Sát Thần

Chương 1286: Tánh mạng thăng hoa




Thạch Nham, Tiêu Diêu lần lượt rời đi, Huyễn Tinh một lẩn nữa khôi phục lại bình tĩnh nhusig đám Lăng Tường, Tây Trạch, Lạc Lâm thì sắc mặt rất khó coi.

Tiêu Diêu đột nhiên đến làm hỏng kế hoạch của bọn hắn, làm cho bọn họ phải sớm đem Thị Huyết di cốt giao cho Thạch Nham mà ngay cả việc thương thảo liên thủ cùng Thị Huyết nhất mạch cũng không kịp, đành qua loa kết thúc.

Lăng Tường, Tây Trạch, Lạc Lâm đều là Bất Hủ nhất trọng thiên cảnh giới, sau khi bước vào cảnh giới này bọn họ đều có dã tâm, muốn tranh bá thiên địa, song hôm nay Tiêu Diêu đến lại giống như một tiếng nồ lớn làm rung động tầm thần bọn họ.

"Tiêu Diêu đã đạt đến Bất Hủ nhị trọng thiên, Thần Tộc còn có Tam Đại Thiên Vương nữa chắc cũng đã bước vào cảnh giới này rồi, hơn nữa còn Thần chủ... cái này thật đúng là không thể coi thường". Lạc Lâm thở dài nói.

"Không nghĩ tới hắn đột nhiên lại đến, bất quá bây giờ xem thì kết qui coi như không tệ, so với chúng ta dự tính thì mặc dù không khớp hoàn tọàn nhưng không kém nhiều". Lăng Tường trầm ngâm nói: "Chuyện này nên lập tức truyền ra đề cho Cự Lan Thương Hội bên kia biết, nếu như Thạch Nham ở Thiên Huyễn Tinh Vực gặp chuyện không may chúng ta cũng rất khó có được công đạo rõ ràng".

"Tiểu tử này thật là độc ác vô tình, sử dụng nàng kia để cò kè mặc cả điều kiện, hắn thật đúng là có thể xuống tay được". Tây Trạch khen.

"Ta xem hắn không dễ đàng chết như vậy đâu". Lạc Lâm gật đầu nói.

"Cùng Thần Tộc chiến đấu, chúng ta tuyệt đối không thể đi đầu, Thần Tộc quá mạnh mẻ". Lăng Tường nhẹ giọng nói.

Tây Trạch, Lạc Lâm âm thẩm gật đầu thừa nhận, hôm nay Tiêu Diêu đến làm cho bọn họ ỷ thức được Thần Tộc có thể xung hùng vạn năm tuyệt đối không phải chuyện đùa.

Bên ngoài Huyễn Tinh. Thạch Nham ôm Ảu Dương Lạc Sương một đường bay đi như một đạo tinh quang. Hắn mặt sắc mặt ngưng trọng, trong mắt thần quang rạng rỡ không ngùng đò xét xung quanh không một khắc dám buông lỏng.

Bởi vì áp lục như bóng với hình thủy chung vẫn tồn tại, hắn đù không nhìn thấy Tiêu Diêu nhưng biết Tiêu Diêu vần ở ngay phụ cận. Hắn đã lao ra khỏi Huyễn Tinh nhưng không gian quanh thân vẫn bị phong bế nên căn bản khôngthề cạy mở một ke hở nào jnà trốn vào Thần Ân đại lục.

Tầng tẩng lóp lớp không gian như bị một bàn tay khổng lồ bóp nghẹt, trừ phi có thể làm cho bàn tay này thả lỏng ra, nếu không hắn không cách nào xuyên thâu không gian.

Áp lục trầm trọng như sóng triều vọt tới khiến hắn ớ trong Huyễn Vục phi hành cũng rất khó khăn, mỗi một khắc mỗi một giâỵ hắn đểu hao phị vô sọ thần lực, hành trình bình thường bời vì có Tiêu Diêu mà hắn phải xuất ra mấy lần lục lượng.

Khi chân chinh giao chiến với tồn tại cẫp độ này, hắn mới thể ngộ ra cái gì gọi là vô lực. Tinh Thần Áo Nghĩa, Không Gian Áo Nghĩa, sinh Tử'Áo Nghĩa của hắn bởi vì cảnh giới chênh lệch qụá nhiều mậ bỗng nhiên mất đi hiệu lực, đủ lóại thủ đoạn cũng không có hiệu guạ. nếu không phải hắn kiềm chế được Âu Dương Lạc Sượng thì sợ là đã sớm bị Tiêu Diêu đánh chết rồi.

Hắn rốt cục ý thức được một sự thật bất đắc dĩ, đó là so với kiêu hùng vạn năm kia mà nói, cảnh giới của hán là quá thấp. Hắn cẳm giác được bằng vào tu vi Thủy Thần cảnh giới hôm nay căn bản là không đủ để ứng phó với thế cục tương lai.

Hắn nhất định phải mau đột phá, nhanh chóng bước vào tân thiên địa, tốt nhất là có thể bước vào Bất Hù!

Hắn phát hiện ra giữa Bất Hủ cùng Thủy Thần có khoảng cách một trời một vực, Bất Hủ cường giả chân chính có thủ đoạn và lực lượng vượt xa Thủy Thần.

"Ngươi dẫn ta đi nơi nào?" Âu Dương Lạc Sương bụng đầy máu tươi, thần thể nàng bị cấm nhưng vin có thể nói chuyện: "Ngươi chuẩn bị khống chế ta bao lâu?"

Thạch Nham sắc mặt lạnh lẻo quát lên: "Im miệng! "

Nói xong, hắn liền bổ sung cấm chế đem năng lực nói chuyện của nàng trói buộc lại.

Xong xuôi hắn lại cần thận nhìn quanh thân phảng phất như ở trong bóng tối có đôi mắt nhin vể phía hắn. Hắn biết Tiêu Diêu đang ở bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của hắn. chỉ cần hắn hơi buông lỏng thì liền nghênh đón tai ương. Nếu như để cho Tiêu Diêu từ lời Âu Dương Lạc Sương suy đoán ra là hắn sẽ không chân chính hạ sát thủ thì như vậy vận mệnh của hắn sẽ là chết thảm ở trong tay Tiêu Diêu, cho nên hắn chỉ có thề làm Âu Dương Lạc Sương câm miệng.

Từ khi xuất đạo đến naỵ. chưa bao giờ hắn gặp khó khăn như hôm nay, cái loại cảm giác sống chết không nắm được làm hắn cục kỳ khôngthoảimái.

Bởi vì Tiêu Diêu gây áp lục nên hắn đi trong Huyễn Vực cục kỳ hạo phí lục lượng, cơ hồ xuyên qua mỗi một khoảng cách cũng làm cho hán tiêu hao thần lực rất nhiều. Ngoài ra han còn phải tập trung tinh thần cần thận để phòng Tiêu Diêu xuất thủ, lúc nào cũng làm ra tư thế có thể tùy thời đánh chết Âu Dương Lạc Sương để Tiêu Diêu không dám làm loạn.

Đây là một loại đau khổ. Ỏ cách hắn không xa, Tiêu Diêu đúng là ngồi trên Nguyệt chi Tinh Phách như một thợ săn kiên nhẫn yên lặng nhìn con mồi.

Hắn không ngừng buông thả lực lượng ảnh hưởng không gian để Thạch Nhạm không thể phá vỡ ra một đạo khe hở mà trở về Thần Ân đại lục. chi cần Thạch Nham không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn thì hắn có thể tìm được cơ hội, một khi Thạch Nham có một chút lơi lòng, hắn liền có thể thừa cơ xuất thù giải cứu đồ nhi và đánh chết Thạch Nham.

Hắn đang đợi cơ hội nên cùng Thạch Nham so đấu kiên nhẫn, hắn tự tin cuối cùng người thắng trận nhất định sẽ là mình.

Tiêu Diêu là nhân vật kiêu phách thời Thị Huyết, là tồn tại đáng sợ trong thiên địa, có vạn năm thọ linh, đã trải qua quá nhiều phù hoa và đau khổ. Trên phương diện thể ngộ áo nghĩa cảnh giới, hắn đã qua vô số nhật nguyệt, tâm cảnh của hắn đã sớm ma luyện tới mức cơ hổ không có sơ hở rồi.

Ỏ trong mắt hán, Thạch Nham tuồi còn trẻ mà dám cùng hắn giẳng co căn bản là buồn cười.

Hắn ầm thẩm buông ra áp lục làm Thạch Nham bay đi khó khăn mà tiêu hao thần lực và tinh thần cùa Thạch Nham.

Hắn ầm thẩm cười lạnh đợi Thạch Nham tiêu hao hết một thân lực lượng, đợi tinh thần và ý chí của hắn hòng mất mà một kích đắc thủ.

Tuy nhiên Thạch Nham cũng đang chờ đợi.

Hắn rất bất đắc dĩ, hắn biết Tiêu Diêu đang nghĩ cái gì nhưng hắn vẫn không có biện pháp.

Hắn cũng có suy nghĩ của mình, hắn tin tưởng việc Tiêu Diêu đến đây đám Tây Trạch đã báo tin cho Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Minh Hạo và hắn tin tưởng Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Minh Hạo sẽ không trơ mắt nhìn mình nhận lấy cái chết bời vì nay hắn đã là Thị Huyết tân tôn chủ. Thay mặt Thị Huyết nhất mạch phất cờ, hơn nữa. Huyết Văn Giới lúc này cũng đang ở trên tay hắn.

Hắn phải ra bên ngoài, hắn biết rõ Tiêu Diêu đang tiêu hao hắn, chờ hắn không chịu nổi mà ra tay nên đành cố hết sức. Hắn cũng cần thời gian, phải chọ Huyền Hà, Phì Liệt Đặc có thời gian tới đấy, hắn tin tưởng có kéo dài thì nhất định sẽ có cỡ hội xuất hiển.

Điểm này thì hắn rất tin tưởng. Hắn tiếp tục tiêu hao thần lực, ở trong Huyln Vực đi về phía trước, cứ như vậy một chạy một ầm thầm đuổi theo, hai người ờ trong Huyễn Vục tiêu hao.

về việc tiêu hao thì Thạch Nham tự nhiên là không bẳng Tiêu Diêu rồi, vì vậy rất nhanh hắn đã chống đỡ hết nồi, trong thể nội thần lục dần cạn đi.

Tiêu Diêu như nhìn thấy hy vọng thì lúc này Thạch Nham bắt đầu thúc dục tân lực lượng, huyết nhục tính khí, lực lượng ẩn chứa bên trong Huyệt Khiếu từ từ thay thế thần lực hóa thành động lục

Ỏ dưới áp lục của Tiêu Diêu, hắn triệt để buông thả bản thân, trong lẳn ranh sống chết, hắn gắng sức tiêu hao lục lượng, ma luyện tinh thần ý chí, áo nghĩa nhận tri cùng linh hồn rèn luyện như được thăng hoa, bẳng một loại phương thức khó nói lên lời ầm thầm tăng lên.

"Tánh mạng từ trường thăng hoa, tiểu tử này tư chất bất phàm, khống hổ là người thừa kế của

Trong bóng tối, Tiêu Diêu nét mặt khẽ nhúc nhích lầm bầm noi nhò, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.

Tánh mạng từ trường là yếu tố trọng yếu của linh hồn ẩn ký, là tiêu chí để đánh giá giữa một tộc có trí tuệ caọ haỵ thấp. Thí dụ như tứ đại tộc có tánh mang từ trướng cao hơn tộc bình thường một tầng, càng tiến gần đến sự hoàn mỹ.

Tánh mạng từ trường có thể thăng hoa, có thể theo linh hồn ấn ký nhất tịnh tiến hóa đạt tới độ cao mới nhung việc tánh mạng từ trường thăng hóa tiến hóa không phải ai cũng có cơ hội đụng đến. Chì có nhũng người đã dung hợp với bồn nguyên đại lục mới có tiến hóa tánh mạng từ trường, hơn nữa còn phải có đủ cả tư chất cùng cơ duyên nữa, huyền diệu khó lường.

Tiêu Diêu ở dưới trướng Thầụ chủ cho nên hắn biết ảo diệu của tánh mạng từ trường thăng hoa, bởi vì Thần Chủ đã tùng ttải qúa rồi nên có nói đây là một loại thể ngộ huyền diệu khó giải thích, so sánh với đột phá cảnh giới áo nghĩa không kém gi.

Chủ yếu nhất là tánh mạng tử trường thăng hoa tiến hóa thường thường vào lúc người trong cuộc cũng không nhận biết được, người đó sẽ không mất đi ý thức, thủy chung vẫn thanh tỉnh hơn nữa còn phi thường thanh tình là khác, không phải như khi thể ngộ cảnh giới đần độn như rơi vào mộng ảo"

Cũng vì như thế Tiêu Diêu không dám có hành động thiếu suy nghĩ mà âm thầm nhìn xem, trong lòng cũng ngạc nhiên.

Thạch Nham không biết về ảo diệu của tánh mạng từ trường thặng hoa, hán ờ dưới áp lực của Tiêu Diêu mà linh hồn trở nên trong vắt, Không gian, sinh tử, Tinh Cẩu7ba loại áo nghĩa này ở trong linh hồn tế đàn giao thế, rất nhiều thứ tối nghĩa không rõ đột nhiên giống như được xuyên suốt. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Giống như là một người ngu đốt được uống mở trí tuệ thần dược vậy, đột nhiên thông minh ra.

Cái này chính là linh hồn lột xác, giống như là yêu thú trí tuệ thấp khi đạt tới cấp bậc nhất định thi tâm trí bỗng nhiên thông suốt. Hắn mơ hồ cảm thấy được, loại biến hóa này đến từ bổn nguyên đã dung hợp. đến từ Thủy Nguyên Quả, từ Thần Ân đại lục.

Đây cũng không phải là cảnh giới thể ngộ mà là linh hổn ấn ký lột xác, hắn vẫn ở trong áp lực của Tiêu Diêu, có thề trong nội tâm của hắn sợ hãi bất an nên vln mang theo Âu Dương Lạc Sương không ngừng chạy đi như bay. Trên đường đi, linh hồn tế đàn và thức hải của hắn vẫn bình tĩnh không có sóng. Không gian. Tinh cầu, sinh tử. ba loại áo nghĩa vốn có rất nhiều nơi bất thông nay như được mở ra cửa sổ vậy, thoáng cái sáng ngời.

Hắn rất buông lỏng, rất thản nhiên nhưng vẫn biết Tiêu Diêu đang ở bên cạnh, theo bản năng vin biết nên ứng đối như thế nào. cho nên hắn túm chặt Âu Dương Lạc Sương mà phóng thích ra áp lục để nói cho Tiêu Diêu biết, hắn vẫn một mực để phòng giống như dã thú một khi đối mặt với nguy cơ thì theo bản năng có thể sớm biết trước, có thể ở vào trạng thái phòng bị hoàn mỹ nhất.

Hắn bẳng vào loại trạng thái này mà ra khỏi Huyễn Vục, đi tới Tinh Hà bên ngoài Thiên Huyễn Tinh. Vừa đi ra khỏi Huyễn Vực, trong lòng hắn có một loại hiểu ra, phàrig phất như cảm thấy có chuyển cơ. chuyển cơ thật sự đã xuất hiện.

Một điểm u quang ở phía trước hán thoáng hiện ra, u quang trong nháy mắt căng ra trực tiếp nuốt hắn vào trong đó rồi co rút lại cực nhanh, khi Tiêu Diêu đến đẵy thì đã quỷ dị biến mất.

Khi Tiêu Diêu tiến tới, hắn đã không thấy tung tích ạị nữa, không có một tia hơi thở như không tồn tại trong thiên địa.