Sát Thần

Chương 1398: Chuyển cơ!




"Oanh!"

Một tiểu khô lâu trắng ngần đột nhiên hàng lâm, dừng ở giữa hai con cốt long.

Hai con cốt long đang điên cuồng cắn xé Mị Cơ đột nhiên lùi lại, như hai con chó săn ngoan ngoãn lùi xuống, mắt lộ ra vẻ nịnh nọt.

Mị Cơ ngẩn ngơ, con mắt lộ vẻ kinh dị. Nàng ta nhìn tiểu hài tử của Bạch Cốt tộc này một cái, lộ ra vẻ cực kỳ rung động.

Nàng ta hiểu rất rõ người của Bạch cốt tộc, biết là cho dù hai người cảnh giới Bất Hủ đỉnh phong, tiêu phí tinh lực vạn năm cũng đừng hòng "sinh" ra một đứa con đáng sợ như vậy.

Từ đứa trẻ Bạch cốt %oe này, nàng ta cảm thấy được ba động cực kỳ khủng bố. Ba động đó không ngờ làm cho nàng ta cảm thấy bất an.

Lần đầu tiên Mị Cơ cảm thấy sợ hài.

Nàng ta sợ hãi nhìn đảo khô lâu ở dưới chân, cực kỳ cẩn thận, không dám manh động,

Có thể "luyện" ra đứa con cường đại như vậy thì cảnh giới của phụ mẫu cũng phải cực kỳ khủng bố. Quả thật không thể ngờ được trên đảo lại có nhân vật như vậy, là người cường đại của Bạch cốt tộc.

Cả tiểu khô lâu trắng ngần, quanh người không có một chút da thịt nào, hai mắt khảm bảo thạch tinh thần kỳ dị, một đỏ một trắng, phóng thích ra lực băng hàn và hỏa diễm. Mị Cơ bị đôi mắt đó nhìn chằm chàm, thầm kinh hãi.

Tiểu khô lâu có hạch tâm do vật thể không rõ ngưng luyện thành. Hạch tâm là nguồn suối lực lượng của Bạch cốt tộc, giống như tinh nguyên cổ thụ của các chủng tộc khác.

Hình thành tâm hạch rất phức tạp, nó có liên quan đến việc kích hoạt sinh mệnh chủng tử, cũng liên quan đến tài liệu "luyện". Lực lượng ẩn chứa trong hạch tâm của khô lâu này giống như vô cùng vô tận, làm Mị Cơ cảm thấy tiểu hài tử này rất khó lường.

"Rắc rắc!"

Hai con cốt long chép miệng, ngoan ngoãn như chó cảnh, cốt cánh lay động, nép sát vào người tiểu khô lâu kia.

Hai mắt tiểu khô lâu lóe sáng, bỗng nhiên nhìn về phía Thạch Nham đang bị đóng băng.

Con mắt đỏ bừng của hắn bỗng nhiên dấy lên hỏa diễm. Một ánh sáng chứa nhiệt độ cực cao bay ra khỏi mắt hắn, dừng lại trên khối băng kia.

Khối băng do lực băng hàn của Mị Cơ ngưng kết lập tức tan chảy, Thạch Nham cũng khôi phục lại, tinh thần, thân thể đều lại dư thừa lực lượng.

Hắn nhìn thoáng qua tiểu khô lâu, sắc mật kinh biển, không nhịn được kêu lên.

Hắn tu luyện tinh thần áo nghĩa, nhận thức rất rõ nhật tinh và nguyệt tinh. Hai mắt một đỏ một trắng của tiểu khô lâu này rõ ràng được luyện chế từ tinh hạch của nhật tinh và nguyệt tinh. Con ngươi hồng như bảo thạch kia, hắn cảm ứng được năng lượng cực nóng, không thua gì mười thái dương.

Quả là khủng bố đến cực điểm!

Hắn tin nếu tiểu khô lâu này dẫn bạo thái dương viêm trong mắt trái của nó thì đủ để làm cho mấy trăm sinh mệnh chi tinh cháy thành tro, đủ để đem cảnh giới Bất Hủ cháy sém.

Hỏa viêm đó đáng sợ hùng hậu, làm cho nguyên hỏa trong óc hắn cũng lộ vẻ bất an. Dưới ánh nhìn chăm chú của nó, khí huyết của hắn như bị bốc hơi.

Đây là dưới tình huống đối phương đang cực kỳ khắc chế.

Cũng như vậy, mắt phải của tiểu khô lâu này cũng thối luyện từ nguyệt tinh, âm hàn lạnh như băng.

"Hắn là kẻ mà ta đuổi giết. Tiểu hài tử, phụ mẫu của ngươi có ở đây không? Ta là Mị Cơ của Mị Ảnh tộc, ta không muốn hiểu lầm gì với Bạch Cốt tộc các ngươi cả. Lần này ta đường đột tiến vào là sai, thế nhưng việc cũng đã xảy ra rồi, mong..."

Mị Cơ thấy tiểu hài tử đó giải trừ đóng băng cho Thạch Nham thì rối loạn, vội vàng giải thích.

Lúc này, mặt nạ nàng ta đã vỡ, quần áo cũng rách nhiều chỗ, eo thon và đùi đẹp cũng lộ ra. Loại như ẩn như hiện này có thể làm cho bất kỳ nam nhân là thú huyết sôi trào.

Chẳng qua thứ này không có chút công hiêu nào với tiểu khô lâu này. Hai mắt của nó nhanh như chớp, chỉ chú ý đến Thạch Nham, không thèm nghe Cơ giải thích.

Thạch Nham cực kỳ kinh ngạc. Hắn cảm ứng được ba đông khí tức kỳ diệu đang hiện ra trên người tiểu khô lâu kia, từ từ chuyển động trên người hắn...

Tiểu hài tử của Bạch cốt tộc này không ngờ đang dùng một phương thức độc đáo để dò xét huyền diệu của thân thể hắn. Ba động kỳ dị đó di chuyển khắp gân mạch, tiên huyết, tế đài, thức hải để xem xét, còn có vẻ phát hiện ra rất nhiều chỗ kỳ diệu.

Mặt Mị Cơ lộ ra vẻ khó chịu. Nàng ta luôn ngạo nghễ với người khác, bây giờ laijbij coi như không khí thì quả là một sự sỉ nhục.

Thế nhưng nàng ta không dám phát tác.

Nàng at không biết trên đảo khô lâu này có phụ mẫu của tiểu khô lâu không. Nếu có, nàng at không thể cảm ứng được, tức là cảnh giới sẽ cao hơn nàng, đương nhiên... cũng không thể chống lại.

"Khách khách khách..."

Sau một hồi, tiểu khô lâu nhìn về phía Thạch Nham, phá t ra tiếng kêu quái dị, như đang nói gì đó.

Thạch Nham mờ mịt, lắc đầu liên tục: "Ta không hiểu."

Những ngôn ngữ mà Thiên Mục tộc dạy cho hắn không có loại ngôn ngữ này, thế nên hắn không thể ghiểu được tiểu khô lâu này đang nói gì.

Ngay cả Mị Cơ lúc đầu cũng rất hoang mang, lông mày nhíu chặt, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh: "Là ngôn ngữ cổ của Bạch cốt tộc!" Một giới chỉ xanh biếc ở ngón giữa được nàng ta đặt lên trán. Một ánh sáng xanh biếc bay ra khỏi giới chỉ, nhập vào trong đầu nàng.

"Hắn là người của ta!" Mị Cơ nghe hiểu lời của tiểu khô lâu, lập tức giận dữ nói: "Ngươi bảo hắn đi theo ngươi? Dựa vào cái gì?"

Nàng ta nói ngôn ngữ thông dụng, thế nhưng tiểu khô lâu cũng nghe hiểu được, quay đầu nhìn về phía Mị Cơ.

"Ca tháp ca tháp..."

Một loạt ngôn ngữ kỳ quái thoát ra khỏi miệng hắn. Hắn giống như đang tức giận, hai mắt tóe lửa.

Mặt mị cơ lạnh lùng, lắc đầu liên tục: "Không được! Hắn là người của ta! Ta không cần biết ngươi có việc gì, người này ta chắc chắn phải mang đi! Sao ngươi không hiểu chuyện đi? Phụ mẫu ngươi không dạy ngươi sao?"

Tiểu khô lâu đó vốn chỉ tức giận, còn chưa phát tác, thế nhưng vừa nghe Mị Cơ nói tới phụ mẫu 'róế hắn thì phẫn nộ hẳn lên.

Hắn gầm lên một tiếng.

Vô số ba động khủng bố truyền ra khỏi đảo khô lâu, như bị tiếng gầm của hắn kích hoạt trận đồ thần bí.

Thần bí phù văn trên đầu hắn lóe sáng như sao. Lập tức vô số điểm sáng như tinh thần hiện ra trên cốt hài của hắn, nhìn qua giống như huyệt khiếu trong cơ thể hắn, vô cùng thần kỳ.

Thế nhưng mắt của Thạch Nham lại hiển lộ kỳ quang.

Hắn tinh thông không gian áo nghĩa, chỉ nhìn một cái là biết những điểm sáng này chính là vô số tinh thần thần kỳ! Tinh thần sau khi bị luyện hóa biến thành huyệt khiếu của tiểu khô lâu kia. Tinh thần đó lóe sáng như sao, đền truyền đến tinh thần ba động cực kỳ mênh mông!

Tiểu koo lâu này không ngờ cũng tu luyện tinh thần áo nghĩa giống hắn!

"Ngươi muốn làm gì?"

Mị Cơ thầm kinh hãi. Nàng ta không sợ tiểu khô lâu, nàng ta sợ những ngưởi Bạch cốt tộc cổ có khả năng ẩn thân trong đảo khô lâu.

Tiểu khô lâu này sử dụng ngôn ngữ cổ của Bạch cốt tộc, đến bây giờ thì có rất ít người của Bạch cốt tộc dùng ngôn ngữ đó. Chỉ cần nhìn điều đó là ta đã biết được phụ mẫu của tiểu khô lâu này cũng cực kỳ cổ xưa. Nếu họ thật sự ở dưới thì đừng nói Mị Cơ, ngay cả cường giả Vực Tổ của Mị Ảnh tộc đến cũng chưa chắc đã là đối thủ.

"Hưu hưu hưu!"

Từng đạo chùm sáng như lưu tinh như bị tiểu khô lâu điều khiển, bay ra từ khắp các góc của đảo khô lâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chùm tia sáng như ngân hà vẫn lạc, đều rơi xuống Mị Cơ. Dưới sự tỏa định của chùm tia sáng kia, mắt Mị Cơ lộ vẻ kinh sợ bất an. Nàng ta không hề do dự, lập tức tế ra tuyết liên hoa bao phủ lấy cơ thể mình, hơn nữa còn vận dụng cả băng hàn áo nghĩa, đóng băng mọi thứ xung quanh.

Chỉ nháy mắt một núi băng sừng sững đã được dựng lên, nàng ta thì nằm trong núi băng dó.

Tiểu khô lâu chép miệng, điều khiển những chùm sáng lưu tinh này quấn lấy núi băng. Lập tức mắt trái của hắn phòng ra một cột sáng đỏ đậm, liên tục thiêu đốt núi băng đó. Dưới năng lượng cực nóng của cột sáng này, núi băng đang dần dần tan rã.

Chùm sáng lưu tinh cũng rục rịch, chỉ chờ núi băng tan rã sẽ công kích vào.

Mị Cơ âm thầm kêu khổ.

Nếu nàng ở trạng thái toàn thịnh thì loại công kích thế này chắn chắn sẽ không làm khó được nàng, thế nhưng bây giờ nàng chỉ có thể toàn lực phòng ngự, không thể phản kích.

Nàng biết mình đã bị nhốt. Trừ phi tiêu hao toàn bộ năng lượng trong quầng sáng đỏ đậm kia, nếu không đừng mơ có thể ra ngoài an toàn.

Tiểu khô lâu cũng không quan tâm đến nàng ta, thấy nàng ta bị vây thì thôi, quay đầu lại khoa tay múa chân nói một tràng ngôn ngữ cổ quái, mắt còn lộ vẻ cầu xin, cực kỳ khác với thái độ khi đối đãi Mị Cơ.

"Ta không biết ngươi đang nói gì, chẳng qua nếu ngươi muốn dẫn ta đi đâu thì không có vấn đề gì." Thạch Nham lạnh lùng nói.

Thực lực của tiểu khô lâu này không kém Mị Cơ bao nhiêu, nơi này lại là đảo khô lâu, là lănh địa của Bạch cốt tộc. Nếu tiểu gia hỏa này có ác ý thật thì hắn cũng không chạy được, không bằng chờ xem kì biến, nhìn xem tiểu tử này muốn gì.

Thạch Nham nghĩ thông suốt rất nhanh.

Tiểu khô lâu nghe hắn nói vậy thì mắt sáng lên, chỉ một con cốt long dưới chân.

Con cốt long đó gào thét, ngoan nghoăn nằm xuống dưới chân Thạch Nham. Tiểu khô lâu chỉ Thạch Nham, sau đó lại chỉ cốt long, ý bảo hắn trèo lên.

"Được rồi!" Thạch Nham cũng phối hợp, thong dong ngồi lên người con cốt long đó, không ngờ lại phát hiện ra xương cốt của nó ôn nhuận như ngọc.

Tiểu khô lâu trèo lên một con cốt long khác.

"Vù vù!"

Hai con cốt long chở Thạch Nham và tiểu khô lâu, biến mất khỏi tầm mắt của Mị Cơ, hướng về phía cái miệng khổng lồ trên đảo khô lâu, tới chỗ vực sâu đó rất nhanh, chui vào.

Mị Cơ trơ mắt nhìn Thạch Nham bị mang đi, không có biện pháp gì để giữ lại, nội tâm thầm hận.

Cột sáng đỏ thẫm đó như sợi tơ năng lượng, không ngừng đốt cháy bên ngoài núi băng của nàng. Bên ngoài cuả núi băng cò có một chùm tia sáng lưu tinh, có lực lượng cực kỳ đáng sợ, chỉ chờ núi băng tan ră sẽ tiến vào, làm cho thân thể nàng trọng thương.

"Chết tiệt! Rốt cuộc là con của ai mà lại biến thái như vậy!" Mị Cơ thầm mắng, cố gắng nhớ lại những nhân vật trác tuyệt của Bạch cốt tộc, càng nghĩ càng phiền lòng.