Duy Đức Sâm vĩnh viễn không quên được sự kiện thời thơ ấu. Sự kiện đó làm thay đổi cả đời hắn, làm cho vận mệnh hắn trở nên không tầm thường.
Hắn là người có huyết mạch hỗn hợp của Thần tộc và Man tộc, hình thể lúc nhổ gầy yểu, bộ dạng tuấn mỹ, khác hẳn với bản chất man lệ tục tàng của Man tộc. Khi còn nhỏ thể chất của hắn yếu ớt, thế nhưng lại am hiểu vận dụng năng lượng thiên địa, có thể hình thành lực trường quỷ dị, có thể dùng lực trường để điều khiển mọi vật.
"Vực trường" áo nghĩa đặc thù này chẳng những không làm cho hắn không được coi trọng mà còn làm cho hắn thành dị loại. Những lão giả trong tộc sau khi kiểm tra huyết mạch của hắn thì phát hiện ra Man huyết không thuần, coi hắn là yêu ma quỷ quái, vứt bỏ ở một đầm lầy tà ác.
Đầm lầy đó toàn là độc thủy, cho dù chiến sĩ Man tộc trưởng thành ngã xuống cũng không trụ được bao lâu, sẽ từ từ thối rữa ra mà chết.
Duy Đức Sâm lúc nhỏ đã bị ném vào đó, tự sinh tự diệt trong đầm lầy đó.
Hắn vừa rơi vào đầm lầy đã phải chịu đau đớn đáng sợ nhất thế gian, nhục thể từ từ thối rữa tan ra, làm cho hắn kêu la thảm thiết. Không ngờ khi sắp chết hắn lại sống sót một cách bất ngờ, hơn nữa còn dung nhập toàn bộ nước trong đầm lầy vào trong cơ thể.
Quá trình này kéo dài suốt ba năm!
Sau ba năm, đầm lầy đó trực tiếp khô cạn, Duy Đức Sâm thoát ra khỏi đó, tru sát toàn bộ những người năm xưa vứt hắn vào đầm lầy, dùng lực lượng vô cùng cường đại trở thành cường giả đứng đầu Man tộc!
Hắn trở thành chí tôn Man tộc, thành Man vương, đứng trên tất cả tộc nhân Man tộc!
"Thạch Nham, đưa di cốt của chủ nhân cho hắn hấp thụ. Chỉ có hắn điên cuồng lên, kích phát lực của di cốt chủ nhân mới có thể ăn mòn được thái sơ sinh linh!" Minh Hạo nói.
Thạch Nham ngạc nhiên.
Thần sắc mấy người Huyền Hà ngưng trọng, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Minh Hạo, muốn Minh Hạo giải thích kỹ càng.
"Năm đó, Gia Đa thật sự đã chết..
Minh Hạo nhìn về phía mọi người: "Trước khi tử vong, Gia Đa đã tìm được di cốt của chủ nhân. Nơi hắn vẫn lạc là ở Man tinh mà Duy Đức Sâm sống, một tinh vực cấp thấp cực kỳ hẻo lánh. Hắn ôm theo di cốt của chủ nhân mà chết, thế nhưng hủ thực áo nghĩa của hắn rất đặc thù, sau khi chết thì nó vẫn tồn tại, bám vào di cốt của chủ nhân. Cũng không biết trải qua bao nhiêu năm, không ngờ hủ thực áo nghĩa của Gia Đa đã hòa tan di cốt của chủ nhân."
"Đầm lầy ăn mòn trên Man tinh đó chính là lực hủ thực trong máu của Gia Đa, ăn mòn cốt hải của hắn mà thành, mà tinh hoa của hủ thực áo nghĩa thì vẫn ăn mòn di cốt của chủ nhân. Khi Duy Đức Sâm bị ném vào đầm lầy thì đó cũng là lúc hủ thực áo nghĩa hòa tan hoàn toàn di cốt của chủ nhân."
"Hắn thật sự rất may mắn. vốn hắn cũng phải bị hòa tan, không hiểu vì sao mà lại hấp thu được toàn bộ tinh diệu của đầm lầy, dung hợp hủ thực áo nghĩa của Gia Đa vào trong huyết mạch cốt hải, hơn nữa còn có cả thần diệu trong di cốt của chủ nhân. Đây cũng là lý do vì sao hắn chỉ là Thủy Thần nhị trọng thiên mà khi phát cuồng, đưa hủ thực áo nghĩa lên cực hạn lại có thể ngang bằng với cường giả Bất Hủ."
"Lực lượng khủng bố đó của hắn không phải là do hủ thực áo nghĩa của Gia Đa, là do lực của di cốt của chủ nhân!"
Minh Hạo nói ra suy đoán của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Một người nhìn Duy Đức Sâm như nhìn một yêu ma đang ngủ đông, một khi phát cuồng có thể hủy thiên diệt địa!
Thực tế thì khi ở Hỏa Vũ tinh vực, nếu cứ để cho Duy Đức Sâm phát cuồng thì hắn có thể hủy diệt cả Hỏa Vũ tinh vực!
Tất cả là do lực lượng trong di cốt của Thị Huyết!
Lúc này, thái sơ sinh linh tồn tại trong hư không loạn lưu hàng tỉ năm, xa hơn rất nhiều tứ đại tộc bị mọi người đánh thức, như thần diệt thế bị gọi tỉnh, mười một con cự trùng phân chia hủy diệt mười một tinh vực, chủ thân đang không ngừng gia tăng lực lượng, ngay cả mấy người Minh Hạo cũng không thể phong ấn.
Tinh Hải lớn như vậy giống như không ai có thể khống chế vật ấy.
Minh Hạo bất đắc dĩ mới đưa Duy Đức Sâm tới, nói ra thần diệu trên người hắn, muốn dùng năng lực thần kỳ của hắn để làm cho thái sơ sinh linh trọng thương!
Hắn vừa dứt lời thì Duy Đức Sâm đã lộ ra vẻ bi thống, hai mắt lộ ra vẻ hung ác: "Vỉ sao ta phải giúp các ngươi? Làm sao ta biết lời ngươi nói là thật hay giả?"
"Nếu ngươi không phối hợp thì ngươi, ta, những người ở đây, mười một tinh vực, vô số sinh linh sẽ tiêu vong, có lẽ toàn bộ vũ trụ cũng vỡ nát, tất cả thân nhân của ngươi sẽ không còn tồn .tại." Minh Hạo lạnh lùng nhìn về phía Duy Đức Sâm, giải thích một cách đơn giản.
Hắn giơ tay chỉ một cái, cảnh tượng trong gương hư không lại trở nên rõ ràng hơn.
Mười một tinh vực, mỗi một tinh vực đều từng có rất nhiều Sinh mệnh chi tinh bây giờ đang bị cự trùng khóa lại, vô số võ giả bị xúc tu của nó bắt lấy, hút vào trong bụng, vô cùng thê thảm.
Duy Đức Sâm nhìn một cái thì tái mét mặt. Một lúc lâu sau, hắn nhìn về phía Thạch Nham.
Mọi người cũng đều nhìn về phía Thạch Nham.
"Di cốt này ta lấy từ trong tay của Lăng Tường, Tây Trạch, Lạc Lâm, vốn chuẩn bị đưa vào thánh địa, bây giờ xem ra... nó còn công dụng quan trọng hơn."
Thạch Nham lấy ra ba hộp ngọc từ Thủy giới của hắn, bên trong có chứa di cốt của Thị Huyết, đưa về phía Duy Đức Sâm.
Duy Đức Sâm bình tĩnh vươn táy cầm lấy, hai mắt đột nhiên lộ ra kỳ quang kinh người: "Có gì đó thật sự khiển ta... cảm thấy thân thiết!"
Mọi người đều chấn động.
"Ta hấp thu như thế nào đây?" Hắn nhìn về phía Minh Hạo.
"Ta không biết, bởi vì chưa từng có ai có thể tìm được chỗ tinh diệu trong di cốt của chủ nhân cả. Mỗi một người có được di cốt đều tham ngộ trong cả vạn năm, muốn hiểu được thần kỳ trong đó, tiếc rằng đến cả Thần Chủ cũng không thành công. Ngươi là người thành công duy nhất, bởi vì ta có thể cảm ứng khí tức của chủ nhân trên người ngươi. Hấp thu thế nào cũng chỉ có ngươi mới có thể đưa ra đáp án." Minh Hạo buồn bã đáp.
Duy Đức Sâm sữũg sờ trong chốc lát.
Cũng chỉ trong nháy mắt này, cự trùng kia càng giãy dụa kịch liệt hơn, làm cho mấy người Địch Tạp La không thể không tập trung toàn bộ sức chú ý đến việc phóng thích thần lực, bố trí thêm càng nhiều phong ấn.
Vô số hà lưu ẩn chứa sinh mệnh và tử vong tinh diệu, hàng tỉ u hồn, từng con lôi long, vô số tiểu không gian,... tất cả đều trói vào người con cự trùng kia.
Vẻ mặt năm người cực kỳ ác liệt, thể hiện áp lực cực lớn. Lôi Địch dùng long thân rít gào, hiển nhiên việc kháng cự càng lúc càng gian nan.
Vào đúng lúc này, một thân thể động lòng người lại xuất hiện từ một nốt mụn trên người cự trùng. Hai mắt lạnh lẽo không một chút cảm xúc, bệ vệ nhìn mọi người đầy khinh thường, miệng phát ra ngôn ngữ thần bí không ai hiểu được. Âm thanh này có thể xuyên qua tầng tầng phong ấn, có thể vượt qua trở ngại hư không, hướng về phía mười một tinh vực kia.
Tất nhiên đó là Tử Diệu.
Nàng ta đứng trên người cự trùng giống như ngạo nghễ đứng trên đỉnh nói. Nàng so với cự trùng thì cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng vẻ mặt và tư thái của nàng lại giống như màng mới là chủ nhân.
Từng đạo thần quang lưu chuyển quanh người nàng, làm cho nàng ta xinh đẹp đến mức không gì có thể so sánh được.
Nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía Thạch Nham hai mắt lộ ra sắc thái kỳ dị. Nàng ta đột nhiên nói ra một âm tiết, một am tiết khác hẳn với bất kỳ ngôn ngữ nào hiện nay!
Thê nhưng Thạch Nham lại hiểu!
Đó là một chữ - Hoang!
Tử Diệu gọi hắn "Hoang"!
"Oang!"
Phó hồn địa tâm ở Thần Ân đại lục giống như bị lôi điện đánh trúng, nháy mắt xuyên ra itầng tầng bích chướng, nhập vào linh hồn tế đài của Thạch Nham, một đám hỏa diễm hóa thành áo nghĩa, di động phó hồn đó.
Phó hồn được một đoàn hỏa diểm tu dưỡng, phóng thích ra năng lượng kinh người, làm cho xung quanh Thần Ân đại lục thiên băng địa diệt!
"Đừng nhìn nàng ta!" Minh Hạo đột nhiên hét lớn, âm thanh như hàn đao đâm thẳng vào óc Tiêu Hùng.
Thạch Nham đột nhiên tỉnh lại, lập tức cắn lưỡi, một ngụm Bất Tử ma huyết hóa thành một dòng nước ấm, lực lượng toàn thân lập tức phát ra.
"Chìm!"
Hắn hét lớn một tiếng, phó hồn trong linh hồn tế đài trực tiếp rơi vào trong Thủy giới của hắn, hóa thành một biển lửa.
Tự mình khóa lại!
Phó hồn rơi vào Thủy giới của hắn, cắt đứt đủ loại liên hệ. Hắn rốt cuộc không nghe được giọng nói của Tử Diệu, nghe không hiểu tiếng Tử Diệu nói, cảm giác làm cho tinh thần hắn sụp đổ đã biến mất.
Hắn có cảm giác sống sót sau tai họa. Hấn biết nếu không quyết đoán đưa phó hồn vào Thủy giới, cắt đứt liên hệ với đối phương thì đối phương sẽ thuận thể xâm nhập, trực tiếp làm cho chủ hồn, phó hồn của hắn bạo toái!
Hắn không dám nhìn Tử Diệu nữa, một lần cũng không nhìn!
Hắn buộc mình dồn tất cả sự chú ý vào Duy Đức Sâm. Lúc này Duy Đức Sâm đã mở những hộp ngọc này ra. Nêm trong có hài cốt của Thị Huyết ẩn hình, hắn chỉ sờ một cái là hiện ra xương cốt.
Lập tức Duy Đức Sâm dùng phương pháp dứt khoát nhất, đưa di cốt đó vào trong miệng, không cần nhai, trực tiếp nuốt xuống!
Cảnh tượng cái xương từ cổ họng rơi xuống bụng hắn cực kỳ đáng sợ, khiến cho Thạch Nham chảy mồ hôi lạnh, cảm giác như cái xương đó có thể chọc thủng yết hầu của hắn.
Hắn trực tiếp nuốt cả ba di cốt của Thị Huyết!
"Ngươi không định ăn từng cái sao?" Thạch Nham hoảng sợ hỏi
"Không ăn được!" Duy Độc Sạm gian nan nuốt ba di cốt của Thị Huyết, mặt đỏ bừng trả lời một câu đầy tức giận, bụng lập tức trướng lên!
Dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ bành trướng!
Giống như thời gian mang thai chin tháng của phụ nữ rút ngắn lại trong vài giây! Chỉ trong chốc lát như vậy bụng của Duy Đức Sâm đã phình ra, bên trong còn phát ra tiếng "Cốt cốt" kỳ lạ.
Sắc mặt Duy Đức Sâm xanh mét, bỗng nhiên ôm bụng rít gào, như một con dã thú bị tàn sát. Tiếng gầm của hắn kinh thiên động địa, trong tiếng gào giận dữ đó, hắn lại lâm vào điên cuồng, nhục thể bành trướng, lực lượng ăn mòn có thể hủy thiên diệt địa bộc phát ra khỏi cơ thể hắn.
Cường hại hơn nhiều so với khi ở Hỏa Vũ tinh vực!
Ba di cốt của Thị Huyết rơi vào bụng, cũng không biết biến hắn thành quái vật gì, làm cho khí tóc khủng bố của hắn tăng cường liên tục, giống như không có giới hạn!
Không ngờ còn vượt qua cả tốc độ tăng năng lượng của cự trùng!
Nghe rợn cả người!
"Ngao!"
Duy Đức Sâm rít gào đầy thê lương, cả người như bạo liệt, lỗ chân lông toàn thân điên cuồng phun trào khí hủ thực, phối hợp với vực trường của hắn, khuếch tán ra trong nháy mắt.
"Lập tức tránh đi! Đi đến phía sau cự trùng, làm cho nó chịu lực hủ thực của hắn!" Minh Hạo hét lên.
Mọi người không hề do dự, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra phía sau cự trùng, muốn cho cự trùng và Duy Đức Sâm đối mặt phân cao thấp.