Sát Thần

Chương 1267: Giới linh




"Ngươi căn bản không phải nó!"

Minh Hạo nắm chặt Huyết Vãn Giới, nét mặt âm trầm quỷ dị, hai tròng mắt sâu kín lớn tiếng quát lạnh. Từng sợi hồn khói đen như mực bỗng nhiên từ trong Huyết văn giới bay ra.

Hắn đưạ linh hồn xâm nhập chiếc nhẫn, ở trong giới chỉ điểu tra, tựa hồ đang cùng nội bộ Giới linh tranh đấu mà xác nhận suy đoán trong lòng.

Minh Hạo vừa mở miệng, mọi người nét mặt kinh biến rồi đột nhiên nhìn về phía hắn.

Huyền Hà, Phì Liệt Đặc trao đổi nhau một ánh mắt mà nét mặt cũng ngưng trọng lên, bọn họ cũng không xuất thủ ngăn cản Minh Hạo mà cau mày nhìn về phía chiếc nhẫn kia.

Thạch Nham vừa nghe Minh Hạo nói như thế Thì tâm thần rung mạnh, trong đầu như có một đạo tia chóp đem tầng tầng sương mù xé rách.

Linh hồn Minh Hạọ vừa vào trong chiếc nhẵn, liên hệ giữa Giới linh cùng hắn trong nháy mắt bị chặt đứt, hắn không biết trong giới chì lúc này phát sinh cái gì nhưng lại biết Giới linh sợ là có cái gì không đúng...

Hắn cận thận hồi tưởng lại, nghĩ lại tình huống sau khi hắn lấy được hai phần trí nhớ của Giới linh, lần đầu tiên là ờ Toái Tinh Vực, là một ít trí nhớ từ Huyền Hà lưu lại được dung nhập vào chiếc nhẫn. Phần trí nhớ do Huyền Hà lưu lại nên không có vấn đề gì, sau khi dung họp thì Giới linh cùng trước đó giống nhau, không có có bất kỳ cái gi khác thường.

Phần trí nhớ thứ hai là ở cổ Đại Lục, đến từ hài cốt của Huyền Sơn. Lần đó, sau khi đung hợp trí nhớ thì Giới linh yên lặng rất lâu...

Sau đó Giới linh trở nên không đúng lắm, có rất nhiều chuyện hàm hồ suy đoán không muốn nói rõ với hắn và dần đần làm bất hòa với hắn.

Ỏ Cự Lan Thương Hội Hắc Thiết Thành, sau khi Giới linh gặp gỡ được một đoạn ngón tay của Thị Huyết thì bỗng nhiên phát sinh biến đồi lớn, lập tức chặc đứt liên lạc với hắn và đại nghĩa lẫm nhiên nói nó chỉ có một chủ nhân.

Từ đó, Gióị linh nhự thay đổi thành một ngựời khác, nó từ từ chiếm thế chủ động, yêu cầu hắn đi tim Thị Huyết di cốt rỗi nói với hắn đủ loại điểu kiện.

Cần thận hồi tưởng lại, hắn ý thức được từ sau khi đung hợp tri nhớ từ hài cốt Huyền Sơn thì Giới linh đã thay đổi, đã trở nên xa lạ.

Trước kia, Giới linh chì là một cái khí linh không có quá nhiều ý nghĩ phức tạp còn sau khi dung hợp một ít trí nhớ của Huyền Sơn thi Giới linh giống như là đã biến thành một sinh linh có trí tuệ cao, trở nên tham lam hơn, có ý nghĩ của riêng mình.

Hít một hơi hàn khí, hắn nhin về phía Minh Hạo cùng đám Huyền Hà, Phỉ Liệt Đặc. Lúc này mọi người giống nhau, đểu chờ chực Minh Hao giải thích.

Trên Hắc ám chi Đảo bóng tối dần tiêu tán đi, tên Lan Đa Phu thắng trận kia đi ra. Tướng mạo hắn cùng cáp sâm cộ vài phần tưỡng tự nhưng có vẻ già hơn không ít, thân hình gầy gò, nét mặt đờ đẫn, tựa hồ rat khó gần.

Lan Đa Phu chì có Thủy Thần nhất trọng thiên nhưng hắn tinh thông "Luyện Ngục thiêu đốt" áo nghĩa cho nên hán chiến thắng.

Sau khi đi ra hắn cũng không có nhìn đến Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Thạch Nham mà yên lặng đóng ở phía sau Minh Hạo, vẻ mặt kính sợ tựa như là đang ầm thầm bảo vệ.

Huyền Hà hừ lạnh một tiếng trong mắt hiện ra một tia ầm hàn, đối với Lan Đa Phu kia hắn cục kỳ không thích, bằng vào tính cách Huyền Hà, chỉ cần có được cơ hội là hắn tuyệt đối sẽ cho Lan Đa Phu đẹp mắt.

Hồi lâu sau, con ngươi Minh Hạo u hồn dần dần tỉnh lại nhưng vẫn mơ hồ không rõ, con ngươi hắn đảo mấy cái nhưng vẫn duy trì cùng hồn tuyến trong giới chỉ không ngừng tranh đấu rồi ngẩng đầu nhìn nhìn Huyền Hà lạnh giọng giải thích:

"Năm đó, ngươi cùng Lạc La, Huyền Sơn ba người chia ra mỗi người nắm giữ một phần tri nhớ Giới linh đi tim người thừa kế của chủ nhân. Lạc La ở Thần Ân Đại Lục thành công nhưng tự thân mất mạng là cái giá phải trả, ngươi ở cồ Ma Đại Lục mà không thể mượn bổn nguyên lục của cồ Đại Lục vi vậy thất bại".

Nói đến nơi này, Minh Hạo chợt dùng lại một chút, nét mặt trở nên rất là quái dị nói: "Huyền Sơn không có lụa chọn đi Minh Hoàng Tộc Thần Trạch đại lục mà lại đi Thần Tộc phúc địa cồ Thần Đại Lục, tất cả mọi người đều cho là Huyền Sơn điên rồi, cho lả hắn mất đi lý trí, cho là hắn bị ta đầu độc".

Minh Hạo hừ nhẹ nhìn Huyền Hà nói: "Đệ đệ của ngươi Huyển Sơn cũng không phải là khôi thủ một hệ nhung ở trong lòng ta. Huyền Sơn so với bất luận kẻ nào trong chúng ta cũng không tệ. Cho tới nay, ta cũng tương đối thưởng thức Huyền Sơn, quan hệ giữa ta cùng Huyền Sơn vô cùng tốt, các ngứơi cho la Huyền Sơn không có đi Thần Trạch đại lục là do bị ta sai sử, lam như là Huyền Sơn cho ta mặt mũi. Nhất là Huyền Hà ngươi vẫn cho là ta hại chết Huyền Sơn. cho rẳng là bởi vì có ta nên Huyền Sơn mới không đi Thần Trạch đại lục mà đi cồ Thần Đại Lục chịu chết".

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Huyền Hà cười lạnh nói:"Năm đó đệ đệ của ta khâm phục ngươi nhất, cũng là bởi vì ngựơi mà nó mới không đi Thần Trạch đại lục, nếu nó đi Thần Trạch đại lục thì tuyệt không có hỉnh thần câu diệt!"

Giờ khắc này, vẻ tà dị đạm mạc của Huyền Hà đột nhiên biến mất mất tích, hắn trờ nên âm lãnh bén nhọn như đột nhiên thay đồi thành một người khác.

Ta biết đây là khúc mắc của Huyền Hà ngươi, vẫn là do ngươi thủy chung đều cho là Huyền Sơn bị ta hại chết. Cũng là như thế, ngươi cố ý thương tổn em gái ta A Dại lạp, đem đoạn tình duyên kia lãnh khốc chặt d8u71t để A Đại Lạp bởi vì ngươi mà đau khổ đến mấy ngàn năm. Đến nay A Đại Lạp cũng không chịu tha thư cho ta, nó vẫn cho rằng vì ta mà khiến cho các ngươi hữu duyên vô phận."

Thanh âm Minh Hạo thấp xuống than nhẹ một tie61ng.

Sắc mặt Huyền Hà bỗng nhiên trở nên cục là khó coi, hắn lại hừ lạnh một tiếng nhưng không có giải thích cái gì, hiển nhiên những lời Minh Hạo nói đểu là sự thật.

Tuy nhiên trong mắt của hán hiện lên vẻ bi thống, cái loại bi thống nẩy vạn năm qua thủy chung vin hành hạ hắn, làm cho cuộc sống hàng ngày của hắn khó có thể bình an, làm hủ thực tầm linh của hắn...

Phi Liệt Đặc nhìn hắn một cái rồi lắc đầu thầm than. Hắn và Huyền Hà tương giao nhiều năm, biết cuộc đời Huyền Hà phong lưu không biết đã tao ngộ qua bao nhiêu mỹ nữ các tộc rồi.

Nhung Phì Liệt Đặc biết, thân muội muội A Đại Lạp của Minh Hoàng Tộc tộc trưởng hôm nay là sự ám ảnh của cuộc đời Huyền Hà. Nàng là người mà Huyền Hà cả đời này chần chính yêu, là người Huyền Hà chuẩn bị đi cùng trong vô tận năm tháng sau này.

Đáng tiếc là tạo hóa trêu ngươi, sau khi Huyền Hà biết Huyền Sơn không có đi Thần Trạch đại lục mà là đi cồ Thần Đại Lục cuối cùng chết thảm Thì hắn đem toàn bộ trách nhiệm đỗ cho Minh Hạo.

Hắn cho rằng Minh Hạo hại chết đệ đệ của minh nén hận Minh Hạo thấu xương!

Có thể do Minh Hạo hóa thân hàng vạn, 2 bên lại không chính điện gặp nhau, lại thêm Huyền Sơn đã chết nên cũng không có chứng cớ xác thực chứng minh do Minh Hạo gây ra chuyện cho nên hắn cũng không thể lam gi được Minh Hạo nhưng hắn lại không thể tiếp thu A Đại Lạp!

Bởi vì đệ đệ Huyền Sơn chết thảm, hắn đem cừu hận trả thù lên người hắn yêu nhất, hắn cố ý thương tổn A Đại Lạp, làm nữ nhân chân chính yêu thương thương tích đầy mình!

Tuy nhiên hắn cũng không vì vậy mà có được khoái cảm. Ngược lại sau vạn năm, mỗi lần A Đại Lạp bi thống thương tầm thì Huyền Hà còn thống khồ gấp mười lẩn A Đại Lạp!

Phỉ Liệt Đặc còn nhớ rõ, sau khi Huyền Hà biết Áo Đại Lệ tùy tiện chọn một Minh Hoàng Tộc quỷ tộc để kết hôn thì Huyền Hà bi thương muốn chết. Hắn biết vị lão hữu này trong vạn năm qua đã kho khăn thế nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Có đôi khi Phì Liệt Đặc thậm chí cảm thấy, hắn tình nguyện bị phong ấn ở trong bóng tối cũng tốt hơn Huyền Hà mỗi ngày sống đau khổ.

" Huyền Hà ngươi vĩnh viễn không biết, năm đó khi Huyền Sơn mupnđPSỗ Thần Đại Lục, ta tùng cố gắng khuyên can, bảo hắn đi Thần Trạch đại lục".

Minh Hạo hít một hơi thờ dài nói: "Huyền Sơn lúc ấy đáp ứng ta nhưng sau đó lại lặng lẽ đi cồ Thần Đại Lục bởi vì hắn giống chúng ta, cũng muốn báo thù cho chủ nhân. Huyền Sơn nghĩ vô cùng thấu triệt, hắn cũng không ngu bởi vì lúc ấy Thần chủ thân thể hôi phi yên diệt, linh hồn yên lặng. Tứ đại thiên vương phân tán tại các góc tinh hải mà sưu tầm tung tích thánh địa. Ngay lúc đó tại cổ Thần Đại Lục cũng không có cường giả chân chính nào.

"Đệ đệ của ta đã chết". Huỵển Hà bén nhọn nói,

"Cái chết của hắn cũng không phải cịân chánh do Thần Tộc tạo thành mà là bởi vì cái Giới linh kia".

Minh Hạo ánh mắt nin lên cúi đầụ nhìn về phía Huyết Văn Giới trầm giọng nói: "Ban đầu tất cả mọi người chúng ta đểu nghĩ là Huýền Sơn thất bại, chưa từng có người nào nghĩ hắn thành công. Hắn trộm được một phần bổn nguyên của cổ Thần Đại Lục và bẳng Giới linh mà thành công dẫn đắt tới một linh hồn của người vực ngoại, có thể trên đường đi tựa hồ có điểm ngoài ý muốn. Cụ thể là cái gì ngoài ý muốn thì ta cũng không biết, quá trình trung gian đến nay vẫn không rõ nhưng kết quả chính là vực ngoại linh hồn đó đã nuốt lấy Giới linh do Huyền Sơn nắm giữ mà đung hợp với trí nhớ trong đó".

Lời vừa nói ra; Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Thạch Nham toàn bộ đểu hoảng sợ thất sắc.

"Ta đã ầm thầm tiuy tra nhiều năm như vậy cũng mới cho ra một cái kết luận như vậy nhưng ta vẫn không dám khẳng định, chọ đến khi Thạch Nham ở cồ Đại Lục đem linh hồn bên trong Huyền Sơn hài cốt dung hợp với Huyết Văn Giới nhưng sau đó vẫn không có trờ lại thánh địa, đối với rất nhiều chuyện không rõ nên ta mới mơ hồ có suy đoán như vậy".

"Tại Hắc Thiết Thành, ta đề Hội trưởng Cự Lan Thương Hội xuất ra một đoạn xương tay của chủ nhân là muốn xác nhận cuối cùng, thấy nó khẩn cấp muốn nắm giữ xương tay của chủ nhân như thế rồi lại cùng Thạch Nham liên lạc linh hồn trở lại nên ta liền khẳng định. Lúc ấy ta đã muốn đoạt lấy chiếc nhẫn này rồi nhưng lại bị thi yêu của Phì Liệt Đặc âm thẩm phá hư". Minh Hạo tiếp tục giải thích.

"Việc Cự Lan Thương Hội xuất ra đoạn xương tay kia là do ngươi an bài hả? Đã như vẩy, hắn tại sao lại cho phép thi yêu của ta đi qua?" Phỉ Liệt Đặc trầm giọng nói.

"Hắn là thương nhân". Minh Hạo nói.

"Ngươi tiếp tục đi". Phi Liệt Đặc suy nghĩ một chút liền gật đầu nói.

"Lúc ấy ta không nắm giữ Huyết Văn Giới nện không cách nào khẳng định được bất quá ta vẫn âm thầm quan sát. Đợi tiểu tử này lẩn thứ nhất đến thánh địa, tiến vào Thon Phệ Đảo kia Thì lập tức đem cồ trận kia mở ra, sau khi đi ra thì lại ồn ào muốn tụ tập di cốt của chủ nhân, khi đó thật ra ta trong lòng đã hiểu rõ".

Minh Hạo lẩn này nhìn về phía Thạch Nham, hừ một tiếng, nói: "Ta khi đó cơ hồ khẳng định là Giới linh đã không còn tồn tại nhung ta đối với ngươi cũng có hoài nghi, ta thậm chí hoài nghi ngươi đã tử vong, thân thể bị hắn cướp lấy, bị nó trói buộc linh hồn mà ra lệnh cho ngươi".

"Do đó theo ta, bất luận trong Tình huống nào cũng tuyệt không cho phép ngươi trở thành tôn chủ, ta có thể suỵ đoán ra mục đích của nó. Nó đem ba phần trí nhớ của Giới linh toàn bộ đung hợp lại nên nó biết hết thảy bí mật thậm chí ngay cả Bát tùy chúng ta cũng không biết được, nó muốn tụ tập di cốt của chủ nhân, muốn bằng linh hồn của nó dung nhập vào thần thể chủ nhân mà biến thành chủ nhân mới của chúngta".

Thạch Nham, Huyền Hà, Phỉ Liệt Đặc kinh hãi muốn, lúc này bọn họ đối với lời Minh Hạo nói đã có tám phần tin tường nên sợ hãi bất an nhìn về .chiểc nhẫn kia.