Sát Thần

Chương 167: Giành giật từng giây




Thanh huyết ma bức chở Tu La Huyết vệ thong thả bay lượn phía trên Vân Hà đảo, trên con Thanh huyết ma bức cấp sáu dẫn đầu, thần sắc Mạc Đoạn Hồn nghiêm nghị, ánh mắt lóe lên tinh quang.

Đây là lần thứ hai hắn đi đến Vân Hà đảo, lần trước hắn mang theo Tu La Huyết vệ càn quét Vân Hà đảo, đuổi tận giết tuyệt tất cả cao thủ của Cổ gia.

Theo lý mà nói, với lực lượng, can đảm và sự hiểu biết của Cổ gia thì chắc là sẽ không dám giở trò quỷ gì, nhưng Mạc Đoạn Hồn vẫn hết sức cẩn thận, vừa đến Vân Hà đảo, hắn liền âm thầm thả ra thần thức bắt đầu phòng bị, chú ý bất cứ dị thường nào ở trên Vân Hà đảo.

Trước khi đến Vân Hà đảo, Mạc Đoạn Hồn cũng đã nhận được tin của Dương Thanh Đế nói cho hắn biết chuyến đi này sợ là có chút bất lợi.

Dương Thanh Đế luôn bận phải đối phó với Ma nhân của Ma Vực Thứ Tư, lại là gia chủ một gia tộc, tự nhiên sẽ không dễ dàng đến Vân Hà đảo bàn bạc gì với loại nhân vật như Cổ Liệt, nhưng bởi vì suy tính ra Thạch Nham sẽ xuất hiện ở Vân Hà đảo, hắn lo lắng cho nên mới bảo Mạc Đoạn Hồn đến Vân Hà đảo chuẩn bị kỹ lưỡng, đừng để cho Cổ gia đâm sau lưng.

Mạc Đoạn Hồn rất tin tưởng vào thần thông của Dương Thanh Đế, bởi vậy hắn đã chuẩn bị một ít thủ đoạn để đề phòng bất cứ tình huống nào.

Có lời cảnh cáo của Dương Thanh Đế, Mạc Đoạn Hồn tự nhiên sẽ thật cẩn thận, cố ý thả chậm lại tốc độ bay của Thanh huyết ma bức.

Hạ Tâm Nghiên, Hà Thanh Mạn mặt mang mạng che ngồi trên Phong lôi phi sư cũng trầm mặc không nói gì.

Đôi mắt trong suốt của hai nữ nhân thỉnh thoảng lại lóe sáng lên, đều đang âm thầm chú ý tình hình Vân Hà đảo phía dưới thật cẩn thận. Nhất là Hạ Tâm Nghiên, trong đôi mắt đẹp còn vươn chút ưu sầu, nàng biết Thạch Nham ở ngay trên Vân Hà đảo, rất muốn lập tức nhìn thấy Thạch Nham nhưng không biết nên tìm nơi nào, tâm trạng có chút phức tạp.

Khuôn mặt Hà Thanh Mạn tự nhiên, đôi mắt chứa ý cười, chốc lát lại nhìn xuống bên dưới, chốc lát lại nhìn sang Hạ Tâm Nghiên, sự tò mò trong lòng càng lúc càng nhiều.

Từ biểu hiện của Hạ Tâm Nghiên thì thấy nàng thật sự rất quan tâm đến Thạch Nham.

Dọc theo đường đi, từ trong miệng của Hạ Tâm Nghiên, Hà Thanh Mạn đã nghe được rất nhiều chuyện có liên quan đến Thạch Nham, nàng rất muốn nhìn xem rốt cuộc Thạch Nham kia là một người như thế nào, vì sao có thể khiến cho thiên chi kiều nữ của Già La hải vực lưu luyến như vậy.

- Hãy cẩn thận một chút, chúng ta sẽ hạ xuống.

Mạc Đoạn Hồn khẽ quát một tiếng, khống chế Thanh huyết ma bức chậm rãi hạ xuống thạch lâu bên dưới.

Sắc mặt rất nhiều người của Cổ gia trong đình viện bằng đá đều khẩn trương, chủ động tản ra bốn phía để dọn ra nơi đặt chân cho Thanh huyết ma bức.

Từng con Thanh huyết ma bức nối đuôi nhau hạ xuống, Mạc Đoạn Hồn cau mày đi xuống Thanh huyết ma bức, híp mắt đánh giá bốn phía thản nhiên nói:

- Ai là chủ sự?

Một gã cung phụng Cổ gia có tu vi cảnh giới Địa Vị, cung kính đứng dậy, chắp tay nói:

- Đai nhân xin chờ một lát, chủ nhân nhà ta tạm thời không ở đây, lúc này đang ở quặng mỏ khác chuẩn bị ký kết văn kiện, chúng ta đã đưa tin rồi, không lâu nữa chủ nhân nhà chắc sẽ đến đây.

Mạc Đoạn Hồn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Cổ Liệt là thá gì? Cũng dám tự cao tự đại ở trước mặt ta!

-Đại nhân bớt giận! Đại nhân bớt giận!

Đầy người này đầy mồ hôi lạnh cúi đầu khom lưng run rẩy nói.

Mạc Đoạn Hồn thân là người đứng đầu Tam đại Tu La vương, ở Vô Tận hải chính là có tiếng hung ác lãnh khốc, mỗi một lần chinh chiến hải vực lân cận, Mạc Đoạn Hồn đều vì Dương gia đại sát tứ phương, chôn vùi từng tên cao thủ của hải vực khác.

Trong Tam đại Tu La vương, Mạc Đoạn Hồn rất ít khi nói chuyện, nhưng lại bất cận nhân tình, không ra tay thì thôi, một khi động thủ tuyệt đối không sẽ lưu lại người sống.

-Nửa giờ.

Mạc Đoạn Hồn cau mày

- Nếu nửa giờ Cổ Liệt không đến, các ngươi hãy chôn theo hắn đi, một lần trước ta đã huyết tẩy Vân Hà đảo, ta cũng không ngại một lần nữa đâu.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt người toàn bộ mọi người Cổ gia trắng bệt, chỉ cảm thấy sống lưng buốt lạnh, một ít Võ Giả tu vi cảnh giới thấp, toàn thân run lên, hình như ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Một câu đổi lại là người khác nói, có lẽ người Cổ gia sẽ không để ở trong lòng, nhưng do Mạc Đoạn Hồn nói lại khiến cho tinh thần người Cổ suy sụp.

Từ trước đến nay Mạc Đoạn Hồn chưa từng nói giỡn, chẳng những nói là sẽ làm mà còn có thực lực huyết tẩy Vân Hà đảo, lời nhân vật như vậy vừa nói ra sao không khiến bọn họ khiếp sợ chứ?

-Đại nhân, ta sẽ tiếp tục thông báo chủ nhân!

Người nọ lau mồ hôi trên mặt, khom lưng cúi đầu, nhanh chóng phóng về phía thạch lâu, tay chân luống cuống thả một con tín ưng ra ngoài.

Mạc Đoạn Hồn không nói thêm gì, đứng tại chỗ giống như một gốc cây tùng thẳng tắp, hơi hơi híp mắt hình như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Không có một lời nói, cũng không cố ý phóng ra áp lực nhưng lại khiến cho một đám người Cổ gia sắc mặt hoảng sợ, cảm thấy trên lưng tựa nhi bị một ngọn núi lớn đè xuống, ngay cả thắt lưng cũng không duổi thẳng được.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Tụ hồn đàm.

Chiêu hồn phiên lay động theo gió, từng luồng linh hồn bị chiêu hồn phiên hút lấy, trên chiêu hồn phiên lộ ra khuôn mặt quỷ dữ tợn, giữa sơn cốc còn dựng rất nhiều cột đá, những cột đá này đủ loại màu sắc, khắc các loại hoa văn quỷ quái, hơn nữa còn truyền ra năng lượng dao động cực kỳ mãnh liệt.

Ở phía trên sơn cốc, giữa sương mù mờ ảo cũng có rất nhiều luồng ánh sáng u ám lóe ra, hình thành tầng tầng lớp lớp màng mỏng, bao phủ cả không gian phía trên sơn cốc, ngăn cản thần thức thăm dò.

Tụ hồn đàm cuồn cuộn gợn sóng, vô số linh hồn sinh linh di động trên mặt đầm nước.

Trong tụ hồn đàm, hình như có mấy vạn linh hồn, chi chít nhét đầy khắp mọi ngõ ngách Tụ hồn đam

Hình dạng linh hồn của những lệ quỷ đó muôn hình vạn trạng, khí tức lại âm trầm, tĩnh mịch như đầy chán ghét và thù hận thế gian, khuôn mặt méo mó rất điên cuồng, khiến cho người ta nhìn thấy mà run sợ.

Bên cạnh tụ hồn đàm, chỉ có hai cha con Cổ Liệt, Cổ Kiếm Ca, ngoài hai người thì không có một tên cao thủ Cổ gia nào.

Cổ Liệt cau mày cẩn thận nhìn Tụ hồn đàm, sắc mặt nghiêm túc không dám có chút thả lỏng.

Cổ Kiếm Ca cũng rất căng thẳng, liên tục mà ở bên cạnh tụ hồn đàm đi tới đi lui, kiểm tra cấm chế nơi này có tồn tại hay không, cột đá bố trí có ổn thỏa hết chưa.

Một con tín ưng xuyên qua tầng lớp màng u tối bay đến đây.

Cổ Kiếm Ca đưa một tóm lấy con tín ưng nắm trong lòng bàn tay, lấy ra thư nhìn thoáng qua rồi trầm giọng nói:

-Cha, Mạc Đoạn Hồn nói nếu nửa giờ người không đến, hắn sẽ lại huyết tẩy Vân Hà đảo.

Sắc mặt Cổ Liệt trầm xuống hừ một tiếng, nói:

-Không cần quan tâm hắn.

- Người bên kia làm sao bây giờ?

Cổ Kiếm Ca suy nghĩ một chút.

- Hy sinh toàn bộ sao?

- Xem tình hình đã. Nguồn: http://truyenfull.vn

Vẻ mặt Cổ Liệt lãnh đạm

- Ma nhân xuất hiện sớm thì xem như bọn họ may mắn, bằng không thì xui xẻo. Bên kia dù sao cũng không có cao thủ, chuyện lần này chỉ có cha và con biết, nhưng chúng ta cũng từng biến mất một thời gian, sau này bên trên truy vấn, nếu bọn họ không kín miệng chỉ sợ chúng ta sẽ nguy hiểm, bọn họ chết đi cũng tốt!

- Con hiểu.

Cổ Kiếm Ca gật gật đầu.

- Đã kiểm tra hết chưa? Không có vấn đề gì chứ?

Cổ Liệt hỏi.

- Không có vấn đề, mọi thứ đều bình thường, có thể động thủ.

- Được! Cha lập tức động thủ triệu hồi linh hồn Ma nhân buông xuống, con hãy cẩn thận một chút, ở bên cạnh chú ý, trước khi linh hồn Ma nhân chưa đến đây, đừng để khí tức lộ ra ngoài, bằng không để cho Mạc Đoạn Hồn biết được, hắn sẽ lập tức đánh tới, cấm chế nơi này không ngăn cản được hắn."

- Phụ thân yên tâm, con biết làm thế nào.

- Ừm.

Sắc mặt Thạch Nham nghiêm túc, một mạch chạy về phía này, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh sơn cốc có Tụ hồn châu, Mạc Đoạn Hồn vừa đến, nếu Cổ gia thật sự có hành động sẽ lập tức xuống tay.

Từ giờ trở đi, sơn cốc có thể tùy thời sẽ có Ma nhân xuất hiện!

Ma nhân chỉ cần vừa ra tới mục tiêu sẽ là Mạc Đoạn Hồn, chắc chắn hắn sẽ bất chấp giết đến chỗ Mạc Đoạn Hồn.

Thừa dịp thời gian Ma nhân rời khỏi Tụ hồn đàm, Thạch Nham có thể tiến vào sơn cốc, lợi dụng lực lượng của Huyền Băng Hàn Diễm mạnh mẽ phá hư cấm chế, nhảy vào Tụ hồn đàm bắt lấy Tụ hồn châu.

Vào lúc đó, Mạc Đoạn Hồn có thể ngăn cản công kích của Ma nhân hay không, Thạch Nham cũng không dám khẳng định, nhưng mà lúc này cho dù hắn muốn đi nói cho Mạc Đoạn Hồn biết cũng không kịp, bây giờ hắn chỉ có thể bằng tốc độ nhanh nhất chiếm lấy Tụ hồn châu.

Một khi Tụ hồn châu tới tay, hắn sẽ có bản lĩnh đối phó Ma nhân, đến lúc đó chỉ cần Mạc Đoạn Hồn vẫn còn sống thì hắn sẽ không có việc gì.

Đủ suy nghĩ đã được suy tính trong đầu, Thạch Nham cũng thật cẩn thận cân nhắc đủ thiệt hơn, mới quyết định được phương án này.

Huyết Văn giới cũng lóe lên hào quang, Huyền Băng Hàn Diễm bên trong hình như cũng cực kỳ hưng phấn, sức hấp dẫn của Tụ hồn châu rất lớn, nhìn thấy có hi vọng lấy được Tụ hồn châu, Huyền Băng Hàn Diễm cũng phải kích động một hồi.

Mười phút sau.

Một luồng năng lượng dao động kinh thiên động địa, đột nhiên từ hướng sơn cốc ào ạt trào ra!

Ma khí dày đặc như mực, giống như đám mây vĩnh viễn sẽ không tán đi trải rộng khắp toàn bộ bầu trời Vân Hà đảo.

Ở bên trong ma khí nồng đậm, một luồng linh hồn năng lượng cuồng bạo nhanh chóng ngưng tụ lại!

Ở phía trên sơn cốc, nhanh chóng xuất hiện linh hồn dao động cường đại đến mức khiến cho trong lòng Thạch Nham phải kính sợ.

Khi linh hồn kia vừa hiện ra phía trên sơn cốc thì tất cả ma khí đều tụ tập về phía sơn cốc, chỉ một chốc sơn cốc từ ban ngày biến thành đêm tối.

Ngay cả Thạch Nham chạy một mạch như điên cũng đột nhiên phát hiện tầm mắt của mình bị ngăn cản, ngay cả mọi vật trong vòng trăm mét cũng không nhìn thấy rõ.

Đồng thời, mặt khác một luồng linh hồn dao động cường đại bỗng từ chỗ quặng mỏ Cổ gia truyền đến, từ xa một điểm xanh đột nhiên xuất hiện trên bầu trời như một ngôi sao vừa mới nổi lên!

Điểm sáng kia cực kỳ sáng chói, có thể so với nhật nguyệt!

Tầm mắt Thạch Nham tuy bị tầng tầng ma khí ngăn cản, nhưng điểm sáng kia rất sáng, sáng đến mức Thạch Nham cũng nhìn thấy rõ ràng.

- Là người đứng đầu Tam đại Tu La vương, Mạc Đoạn Hồn!

Trong lòng Thạch Nham quát kinh, cảm nhận được rõ từ trên điểm sáng màu xanh kia truyền ra một luồng khí tức hung sát, điểm sáng màu xnah kia hình như biết gặp phải cường địch. Nhưng không sợ hãi mà ngược lại nhảy ra đầu tiên, tựa như muốn phải đối mặt chiến với Ma nhân.

Nhìn điểm sáng màu xanh từ đằng xa, Thạch Nham cũng đã sinh ra một ít tin tưởng, cảm thấy lấy lực lượng của Mạc Đoạn Hồn chắc là có thể ngăn cản công kích của linh hồn Ma nhân.

Nghĩ như vậy, song Thạch Nham cũng không dám do dự tiếp tục miệt mài chạy về phía sơn cốc.

Lúc này linh hồn Ma nhân đã từ trong sơn cốc bay ra ngoài, tạo thành một đám mây ma khí dày đặc, ma khí cuồn cuộn tràn nhanh vào điểm sáng màu xanh do Mạc Đoạn Hồn hóa thân thành.

Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để Thạch Nham thu lấy Tụ hồn châu.