Sát Thần

Chương 226: Các người đi trước!




Tào Chỉ Lam yên lặng đứng ở ngoài cung điện, vẫn chưa vội vã tiến vào, ngược lại cười khúc khích, nhìn Thạch Nham vừa mới ló đầu sau cột đá, ánh mắt có hơi chút ý vị sâu xa.

Đám người Phan Triết nhìn thấy Tào Chỉ Lam đã qua đến đó, cũng không dám chần chờ, đều đẩy bước chân nhanh hơn, nhanh chóng xuất hiện ở phía sau nàng.

Gần trăm tên Võ Giả cảnh giới Địa Vị, xếp thành đội ngũ chỉnh tề, phân biệt đứng ở phía sau đám người Phan Triết, Cổ Linh Lung, Tà Khôi, Trác Nghiên Tình, mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào cung điện đổ nát phía trước, dường như đang yên lặng chờ cái gì đó.

- Ẩn núp muốn đánh lén sao?

Tào Chỉ Lam khẽ cười lắc lắc đầu, bàn tay trắng nõn hơi giơ lên, từng luồng ánh sáng màu lam từ bên trong năm ngón tay mảnh khảnh của nàng bay vụt ra, đánh tới hướng Võ Giả của Dương gia trốn trong cung điện đổ nát.

Đám người Dương Mộ nấp kín từ một nơi bí mật gần đó đều có vẻ mặt kinh ngạc, bị những luồng ánh sáng màu lam kia đánh tới không thể không di chuyển khỏi nơi ẩn nấp, đều bại lộ hành tung.

Sắc mặt Thạch Nham khẽ biến.

Nữ nhân tuyệt đẹp này hình như còn khó chơi hơn cả Võ Giả cảnh giới Niết Bàn, tinh thần lực bên trong Chiến Trường Thâm Uyên sẽ bị hạn chế, ngay cả tầm mắt cũng sẽ bị ảnh hưởng nhiều. Mặc dù là Võ Giả cảnh giới Niết Bàn thì ở trong Chiến Trường Thâm Uyên này cũng rất khó cảm nhận được dao động sinh mệnh quanh mình.

Nhưng nữ nhân này cách cung điện còn đến năm mươi mét, lại giống như có thêm Thiên nhãn, lần lượt chỉ ra Võ Giả của Dương gia đang ẩn thân, chỉ bằng sức một người đã loại bỏ hành động đánh lén của đám người Thạch Nham.

- Không cần trốn trốn tránh tránh nữa, vô dụng thôi, ta biết vị trí chính xác của các ngươi.

Tào Chỉ Lam cười khẽ, liên tục phất tay, bắn ra càng nhiều luồng ánh sáng, bức bách Võ Giả của Dương gia đều phải chuyển mình lần lượt bại lộ ra.

Phan Triết cười nhạt, tiến lên một bước, sóng vai đứng cùng với Tào Chỉ Lam, hướng về phía Dương Mộ cách đó không xa gật đầu

- Nhanh như vậy lại gặp mặt, ha ha, lần này các ngươi không thể nhờ vào yêu thú ngăn cản, không biết các ngươi còn có thể tránh thoát kiếp này hay không.

- Hình như ta nhớ rõ, lúc trước chật vật chạy trốn, không phải chúng ta mà?

Dương Mộ ngạc nhiên sờ đầu nhìn phía Dương Kỳ

- Huynh không có nhớ lầm chứ? Hình như không phải là chúng ta nhảy xuống biển?

Dương Kỳ cười hà hà lạnh lùng

- Đại ca, có lẽ huynh nhớ lầm rồi, có người đã cho rằng lần trước là bọn họ thắng lợi đó.

Dương Mộ, Dương Kỳ đối mặt với lực lượng những kẻ truy sát mạnh hơn gấp đôi, nhưng bọn họ lại hờ hững, còn có tâm tình châm chọc khiêu khích Phan Triết, hình như bọn họ vẫn chưa xem trọng nguy cơ lần này.

Phan Triết, Trác Nghiên Tình, Cổ Linh Lung, sắc mặt những người này lập tức âm trầm lại.

- Ừm, nên đi ra thì đều đã đi ra, như vậy không phải rất tốt sao?

Tào Chỉ Lam cười cười quay đầu liếc mắt nhìn đám người Phan Triết, tràn đầy tin tưởng nói:

- Các ngươi có thể đi vào đây hoàn thành mục đích lần này, yên tâm đi, sẽ lại không có cạm bẫy linh tinh gì đó để cho các ngươi mệt mỏi ứng phó đâu.

Nói xong, tào chủ lam bỗng nhiên khẽ huýt lên.

Tiếng huýt trầm bỗng du dương, trong khoảng khắc tiếng huýt vang lên, thân thể mềm mại của nàng giống như một luồng điện quang, bắn nhanh đến Thạch Nham.

Cùng lúc đó, rất nhiều vòng sáng màu lam từ bên trong thân thể yêu kiều của nàng phóng ra, những vòng sáng màu lam đó dường như vang lên tiếng phần phật, lượn vòng bên trong cung điện rất nhanh, cố ý nhằm đến phía Từ Cức Vực Trường do Thạch Nham ngưng luyện ra.

Trong vòng sáng màu lam đó, có một luồng tinh thần dao động cực kỳ rõ ràng, trong mỗi một vòng sáng màu lam hình như đều ẩn chứa tinh thần ý niệm của Tào Chỉ Lam. Những vòng sáng màu lam này rơi vào bên trong Từ Cức Vực Trường, lập tức lan tỏa ra ánh sáng màu lam rực rỡ, rồi lấp đầy Từ Cức Vực Trường.

Từ Cức Vực Trường bởi vì ánh sáng màu lam rót vào, lập tức hiện ra rõ ràng.

Vòng sáng màu lam rơi vào trong Vực Trường phóng ra ánh sáng màu lam, không có ảnh hưởng sự vẫn chuyển của Vực Trường, nhưng mà những ánh sáng màu lam đó lại xác định vị trí của Vực Trường, khiến cho đám người Phan Triết biết vị trí cạm bẫy mà có thể sớm tránh né.

Tào Chỉ Lam vẫn chưa nhắc nhở bọn họ, nhưng đám người Phan Triết lại từ vị trí những ánh sáng màu lam, liếc mắt nhìn thấy rõ từ cạm bẫy do Thạch Nham lặng lẽ bố trí.

Từ Cức Vực Trường, cứ như mà mất tác dụng.

"Vù vù vù!"

Tào Chỉ Lam giống như luồng điện mang bắn về phía Thạch Nham, chỉ một chốc thân thể yêu kiều của nàng đã xuất hiện trước mặt Thạch Nham.

- Thiên Linh Thúc!

Tào Chỉ Lam khẽ quát một tiếng, cái lồng màu lam do thiên địa linh khí nồng đậm ngưng tụ thành đột nhiên từ đỉnh đầu Thạch Nham chụp xuống.

Thiên Linh Thúc là võ kỹ Phàm cấp, có thể mượn thiên địa linh khí để tạo thành cấm chế giam cầm địch nhân lại, thiên địa linh khí bất diệt, cấm chế Thiên Linh Thúc này sẽ không biến mất.

Lấy tu vi cảnh giới Địa Vị tam trùng thiên thi triển ra Thiên Linh Thúc, Tào Chỉ Lam có tự tin cho dù là Dương Mộ cũng có thể bị nàng vây khốn trong chốc lát.

- Cũng không khó khăn lắm.

Tào Chỉ Lam nhẹ giọng cười, nhìn thân ảnh Thạch Nham ở bên trong màn hào quang màu lam, lắc lắc đầu, có hơi chút thất vọng

- Vốn tưởng rằng ngươi chắc sẽ có chút thủ đoạn, xem ra cũng không giỏi gì, thật đúng là vô vị.

- Ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó?

Thạch Nham hừ lạnh một tiếng.

"Ồ?" Con mắt Tào Chỉ Lam sáng ngời lên, có chút hưng phấn nhìn Thạch Nham ở ngoài màn hào quang màu lam, bỗng nàng vội vàng nhìn về phía màn hào quang màu lam, rõ ràng phát hiện thân ảnh Thạch Nham ban đầu cái kia dần nhạt đi, từng chút biến mất không thấy nữa.

- Tàn ảnh?

Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam lại có thêm vẻ tươi cười, gật gật đầu

- Xem như có chút bản sự, không có bị ta nháy mắt trói lại, ừm, tốt lắm tốt lắm, như vậy mới có chút thú vị.

- Dương Mộ, ngươi không chạy thoát đâu!

Phan Triết quát lên chói tai, cầm quạt lông trong tay đã bắt đầu giao đấu với Dương Mộ.

Võ Giả cảnh giới Địa Vị từ bên ngoài cung điện cũng ồ ạt tràn vào, cũng nhanh chóng tìm đối thủ, tạo thành vòng tròn đã mơ hồ vây quanh Võ Giả của Dương gia, hơn nữa đang áp sát đến rất nhanh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Đám người Dương Mạc, Dương Kỳ vừa ứng phó đối thủ, vừa lặng lẽ lui về phía sau, hướng tới gần khu vực bụi mây dày đặc sau cung điện.

Khi Tào Chỉ Lam lần lượt chỉ ra vị trí chính xác của bọn họ, Dương Mạc đã có ý rút lui, khoảng khắc thân ảnh hắn lộ ra, đã đưa tay làm thủ thế, ý bảo mọi người rút lui dần theo hướng khu vực chỗ Vẫn Thạch trận.

Trong lòng bọn người Lý Phượng Nhi đã hiểu rõ, biết tình hình trước mắt không thích hợp để liều chết, đều theo ý của Dương Mạc đều đang hướng gần đến bên kia.

- Phan Triết, trước kia ngươi không phải đối thủ của ta, bây giờ cũng thế thôi.

Bên kia Dương Mộ cười ha ha, khí thế dũng mãnh không sợ tử, bị rất nhiều Võ Giả vây công, trên người hắn bộc phát ra một luồng khí tức cực kỳ bạo lực, chuôi cự kiếm giống như bài sơn đảo hải đè ép đến, tạo thành tiếng nổ vang liên miên không dứt, đánh cho đám Võ Giả đông đúc chật vật vô cùng.

Dương Mộ thân mang Bất Tử Võ Hồn, vốn không sợ bản thân chịu trọng thương, hơn nữa còn có ý dùng thân thể bị thương, để giết những kẻ vây công này.

Rất nhanh, trên người Dương Mộ đã có thêm rất nhiều vết thương, có vài vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương, xem ra cực kỳ nghiêm trọng.

Trả giá thân thể bị thương nặng, Dương Mộ cứ như vậy một chốc đã giết ba tên Võ Giả cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên, chiến quả này có được dưới tình huống vẫn chịu Phan Triết công kích.

Dương Kỳ, Dương Tuyết cũng không khác với Dương Mộ lắm, ỷ vào thân thể không sợ bị thương, lấy bọn họ giao chiến với những kẻ truy sát, thường xuyên mặc kệ trên người sẽ bị thương, trả giá bằng thân thể bị thương để đánh chết những kẻ vây công.

- Thạch Nham! Ta xem lần này ngươi trốn thế nào?

Cổ Linh Lung quát lạnh, một thanh Thần Kiếm gào thét bay ra, chuôi Thần Kiếm này lại có hình lâu kỳ dị, mang theo hàn ý rét lạnh thấu xương.

Ánh mắt Thạch Nham bình tĩnh, vẫn chưa nhìn về phía băng hàn Thần Kiếm của Cổ Linh Lung bắn ra, nhìn chằm chằm Tào Chỉ Lam chỉ như là gặp phải đại địch.

Tào Chỉ Lam sau khi đánh một kích, vẫn chưa xuất thủ tiếp, mà là có chút hứng thú quan sát tình thế ở hiện trường, nhìn bọn Phan Triết lặng lẽ vây quanh đám người Dương Mạc, nhìn Võ Giả củ Dương gia lui lại có trật tự hướng tới vị trí Vẫn Thạch trận kia.

Tào Chỉ Lam không có công kích tiếp, nhưng Thạch Nham cũng không dám thả lỏng, nữ nhân này có cảnh giới Địa Vị tam trùng thiên, một thân tu vi sâu không thể lường, hơn nữa linh giác cực kỳ nhạy bén, Thạch Nham không biết lần sau nàng động thủ sẽ mãnh liệt thế nào, ngay cả lực lượng tiêu cực cũng đã sớm thúc dục ra.

Khoảng khắc băng hàn Thần Kiếm của Cổ Linh Lung đánh úp tới, Thạch Nham lập tức đoán được ý đồ của nàng.

Trận chiến trước, lực phản kích bảy thanh Thần Kiếm của Cổ Linh Lung từng nhảy vào thân thể hắn, nhưng lại bị hỏa viêm lực của Địa tâm hỏa vạn năm đốt cháy sạch sẽ.

Thân là chủ nhân Thần Kiếm, Cổ Linh Lung tự nhiên cũng biết lực lượng bên trong thân thể Thạch Nham thể có khí tức cực nóng. Cho nên lần này nàng không có bắn ra cả bảy thanh Thần Kiếm, mà là chú ý đến lực lượng bên trong thân thể hắn, bắn ra chuôi băng hàn Thần Kiếm mang băng hàn khí, muốn dùng hàn khí trên chuôi Thần Kiếm này để khắc chế hỏa viêm lực bên trong thân thể Thạch Nham.

Băng hàn Thần Kiếm phá không bay đến.

Khuôn mặt Thạch Nham lạnh lùng tàn khốc, vẫn chưa làm động tác gì, đợi sau khi hắn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, khóe miệng mới đột nhiên có thêm nụ cười lạnh lùng.

"Ầm!"

Nâng tay, lực lượng tiêu cực ngưng luyện, Tử Ấn động nhiên bắn ra.

Tử Ấn ầm ầm bắn lên trên băng hàn Thần Kiếm, lực lượng tiêu cực lần này mãnh mẽ gấp mấy lần trận chiến trước, ầm ầm nổ tung, đã đánh cho băng hàn Thần Kiếm văng ra ngoài.

Thân thể mềm mại của Cổ Linh Lung run lên, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt hơn, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, nhưng mà sau khi kinh ngạc, nàng liền cười, "Ta xem lần này làm sao ngươi loại bỏ được hàn lực!"

Khoảng khắc Tử Ấn đánh lên hàn băng Thần kiếm kia, hàn khí thấu xương bên trong băng hàn Thần Kiếm cũng nhân cơ hội tuôn ra, thẩm thấu vào thân thể Thạch Nham.

Mục đích thật sự của Cổ Linh Lung chính là muốn hàn khí chuôi băng hàn Thần Kiếm này, đông cứng thân thể Thạch Nham!

Tào Chỉ Lam nhẹ giọng cười cười, nhìn về phía Thạch Nham có hơi chút hứng thú, nói:

- Hàn khí nhập thể, không biết ngươi phải ứng phó thế nào?

- Cần gì phải ứng phó chứ?

Thạch Nham cau mày, liếc mắt nhìn Cổ Linh Lung đằng xa, cười khẩy nói:

- Cổ Kiếm Ca ngu ngốc kia chẳng lẽ không có nói cho ngươi, ta từng bị Huyền Băng Hàn Diễm đóng băng ba năm sao? Hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm cũng không có thể làm gì ta, hàn khí của băng hàn Thần Kiếm này của ngươi chẳng lẽ còn lợi hại hơn hàn lực cũa Huyền Băng Hàn Diễm sao?

Cổ Linh Lung kinh hãi biến sắc.