cho việc tu luyện của hắn, chúng ta đều hết sức đáp ứng.
- Vâng.
Dịch Thúy Bích gật đầu.
Rất nhanh, Dịch Thúy Bích từ bên trong đại điện bước ra đứng trước mặt Thạch Nham, vẻ mặt hững hờ hỏi:
- Có chuyện gì?
Từ khi Thạch Nham đòi ba người Tào Chỉ Lam từ Âm Mị tộc để làm đối tượng phát tiết dục vọng thì cái tên của hắn đã trở thành tên háo sắc xấu xa trong toàn thể Âm Mị tộc, đến nỗi Dịch Thúy Bích lúc đầu còn khách khí với hắn cũng không muốn gặp hắn nữa.
Thạch Nham cũng không thèm để ý những người khác nhìn hắn như thế nào, cũng không có trách cứ thái độ của Dịch Thúy Bích đã thay đổi.
- Ở đây ta có 93 viên yêu tinh của Âm thú.
Thạch Nham bình tĩnh lấy ra một cái bao màu xám từ trong Huyền Không giới. Từ xa xa ném cho Dịch Thúy Bích, mỉm cười nói:
- Những yêu tinh này đẳng cấp cũng không tệ, ta biết chúng cực kỳ hữu ích cho việc tu luyện của Âm Mị tộc các cô, chính là tài liệu hỗ trợ tu luyện cực tốt.
Dịch Thúy Bích ngẩn người, hơi lộ vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao ngươi đưa cho ta nhiều yêu tinh của Âm thú thế này?
- Mời cô giúp ta một việc.
- Làm gì?
- Những yêu tinh của Âm thú đó đổi những nam Võ Giả nhân loại chưa chết trong tay Yết Cát giúp ta, bọn họ hữu dụng với ta.
"- Nam Võ Giả?
Khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Thúy Bích hiện vẻ cổ quái, con ngươi lạnh lùng nhìn kỹ gương mặt Thạch Nham một hồi, đột nhiên nói:
- Ngươi cũng có hứng thú với nam nhân?
Thân thể yêu kiều của tộc trưởng Bạch Dực tộc Vũ Nhu cũng khẽ run lên, ánh mắt như không thể tin được nhìn về phía Thạch Nham.
Nàng vẫn đi cùng với Thạch Nham đến đây nhưng cũng không rõ ý đồ của Thạch Nham, không biết Thạch Nham ra sức giết Âm thú đoạt yêu tinh lại là để đổi lấy tính mệnh của những nam Võ Giả nhân loại kia.
Liên tưởng đến Thạch Nham trước đây đòi ba người Tào Chỉ Lam, cũng khó tránh Vũ Nhu lại có suy nghĩ lệch lạc, sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng nói:
- Thạch Nham, ngươi còn có sở thích đó?
- Ách...
Thạch Nham đờ người, vội vàng giải thích:
- Suy nghĩ của nữ nhân các người phức tạp quá, ta cần những người này chỉ là muốn luyện công, nhưng không phải giống như các cô tưởng tượng...
- Lúc ngươi đòi mấy nữ nhân đó cũng nói là để luyện công...
Dịch Thúy Bích khinh bỉ, lạnh lùng nói:
- Không ngờ sở thích ngươi lại nhiều như thế, nóng lạnh đều không kiêng, ta thật sự là đã xem thường ngươi rồi.
- Thạch Nham, ngươi.
Trong đôi mắt Vũ Nhu cũng hiện vẻ chán ghét, chủ động đứng cách ra xa khỏi Thạch Nham vài mét, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.
- Mẹ nó, thật sự không phải giống như các cô nghĩ.
Thạch Nham cười khổ
- Ta tìm bọn chúng có công dụng khác, phiền các cô trong sáng một tí được không?
- Tại sao ngươi không tự đi tìm Yết Cát?
Dịch Thúy Bích nhíu mày, tựa như tạm thời tin lời giải thích của Thạch Nham
- Bằng những yêu tinh này, Yết Cát sẽ rất vui vẻ giao dịch với ngươi.
- Tiểu tử đó rất hận ta, ta sợ hắn sẽ không hiểu lý lẽ như thế. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thạch Nham cười cười, nói với Dịch Thúy Bích:
- Đành phiền cô thôi.
Nói xong, hắn cũng không nói thêm gì, quay đầu bước đi về phía tòa kiến trúc tạm thời thuộc về hắn.
Dịch Thúy Bích ngẩn người, trong lòng đầy nghi hoặc cầm bao yêu tinh trở vào.
Mới đi được mấy bước, Dịch Thiên Mạc đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, hỏi:
- Thúy Bích, tiểu tử đó tìm con làm gì?
Dịch Thúy Bích nói sơ qua chuyện hồi nãy.
Nghe xong, Dịch Thiên Mạc trầm tư, đôi mắt lấp lánh dị quang. Không lâu sau, ánh mắt Dịch Thiên Mạc bỗng sáng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Lẽ nào...
- Sao vậy?
Dịch Thúy Bích ngạc nhiên hỏi
- Cha, cha biết hắn muốn làm gì sao?
"Không có gì, con giúp hắn tới chỗ Yết Cát trao đổi đi, qua một khoảng thời gian cha sẽ biết hắn rốt cuộc muốn định làm gì.
Dịch Thiên Mạc nhíu mày, trong lòng hơi kinh ngạc, thầm đoán được chút gì đó.
- Không thể nào, trong khoảng thời gian này chẳng lẽ tiểu tử đó thật sự có thể lĩnh ngộ được hồn áo nghĩa tinh túy linh hồn của Âm Mị tộc chúng ta, thật sự có thể biết được phương pháp vận dụng hồn chủng?
- Ngươi cần những người đó để làm gì?
Trong lòng Vũ Nhu khó hiểu
- Chẳng lẽ ngươi muốn giao chiến với bọn họ để gia tăng kinh nghiệm giai đoạn này sao? Cũng không cần mà, chúng ta chỉ cần ngươi phá giải kết giới, không cần ngươi chiến đấu với người khác, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Cũng gần giống như nàng nói đó.
Thạch Nham cười khổ nhưng không hề giải thích thêm, lúc sắp bước vào tòa kiến trúc mới vẫy tay nói:
- Nàng lo việc của mình đi, ta muốn suy nghĩ một vài chuyện.
Đôi lông mày như tranh vẽ của Vũ Nhu khẽ nhíu lại, dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm, suy nghĩ một lúc mới chuyển hướng, nhanh chóng đáp xuống đỉnh một tòa kiến trúc ở đằng xa.
Ở đó Đế Sơn giống như tượng đá đang ngồi ngay ngắn không động đậy.
- Tiểu tử đó ra ngoài thành?
Thấy Vũ Nhu đến, Đế Sơn mới từ từ mở mắt, hơi lộ vẻ ngạc nhiên.
- Ừ, hắn đi ra ngoài thành, giết vài con Âm thú thu được gần trăm yêu tinh, muốn dùng đổi lấy một vài Võ Giả bị nhốt chỗ Yết Cát.
Vũ Nhu giải thích một câu
- Ta cũng không biết hắn muốn làm gì, tác phong hành sự của tiểu tử này có phần cổ quái, giống như có kế hoạch gì đó.
- Bất kể hắn muốn làm gì, chỉ cần hắn biết mục tiêu của mình là được.
Đế Sơn không nhúc nhích, trầm ngâm một hồi mới nói:
- Cô đi theo hắn, xem hắn tiêu diệt Âm thú, cô cảm thấy lực lượng của hắn tăng trưởng nhiều không?
- Rất nhiều!
Cẻ mặt Vũ Nhu nghiêm túc nói
- Nửa tháng, nhận thức về lực lượng và cảnh giới lại đạt đến một cảnh giới mới! Ta tin tưởng một khoảng thời gian nữa, hắn thật sự có thể phá giải kết giới. Tiềm lực của tên này quả là không thể đo lường, cho hắn thời gian phát triển hắn nhất định có thể trở thành cường giả thế hệ mới của nhân loại.
Đế Sơn ngạc nhiên, ngẩn người một hồi mới vẻ mặt cổ quái nói:
- Vũ Nhu, tiểu tử đó quả thật lợi hại như cô nói sao?
- Ngươi tự xem đi, ta nghĩ tới lúc đó ngươi sẽ có suy nghĩ hoàn toàn khác về hắn, nói không chừng tương lai hắn thật sự có thể trở thành hy vọng của hai tộc chúng ta!
Vũ Nhu dịu dàng nói, sau đó trầm ngâm một hồi lại nói:
- Không biết tại sao, ta luôn cảm giác tiểu tử này còn ẩn giấu bí mật, ta cảm thấy hắn không hề đơn giản, có lẽ…
- Có lẽ cái gì?
Đế Sơn khẽ hô.
- Có lẽ trong thân thể hắn, ngoài Bất Tử huyết mạch còn có thứ thần kỳ gì kháòa
Vũ Nhu nhỏ giọng nói.
- Cái gì?
Đế Sơn đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc
- Vì sao cô lại nói vậy?
- Ta vẫn mơ hồ cảm thấy Bất Tử chi huyết của hắn tựa như bị một loại sức mạnh nào đó áp chế, trong huyết mạch hắn hình như có một luồng lực lượng, luồng lực lượng đó hình như còn bá đạo khủng bố hơn cả Bất Tử chi huyết, nhưng lại ẩn giấu cực kỳ tốt, ta có lúc cảm thấy, có lúc lại không tra xét được, luồng lực lượng đó hình như có thể qua mặt cả chúng ta.
Vũ Nhu hít sâu một hơi, đôi mắt lấp lánh tia sáng nói.
Đế Sơn trợn mắt há hốc mồm.
Một lúc sau, hắn mới nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ hắn đến đây chính là do ý trời sao? Nếu trong thân thể hắn có sức mạnh truyền thừa từ Bất Tử Thần Vương, ta nghĩ chúng ta cũng không cần do dự gì nữa! Để nhìn xem đã, ta nghĩ không bao lâu nữa chúng ta sẽ có đáp án...
- Ừ, ta cảm thấy việc hắn đến đây có thể là điểm bắt đầu cho thời kỳ huy hoàng của hai tộc chúng ta.
Giữa thạch điện rộng rãi.
Thạch Nham vừa mới trở về, bốn nữ nhân Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh, Hà Thanh Mạn từ trong các thạch thất bên cạnh đi ra, bốn đôi mắt rung động lòng người cùng chiếu lên người Thạch Nham, lại khiến cho Thạch Nham có loại cảm giác được yêu quá nên sợ.
- Thạch Nham, ngươi vừa đi đâu?
Cổ Linh Lung dễ kích động lập tức tra hỏi.
- Có liên quan gì tới ngươi?
Thạch Nham cười lạnh, ngồi xuống giữa thạch điện, bộ dạng không thèm để ý đến nàng ta.
Cổ Linh Lung tức giận nhưng cũng không có biện pháp gì gây khó dễ cho Thạch Nham, chỉ có thể đứng một bên bĩu môi lặng lẽ tức giận, không dám chọc giận Thạch Nham.
- Thạch Nham, rốt cuộc ngươi có nắm chắc không?
Hà Thanh Mạn có vẻ hơi quan tâm, vẻ mặt ảm đạm nói:
- Nêu ngươi không giải quyết được kết giới đó, ta nghĩ không có ai trong chúng ta có thể sống sót ra khỏi đây.
- Ta chỉ có thể nói ta sẽ cố gắng hết sức.
Thạch Nham từ từ nhắm mắt, sau đó bất kể các nàng hỏi gì đều không quan tâm.
Bốn nữ nhân đành chịu, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nửa ngày sau.
Hai thống lĩnh Dịch Thúy Bích và Dịch Phong dẫn theo rất nhiều Võ Giả của Âm Mị tộc dưới trướng Dịch Thiên Mạc đẩy một cái lồng giam thật lớn từ từ đi tới.
Trong lồng giam, bao gồm Phan Triết còn có khoảng 35 Võ Giả đến từ Vô Tận hải.
Phan Triết cúi đầu ủ rũ, tinh thần cực kỳ mỏi mệt, gầy da bọc xương, dường như cuộc sống gần đây vô cùng thê lương.
Những Võ Giả khác cũng cực kỳ gầy yếu, giống như gần đây đều không được ăn gì, thêm vào lực lượng của mình bị hạn chế, quả thật hết sức thê thảm.
Sau khi Phan Triết nhìn thấy Thạch Nham, con mắt u ám dần trở nên sáng sủa nhưng lập tức lắc đầu khẽ thở dài.
- Thạch Nham. Người ngươi cần ta đem đến cho ngươi rồi, còn lại ba mươi lăm người còn sống, may mà ngươi yêu cầu sớm, nếu không qua vài ngày nữa, sợ là ba mươi lăm tên này chẳng sót lại một tên.
Dịch Thúy Bích hướng về phía những Võ Giả của Âm Mị tộc gật đầu, ra hiệu cho bọn họ đẩy cái lồng nhốt đám người Phan Triết vào thạch điện, lúc này mới giải thích:
- Yết Cát gần đây cực ày điên cuồng, dường như muốn một lần luyện chết hết bọn họ, hình như đã bắt đầu hành động, nếu không phải giá trị của yêu tinh kia quý hơn nhiều so với mạng bọn người này thì bọn chúng chắc chắn phải chết.
Ánh mắt ba nữ nhân Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Hà Thanh Mạn đột nhiên sáng lên.
- Thạch Nham, là ngươi, là ngươi đòi bọn họ sao?
Trác Nghiên Tinh tỏ ra hơi kinh ngạc, ngẩn ngơ một hồi, dáng vẻ dịu dàng nói:
- Xem ra cái tên nhà ngươi cũng không phải loại táng tận lương tâm, không ngờ ngươi cũng có lúc từ bi.
Những Võ Giả bị nhốt trong lồng nghe Dịch Thúy Bích nói, không kềm được đều nhìn về phía Thạch Nham, con mắt lộ ra thần sắc cảm kích.
Ngược lại Thạch Nham vẫn không động đậy, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại không ngừng cười lạnh, thầm nói nếu những tên này biết hắn đòi bọn chúng ta để làm gì, không biết sẽ nghĩ thế nào nữa.