Tiểu Phượng đưa hai người Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên đến trước cửa một sương phòng trền tầng ba thuyền sắt, Tiểu Phượng đứng ở cửa, gõ cửa vào cửa cung kính nói: "Sư hộ pháp, ta đã đưa người đến."
"Để hắn vào đi." Trong sương phòng, truyền đến một giọng nữ cái mệt mỏi.
"Bẩm Sư hộ pháp, vị cô nương kia cũng đến đây." Tiểu Phượng quay đầu liếc nhìn Hạ Tâm Nghiên, thấp giọng nói.
"Ừm, vị cô nương kia hãy chờ ở bên ngoài đi." Nữ nhân trong sương phòng thản nhiên nói.
Tiểu Phượng gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ra hiệu Thạch Nham đi vào.
Lúc này Thạch Nham mới buông ra bàn tay của Hạ Tâm Nghiên đang nắm chặt, cau mày, bước vào sương phòng.
"Két."
Hắn đi vào, Tiểu Phượng lại đóng lại cánh cửa sương phòng, nghiêm túc đứng ở một bên, cảnh giác giám sát Hạ Tâm Nghiên.
Sương phòng này rất lớn, khoảng năm mươi mét vuông, tấm thảm lót trong phòng mềm mại, trên vách tường treo một vài bức tranh trông rất sống động, trên bàn có đàn mộc hương, đặt đầy hoa quả đỏ tươi, còn có một bầu rượu.
Trong sương phòng có chiếc giường lớn treo màn đỏ, trong màn mỹ phụ y phục hở hang nằm nghiêng, mỹ phụ mỹ phụ kia tuyết trắng, đôi mắt long lanh, giống như ẩn chứa vô hạn phong tình, khóe miệng có nốt ruồi đen cỡ hạt gạo, tăng thêm vài phần kiều mỵ rung động lòng người.
Mỹ phụ ở trong màn vẻ mặt mỏi mệt, khóe miệng hàm chứa nụ cười, liếc mắt nhìn Thạch Nham, mỉm cười, nói: "Là ngươi đả thương Lý Uy sao?"
Thạch Nham gật đầu, cũng không nói chuyện.
Sư hộ pháp này thoạt nhìn chỉ có khoảng ba mươi tuổi, diện mạo rất đẹp, thân thể thướt tha, nếu không phải nghe được những lời của Hạ Tâm Nghiên, hắn thật sự có hứng thú ở trên giường hoạt động với mỹ phụ này.
Nhưng mà, nghĩ đến ai cũng có thể làm chồng mỹ phụ này, không biết đã qua biết bao nam nhân, trong lòng Thạch Nham cũng có chút chán ngấy, hoàn toàn mất hết hứng.
Hắn còn là có chút kén chọn, không đến vạn bất đắc dĩ, bình thường hắn sẽ không lăn lộn ở thanh lâu, một lần trước sở dĩ phóng túng ở Yên Vũ Lâu, cũng là vì Võ Hồn thần bí hấp thu lực lượng tiêu cực, bất đắc dĩ mới đi vào.
"Tiểu ca sinh thật sự khá tuấn tú." Mỹ phụ kia hi hi cười khẽ, mắt sáng nhìn chằm chằm Thạch Nham trong chốc lát, nói: "Ngươi đả thương Lý Uy, nếu không có chăm sóc của ta, rất khó ở trên thuyền sống yên. Ừm, cảnh giới ngươi không thấp, thế mà đã có cảnh giới Bách Kiếp, nếu như tu luyện bí pháp của Âm Dương Động Thiên ta, tiến bộ ta sẽ có ý thu ngươi làm đồ đệ, không biết ý của ngươi thế nào?"
Quả nhiên thế.
Trong lòng Thạch Nham lạnh lùng, trên mặt không có biểu lộ gì, lắc lắc đầu, nói: "Hảo ý tâm lĩnh, ta thói quen một mình độc lai độc vãng, chỉ cần thấy lục địa, ta sẽ mang nội tử rời đi, không muốn phiền toái phu nhân."
"Sao?" Mỹ phụ nhướng mày lên, vẻ tươi cười trên mặt dần dần thu lại, thản nhiên nói: "Mỹ nữ ở Âm Dương Động Thiên ta như mây, các đóa hoa từ mười hai mười ba tuổi đến ba bốn mươi tuổi, có thể nói là cần gì cũng có. Ở Vô Tận hải, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn hy vọng gia nhập Âm Dương Động Thiên chúng ta, hưởng thụ nhân gian mỹ sự, ngươi không cân nhắc một chút nào sao?"
Thạch Nham lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Quên đi, ta là người không thích miễn cưỡng người khác." Mỹ phụ trầm ngâm một lát, phất tay nói: "Ngươi ra ngoài đi, cẩn thận tên Lý Uy một chút, nghĩ thông suốt có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào. Ta rất nhiệt tình dẫn dắt người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi gia nhập vào chúng ta, bảo đảm ngươi có thể hưởng thị mỹ nữ vô tận."
Cố nén động lòng, Thạch Nham cúi người hành lễ, nhanh chóng lui về phía sau, ra cửa phòng rồi đi ra ngoài.
"Chúng ta đi." Thạch Nham lại tự nhiên nắm lấy tay Hạ Tâm Nghiên đi xuống, dưới ánh mắt khó hiểu của Tiểu Phượng, mạch đi xuống thang lầu, đi thẳng xuống một tầng thấp nhất.
"Không biết suy nghĩ." Tiểu Phượng hừ một câu, vào cửa phòng, nói với mỹ phụ kia: "Sư hộ pháp, mặc kệ bọn họ sao?"
"Ngươi thay ta truyền lời tới Lý Trang, hai người này không được động tới, đợi đến nơi xem như coi như là một phần lễ vật đưa cho bằng hữu. Ừm, còn có thể đổi một vài thứ nữa, thi sống đáng giá hơn tử thi rất nhiều, không thể lãng phí." Vẻ mặt mỹ phụ kia lạnh nhạt, chẳng hề quan tâm.
Trên mặt Tiểu Phượng hiện lên vẻ kinh hãi, nhẹ nhàng gật đầu, "Ta đã hiểu."
"Ừm, đi xuống đi." Mỹ phụ phất tay, "Nếu tiểu tử kia nghĩ thông suốt, nhớ dẫn hắn tới gặp ta, ta vẫn cho hắn cơ hội, trước khi tới nơi ta vẫn sẵn lòng nhận hắn."
"Nô tỳ hiểu rồi." Tiểu Phượng khom người lui ra, lông mày nhíu chặt, thầm thở dài một hơi.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Thạch Nham dọc đường cẩn thận đề phòng, cùng Hạ Tâm Nghiên an toàn trở về tầng thấp nhất, sau khi hai người vào trong sương phòng chật hẹp kia ngồi xuống, lặng lẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm.
"Nữ nhân kia không đẹp sao?" Hạ Tâm Nghiên ở trên giường khoanh chân ngồi xuống, bỗng nhiên liếc mắt về bên này, hiếu kỳ nói.
"Đẹp, như là quả đào mật đã chín mộng, làm cho người ta hận không thể cắn mạnh một miếng." Thạch Nham thành thật trả lời.
"Vậy vì sao ngươi lại cự tuyệt? Ngươi có biết, cự tuyệt nàng, dọc đường đi sợ là chúng ta phải đối mặt với Lý Uy trả thù."
"Ta ăn kiêng." Thạch Nham hừ một tiếng, thấp giọng mắng: "Cô đã nói nữ nhân đó kinh khủng như thế, sao ta còn có hứng thú chứ? Ta giống người cái gì cũng ăn sao?"
"Giống."
Thạch Nham cắn răng, hung tợn đứng lên, nhìn chằm chằm nàng nói: "Gần đây cô rất thích đấu võ mồm với ta thì phải? Có phải thật sự muốn ta thu thập cô không?"
"Ngươi dám."
"Có gì không dám?"
Thạch Nham lạnh nhạt cười, đột nhiên ngồi lên chiếc giường nhỏ, nhanh như tia chớp ôm lấy Hạ Tâm Nghiên, hôn mạnh lên cổ nàng một cái, lại nhanh như chớp xuống giường, cười ha ha nói: "Đây là trừng phạt nho nhỏ."
"Thạch Nham cái tên hỗn đản ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hạ Tâm Nghiên nộ khí xung thiên, đôi mắt sáng tràn đầy sát khí, như con cọp cái giương nanh múa vuốt nói.
"Trước khi cô khôi phục, ta sẽ đi trước một bước, sẽ không cho cô cơ hội." Thạch Nham như người lão luyện, "Thời gian này, cô đã bị ta độc chiếm, nếu cô tiếp tục chọc ta, nói không ngừng ta sẽ dạy dỗ cô, khiến cô biết nên làm một nữ nhân như thế nào"
"Ta sẽ nhớ kỹ." Hạ Tâm Nghiên hơi thở dồn dập phập phồng, tức giận nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Có thể để cô nhớ kỹ, thật vinh hạnh cho ta. Một Vô Tận hải lớn như vậy, ta nghĩ thanh niên nam tử có thể để cô nhớ kỹ, chắc là không nhiều lắm? Ha ha." Thạch Nham tiếp tục trêu chọc không biết mệt mỏi.
Hai mắt Hạ Tâm Nghiên lạnh lùng âm u, khẽ cắn răng, không để ý hắn nữa.
Thạch Nham âm thầm đắc ý.
Lúc ở Võ Đấu Hội, Hạ Tâm Nghiên lăng không lơ lững giữa không trung, giống như nữ thần ngạo thị quần hùng.
Khoảng khắc đó, trong lòng Thạch Nham đã động tà niệm rồi, cảm thấy không xứng đáng với nữ nhân cao cao tại thượng này, sau khi thấy dung nhan tuyệt khuynh quốc khuynh thành của nữ nhân này ở Bích Nguyệt hồ, Thạch Nham lại sinh ra ý muốn với nữ nhân này.
Nếu không phải Hạ Tâm Nghiên bị trọng thương, cả đời này của hắn sợ là đều không có cơ hội khinh bạc nàng, bỏ lỡ cơ hội lần này, hắn khó tìm được cơ hội tuyệt vời như thế, lúc này không nắm lấy sợ là hắn sẽ hối hận cả đời.
Suy nghĩ đến tuyệt thế giai nhân, khuôn mặt xinh đẹp kinh tâm động phách kia, Luân Hồi Võ Hồn vô cùng kì diệu, hắn còn có chút khó có thể khống chế.
Hạ Tâm Nghiên, cũng là nữ nhân thứ nhất thật sự khiến hắn động tâm sau khi hắn đi vào khối đại lục xa lạ này.
Hạ Tâm Nghiên không nói lời nào, Thạch Nham cũng không lắm mồm, biết có đôi khi làm quá mức, sẽ chỉ làm trong lòng giai nhân sinh ra phản cảm.
Nhắm mắt lại, Thạch Nham chuẩn bị tiếp tục khổ tu.
Đột nhiên, hắn nhớ tới Huyết Văn giới trên ngón tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trong lòng khẽ động, Thạch Nham đột nhiên bắt đầu âm thầm thúc dục Tinh Nguyên toàn thân, bắt đầu lực lượng tụ tập toàn thân, giống như hồng thủy đánh sâu vào Huyết Văn giới.
Từng luồng Tinh Nguyên, như con sông chảy vào cánh tay kia, tiến lên mạnh mẽ, một đường chảy vào bàn tay, tốc độ cực nhanh trùng kích vào Huyết Văn giới.
Hồng quang chói lọi, đột nhiên từ bên trong Huyết Văn giới bắn ra.
Trong lòng Thạch Nham vui vẻ, toàn lực trút vào, tập trung chú ý hơn hết, không quản Hạ Tâm Nghiên có thể kinh ngạc hay không, toàn tâm toàn ý vào đó.
Tinh Nguyên như lợi kiếm, điên cuồng rót vào trong Huyết Văn giới.
Huyết Văn giới càng lúc càng sáng, từng đợt hồng quang bắn ra, vách chắn trong Huyết Văn giới kia bị Tinh Nguyên điên cuồng mạnh mẽ rót vào, đột nhiên nứt ra một khe hở.
Một đám phù hiệu kỳ diệu, từ trong Huyết Văn giới bay ra, chui vào trong đầu Thạch Nham, khắc sâu trong ký ức của Thạch Nham.
Bạo Tẩu nhị trùng thiên.
Những phù hiệu kỳ diệu đó, chính là phương pháp tu luyện Bạo Tẩu nhị trùng thiên, biến thành một phần ký ức của Thạch Nham trí, khó có thể xóa đi.
Phương pháp tu luyện của Bạo Tẩu nhị trùng thiên, là phải dung nhập lực lượng tiêu cực toàn thân vào bên trong máu tươi.
Lấy máu tươi thúc dục lực lượng tiêu cực, có thể làm cho lực lượng tiêu cực trụ cột của Bạo Tẩu nhất trùng thiên tăng lên gấp đôi.
Thạch Nham hoảng sợ, bỗng nhiên mở mắt ra.
Hai mắt Hạ Tâm Nghiên liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị, không một chớp mặt nhìn Huyết Văn giới trên tay hắn, nhìn thấy hắn tỉnh lại, lập tức hỏi: "Nhẫn của ngươi, hình như có chút bất thường. Vừa rồi, có một luồng khí tức thái cổ thương lão, từ bên trong chiếc nhẫn kia tràn ra, đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì." Thạch Nham không muốn nói chuyện, thản nhiên nói: "Chiếc nhẫn này, xem như một loại bí bảo, ta đang thăm dò bí mật trong đó."
"Có thu hoạch sao?" Hạ Tâm Nghiên thấy hứng thú.
"Không có thu hoạch gì." Thạch Nham lắc đầu, hai mắt hiện lên một tia sáng, đột nhiên nói: "Trong những thùng ở tầng này, có mùi tử khí nồng đậm, vừa rồi ta cảm ứng được một ít, chúng ta đi nhìn thử xem."
Lúc hắn có được võ kỹ Bạo Tẩu nhị trùng thiên, tri giác Thạch Nham nhạy bén dị thường, thật sự từ trong những thùng đó đã nhận ra mùi tử khí nhạt.
"Được." Hạ Tâm Nghiên gật đầu, từ trên giường kia xuống dưới, theo Thạch Nham cùng đi vào chính giữa tầng này, nhìn một đống thùng thật lớn kia.
Những thùng đó đều hình chữ nhật, dùng đinh thép đóng chặt, thoạt nhìn rất nặng.
Thạch Nham đi đến một cái thùng bên cạnh, trầm ngâm một lát, âm thầm thi triển Chỉ Thương Quyết, năm ngón tay như móc sắt, nhỏ ra từng chiếc đinh thép rồi mở ra cái thùng trông rất nặng.
Một mùi tử khí âm lãnh, đột nhiên từ trong thùng lan ra, Thạch Nham tiến lên sắc mặt đột nhiên biến đổi, quát: "Thi thể."
Trong thùng, chỉ có một nam thi khoảng năm mươi tuổi, trên người thi thể bao trùm khối băng kỳ dị, khiến cho trong thùng tràn đầy hàn khí dày đặc.
Khối thi thể nam này đầy đủ không sứt mẻ, khuôn mặt thon dài, thân thể khô quắt, dưới đáy thuyền u ám, âm trầm sâm khá dọa người.
Sắc mặt Thạch Nham có chút khó coi, lại dùng phương pháp tương tự, mở ra cái thùng bên cạnh.
Lại là một nam thi khoảng ba mươi tuổi, thân thể vẫn đầy đủ, trên người bao trùm băng cứng.
"Tổng cộng ba mươi hai cái thùng, không phải trong mỗi một cái thùng đều chứa một thi thể chứ?" Sắc mặt Thạch Nham dần dần âm trầm lại, rốt cuộc hiểu được vì sao Tiểu Phượng kia không muốn ở lại tầng này lâu, chắc chắn nàng biết trong những thùng này chứa cái gì, thế nên mới không muốn ở trong này thêm một giây.
"Thi nô của Thi Thần Giáo." Trong mắt Hạ Tâm Nghiên đầy vẻ chán ghét, khóe miệng run rẩy một lát, ảo não nói: "Người của Âm Dương Động Thiên, vậy mà lại an bài chúng ta ở trong này, sớm muộn gì ta khiến cho bọn chúng trả giá đắt."