Trên người cự trùng, đôi mắt vô cảm của Tử Diệu đột nhiên hiên ra kỳ quang!
Nàng ta giống như bị kinh động!
Nàng ta nhìn về phía Duy Đức Sâm, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Cùng lúc đó, tốc độ chuyển động của cự trùng lại nhanh hơn, mãnh liệt hơn, tạo ra tầng tầng thời không gợn sóng, phóng xuất ra năng lượng hủy thiên diệt địa.
Áp lực của mấy người Minh Hạo lại tăng lên!
Lực lượng của cự trùng giống như tăng lên gấp đôi, làm cho các phong ấn kết giới trên người đó liên tục vỡ tan, buộc đám người Minh Hạo phải tăng tốc phóng thích lực lượng bù lại, khiến cho thần lực của bọn họ tiêu hao rất nhanh.
Thạch Nham không tham dự việc phong ấn cự trùng, bởi vì tu vi cảnh giới của hắn bây giờ tạm thời không làm gì được.
Hắn nhìn về phía Duy Đức Sâm.
Duy Đức Sâm điên cuồng bùng nổ, toàn thân phun trào ra khí hủ thực, vực trường cũng nhanh chóng khuếch tán. Những tiếng "xuy xuy" vang lên trong hư không loạn lưu, như tiếng nước sôi, lan ra xung quanh, lan ra một cách kinh người!
Bên trong lực ăn mòn này là khí tức hủy diệt tất cả sinh linh, khủng bố đến cực điểm, cùng đánh về phía cự trùng.
Cự trùng càng giãy dụa mãnh liệt hơn!
"Toàn lực trấn áp!" Minh Hạo hét to.
Bốn người Huyền Hà, Phỉ Liệt Đặc, Địch Tạp La, Lôi Địch lúc này kích phát thần lực Bất Hủ nhị trọng thiên, vận chuyển áo nghĩa đã khổ tu ngàn năm đến cực hạn. Vô số hà lưu đỏ như như máu, diên biến Sinh Tử Gian tinh diệu, từng đạo thi khí biến thành dây thừng trói buộc thiên địa, vô số tiểu không gian, hàng tỉ lôi long dữ tợn rít gào, tất cả đều đánh về phía thân thể khổng lồ của cự trùng.
Cự trùng bị đứng tại một chỗ!
Lực ăn mòn do Duy Đức Sâm điên cuồng bùng nổ cũng thẩm thấu đến, lan về phía cự trùng.
Ánh mắt Minh Hạo lộ ra vẻ vui mừng, hai mắt nhíu lại. Phong ấn cự trùng đột nhiên nứt ra một vết, vết nứt đó truyền ra lực hút, lập tức hút toàn bộ lực ăn mòn của Duy Đức Sâm vào trong thân thể cự trùng.
"Phốc phốc phốc!"
Lực ăn mòn điên cuồng xông vào, giống như đổ axit lên trên da thịt, thân thể cự trùng đột nhiên xuất hiện khói đen, cũng phát ra những tiếng kêu đau đớn, giống như một con dã thú bị chọc giận.
Duy Đức Sâm nuốt chửng ba căn di cốt của Thị Huyết, sau khi điên cuồng lập tức bùng nổ, thể hiện ra lực lượng không thể tin được, giống như muốn dùng sinh mệnh cạn kiệt để trả giá, kích phát lực lượng trong di cốt của Thị Huyết. Lực lượng này vượt xa nhận thức của mọi người, tạo ra lực ăn mòn quả thật có hiệu quả hủy thiên diệt địa.
Cự trùng bị hủ thực áo nghĩa ăn mòn thân thể, bay ra một đạo sương khói. Sương khói này bay ra khỏi phong ấn, như một đám mây đen, giống như có sinh mệnh muốn thoát khỏi nơi này.
Cũng đúng lúc này, óc của Thạch Nham chấn động ầm ầm, thân thể không chịu được mà run rẩy kịch liệt!
Huyệt tòan thân hắn như máy bơm nước, tạo ra lực hút vô cùng vô tận!
Từng đám mây đen bay ra khỏi thân thể cự trùng, tất cả đều bị huyệt của hắn hút vào trong.
Đám mây đen thoát ra khỏi thân thể cự trùng, rơi vào trong thân thể hắn không cần tinh lọc gì cả, trực tiếp trở thành một năng lượng tinh thuần thần bí vô cùng!
Như dòng nước ấm trong vắt, như nguyên dịch do sinh mệnh tiến hóa, chỉ cần di chuyển một vòng quanh huyệt của hắn là có thể phân hóa
Một phần năng lượng thần bí nhập vào trong Thủy gới của hắn, làm cho thiên địa trong Thủy giới của hắn mở rộng, xuất hiện vô số đạo tinh thần!
Những tinh thần này biến ảo liên tục trong tâm niệm của hắn. Có hải dương, có thực vật hoa lá chim muông, có trời xanh mây trắng. Ngoại trừ không có sinh linh loại trùng ra thì không có khác biệt gì với thế giới chân thật!
Còn một phần năng lượng thì nhập vào tứ chi bách hải của hắn, thẩm thấu vào gân mạch, cốt hải, huyết dịch, thậm chỉ cả bên trong tế bào. Lực thần bí này bị thân thể của hắn hấp thụ, đó là một cảm giác kỳ diệu mà không từ nào có thể diên tả được!
Sinh mệnh và nhục thân đông thời thăng hoa! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hắn nhớ lại lúc mới đến Thần Ân đại lục, khi ngâm mình vào Huyết Trì cũng có loại cảm giác thoát thai hoán cốt kỳ diệu này.
Những đám mây đen này bay ra khỏi cơ thể cự trùng vốn có ý thức, bởi vì một khi thoát ly nhục thân là định bay đi, không ngờ lại bị huyệt của Thạch Nham thôn phệ. Những đám mây đen đó di chuyển một vòng quanh huyệt của hắn, ý thức lưu lại lập tức bị hủy diệt, chỉ còn lại lực thần bí thuần túy thôi.
Lực thần bí này như nguyên dịch, tu dưỡng nhục thân, ôn nhuận linh hồn hắn.
Thân thể hắn, linh hồn tế đài, Thủy giới toàn bộ thăng hoa!
Duy Đức Sâm xuất hiện, dùng lực của ba căn di cốt của Thị Huyết, hình thành lực ăn mòn kinh dị ăn mòn cự trùng, khiếp cho lực lượng thân thể nó bị tan rã, bị thôn phệ áo nghĩa của Thạch Nham hấp thu.
Hắn vốn chỉ đứng ngoài nhìn bây giờ lại thành người được lợi nhất. Đám mây đen nào bay ra khỏi người cự trùng đều bị hắn hấp thu toàn bộ!
Duy Đức Sâm trở nên điên cuồng, lực ăn mòn của hắn cự trùng dù không thể đánh lại được cũng có thể thoải mái thoát ra, thế nhưng lúc này năm đại bất hủ xuất thủ, cùng nhau phong ấn, giữ nó lại chỗ này,
chính diện thừa nhận lực ăn mòn của Duy Đức Sâm.
Thần bí lực lượng do thái sơ sinh linh tu tập hàng tỉ năm giống như lực căn nguyên tinh thuần, không cần phải tinh lọc, lập tức trở thành chất xúc tác cho Thạch Nham phát triển toàn diện!
Cảm giác của Thạch Nham lúc này cực kỳ vui vẻ, giống như một phàm nhân trở thành võ giả, võ giả tiến hóa thành thần vậy!
Mỗi một giây, cốt hải, tế bào, huyết dịch, gân mạch hắn đều được lực lượng trong huyệt bổ sung. Lần đầu tiên hắn phát hiện thân thể hắn như hải dương vĩnh viễn không thể lấp đầy, không hề mệt mỏi nuốt hết lực lượng mà huyệt đưa ra, như bản năng tiến hóa vậy!
Thủy giới của hắn đã mở rộng, từng đạo tinh thần lấp lánh, tinh hải đã kéo bài ra, không gian cũng lớn lên.
Lực lượng trên người cự trùng lớn hơn nhiều so với sự nhận thức của hắn, thần diệu hơn lực lượng mấy năm nay hắn thôn phệ không biết bao nhiêu lần. Lực lượng này không ngừng thúc đẩy hắn, thẩm thấu trong từng tế bào nhỏ bé.
Đồng thời thần lực của hắn cũng được lực lượng này thẩm thấu. Khác với trước kia, lần này thần lực không bị lực lượng kia làm cho lớn mạnh, mà là bị cải tạo!
Thần lực cổ thụ giống như nối vào trong gân mạch của hắn. Lúc này, thần lực cổ thụ và gân mạch hắn dần thành một khối!
Tâm thần hắn chấn động mãnh liệt.
Thần lực cổ thụ là ngọn nguồn của lực lượng, mà gân mạch là đầu mối thi triển áo nghĩa. Thi triển bất kỳ một loại lực lượng nào cũng cần lấy thần lực ở thần lực cổ thụ, sau đó nhập vào gân mạch, thông qua ý thức ngưngkjếj! lại.
Quá trình lực lượng từ thần lực cổ thụ nhập vào gân mạch thường là quá trình chậm nhất trong việc thi triển áo nghĩa, bởi vì thần lực cổ thụ ở khí hải đan điền, không có đường nối với gân mạch.
Thế nhưng bây giờ thần lực cổ thụ lại phân nhánh, trực tiếp nối vào gân mạch. Chỉ cần tâm niệm hơi động là thần lực sẽ tiến vào gân mạch, một pháp quyết áo nghĩa phóng thích chỉ mất đúng một ý nghĩ, không có chậm trễ, cũng không hao tổn gì, có thể phát huy ra lực lượng lớn nhất.
Duy Đức Sâm vẫn đang điên cuồng phun trào lực lượng, tiêu hao tinh phách cuối cùng của ba căn di cốt, phóng thích tiềm lực sinh mệnh.
Con cự trùng kia điên cuồng giãy dụa, phát ra tiếng kêu nhập vào linh hồn, làm cho mấy người Minh Hạo dốc toàn lực đối phó. Lôi Địch vào mới tiến vào cảnh giới Bất Hủ nhị trọng thiên, hóa thân thành long, thế nhưng khóe miệng lại có máu tươi tràn ra, hiển nhiên là sắp đến cực
Huyề Hà, Minh Hạo trong lòng đều hiểu Duy Đức Sâm có thể đạt tới trình độ đáng sợ như vậy đều do ba di cốt của Thi Huyết.
Một khi lực của ba di cốt biến mất, hắn liền trở thành đèn tắt, không thể tiếp tục.
Nếu như lúc này không thể làm cho cự trùng trọng thương, bắt nó ngủ say thì tất cả bọn họ đều hôi phi yên diệt.
Bởi vậy bọn họ không tiếc bị thương, thi triển toàn bộ thực lực chân chính của mình, gắt gao vây khốn cự trùng, buộc nó phải thừa nhận toàn bộ lực ăn mòn của Duy Đức Sâm.
Không ai đễ ý Thạch Nham.
Cái người gọi là tôn chủ mới của Thị Huyết trong mắt bọn họ chỉ là một tiểu nhân vật không liên quan. Một võ giả Thủy Thần nhị trọng thiên không có tác dụng gì ở đây cả.
Bọn họ không coi trọng, cũng không có lý do để coi trọng, cho nên bọn họ không biết khi đang toàn lực phong ấn cự trùng, Duy Đức Sâm có khả năng dùng hết tiềm lực sinh mệnh để thúc giục di cốt của Thị Huyết thì Thạch Nham đang được hưởng một lần sung sướng nhất trên đời!
Đột nhiên một âm thanh linh hồn mềm mại nhập vào trong đầu Thạch Nham.
Thạch Nham bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tử Diệu trên người cự trùng. Lần này Tử Diệu dùng linh hồn chi âm, không dùng ngôn ngữ của thái sơ sinh linh nên hắn có thể nghe hiểu được.
Lúc này người của Tử Diệu đang ở trên cự trùng, nửa thân thể chìm trong bướu thịt của cự trùng, mặt lộ vẻ buồn bã, đôi mắt lộ vẻ cầu xin, thâm tình nhìn về phía hắn.
Thạch Nham cũng nhìn nàng, mặt lộ ra vẻ mê mang, thế nhưng kiên quyết lại rất nhanh: "Ngươi không phải là nàng!"
"Là ta! Chính là ta!" Tử Diệu cố gắng giãy dụa trên người cự trùng, làm như muốn chạy trốn, lại bị đám thịt giữ chặt vòng eo, không thể thoát thân.
"Ngươi không phải là nàng!" Thạch Nham nhắm mắt lại, không nhìn nàng ta.
"Ngươi thật độc ác!" Tử Diệu kêu lên.
Thạch Nham thờ ơ.|
"Ta đúng là không phải nàng, nhưng nàng ta lại là ta! Là một bộ phận của ta! Linh hồn của nàng dung hợp mười đạo thần thức của ta, là một phân thân khác của ta, các ngươi còn gọi là thất tình lục dục phân thân. Nếu ta chết đi nàng ta cũng sẽ không tồn tại nữa. Ngươi thật sự muốn thấy nàng ta chết đi sao?" Lời nói của Tử Diệu giống như xuyên qua tất cả, chỉ rơi vào trong đầu hắn, mấy người Huyền Hà không thể nghe thấy được.
Lời vừa nói ra, thân hỉnh Thạch Nham đột nhiên chấn động.
Bởi vì hắn biết đối phương đang nói thật, đây là trực giác của linh hồn.