Sát Thần

Chương 1218: chung kết Thần Thoại




Hàng tỉ viên cầu màu vàng mang gai nhấp nhô, không gian rắc rắc nát bấy, một thế giới ánh vàng rực rỡ hiện ra, thay thế thế giới chân thật.

Thạch Nham bị khóa ở trong thế giới ánh vàng rực rỡ, lập tức mất đi liên lạc với ngoại giới, không gian Áo Nghĩa tinh diệu mất đi thổ nhưỡng, lại khó phát huy ra Thần Áo.

Hai tròng mắt Phỉ Khắc ánh vàng rực rỡ, như mặt trời màu vàng, từng vòng sáng màu vàng từ sau ót hắn hiện ra, thành một vùng màu vàng, chính giữa mơ hồ hiện ra một thanh Long Thương màu vàng, Long Thương màu vàng kia cũng không phải là thực thể, mà là hư giới Áo Nghĩa diễn biến mà thành, là tinh phách Kim Duệ, đóng dấu lý giải cả đời của Phỉ Khắc với Áo Nghĩa vàng.

Long Thương màu vàng dài ba thước, bỗng nhiên phá không gào thét mà đến, sự ác liệt có thể đâm rách trời cao, có thể xuyên thủng vạn vật.

Long Thương giống tia điện màu vàng, trong nháy mắt xuyên thủng lồng ngực của Thạch Nham, năng lượng Kim Duệ bá đạo bạo ngược điên cuồng phá hư gân mạch cơ thể hắn.

Như một đóa yêu hoa mau khô héo, huyết nhục Thạch Nham co rút lại một cách quỷ dị, lực lượng toàn thân rất nhanh mất đi, tế đài linh hồn chấn động không ngớt, có dấu hiệu sắp hỏng mất.

"Cảnh giới thật của ngươi chỉ là Hư Thần, ngay cả Thủy giới cũng chưa ngưng luyện thành công, cũng dám rêu rao khắp nơi, thật không biết sống chết".

Hai con ngươi Phỉ Khắc mở ra, một con rồng dài màu vàng từ đáy mắt hắn gầm lên mà ra, rồng dài như hoàng kim nung luyện mà thành, tổng cộng chín mươi chín con, thân thể mỗi con rồng đều dài mấy ngàn thước, đều tóe ra diễm hỏa màu vàng, phóng mạnh về thân thể Thạch Nham.

Trong chốc lát, Thạch Nham liền bị diễm hỏa màu vàng bao phủ, trong những diễm hỏa kia hỗn tạp vô số răng cưa sắc bén rất nhỏ, đều xông về phía tế đài linh hồn, cắt tế đài của hắn từng chút một.

Thể thần và linh hồn của hắn nhanh chóng uể oải, một thân lực lượng Áo Nghĩa cũng bị áp chế, ở trước mặt Phỉ Khắc có loại cảm giác thất bại bị quản chế khắp nơi, căn bản khó có thể dùng lực.

Cảnh giới Hư Thần, đấu với Thủy Thần Tam Trọng Thiên, quả nhiên có khoảng cách không thể nói rõ, quá liều lĩnh rồi...

Lúc này hắn mới biết được chênh lệch cảnh giới quá lớn, lực lượng cũng sẽ bị áp chế, tuyệt không phải là hắn dung hợp Thủy Nguyên Quả liền có thể kéo gần.

Lồng ngực bị Long Thương màu vàng xỏ xuyên qua, tinh khí huyết nhục xói mòn cực nhanh, lại bị chín mươi chín con rồng vàng dùng diễm hỏa đốt cháy, chủ hồn trong tế đài linh hồn như bị tách dần, mà ngay cả hắc động thôn phệ diên biến Áo Nghĩa, cũng bị những mảnh nhỏ màu vàng thần bí như răng cưa này cắt ra, sắp thoát khôi tế đài của hắn.

Thạch Nham kinh hãi gần chết.

Phỉ Khắc không hổ là tộc trưởng gia tộc A Tư Khoa Đặc, hắn và Bối Lạc không giống nhau, người này quả thật biết ứng phó hắn như thế nào.

"Lấy Áo Nghĩa của ngươi, chủ hồn tách ra tế đài, ta có thể dùng bí thuật xóa đi ý thức ý niệm trong đầu ngươi, đem chủ hồn của ngươi trở thành hồn phụ của con ta, con ta liền trở thành chủ nhân mới của Thủy Nguyên Quả". Phỉ Khắc vẻ mặt chuyên chú, trán lấm tấm mồ hôi, toàn lực thi hành.

Ý thức Thạch Nham dần dàn mơ hồ, có loại sợ hăi cực kỳ khi linh hồn bị người giữ chặt, muốn tẩy đi trí nhớ.

"Không!"

Linh hồn đang kêu to, truyền đến từng trận gầm hét giãy dụa không cam lòng, tế đài hắn rung động mãnh liệt.

Một đạo cường quang đẹp mắt phút chốc lòe ra, quang minh sáng chói chiểu rọi linh hồn hắn, chiểu rọi thức hải tâm linh hắn, tế đài hắn bỗng nhiên trở nên óng ánh trong suốt.

Thế giới ảo sáng như tinh hà đột ngột hiện ra, bao lấy tế đài cơ thể hắn, trong thế giới ảo kia liên tiếp có mặt trời, mặt trăng, ánh sao trở nên to lớn lóa mắt, theo thiên địa Áo Nghĩa thay đổi liên tục, phóng xuất ra vô số ánh sáng thần thánh, kỳ quang xuyên thấu tầng tầng sương mù, đột nhiên bày ra ở thế giới Phỉ Khắc vất vả kiến tạo.

Thế giới màu vàng của Pĩhỉ Khắc không ngờ không chịu nổi, sụp đổ bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, đồng loạt sụp đổ... còn cả lòng tin kiên định của Phỉ Khắc, "Đại quang minh tịnh thế chi quang!"

Hắn lộ vẻ kinh hãi gần chết, nhịn không được mà hét thất thanh, giống như ban ngày thấy ma, bị chấn động đơ ra như gà gỗ.

Áo Nghĩa này, là tiền bối Thần tộc nhìn thấu mà lĩnh ngộ, là bí mật bất truyền của Thần tộc, nhiều năm qua chỉ có tộc nhân gia tộc số 1 của Thần tộc mới có thể nhập môn nghiên cứu sâu, người có thể nghiên cứu xâm nhập Áo Nghĩa này tới mức hình thành "Đại quang minh tịnh thế chi quang", ở trong thần tộc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chỉ có những tiền bối gia tộc Bố Lạp Đức Lợi của hội trưởng lão, mới có năng lực này - ngay cả Hắc Cách cũng vân chưa lĩnh ngộ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Người này, sao có thể phóng xuất ra bí mật bất truyền của Thần tộc!?

Phỉ Khắc kinh sợ thất sắc.

Thế giới màu vàng của hắn nát bấy, Long Thương màu vàng dựa vào Thủy giới mà sinh hóa thành một vòng kim quang, bỗng biến mất trong linh hồn hắn.

Vô số cầu gai màu vàng, rồng tóe ra diễm hỏa màu vàng, cũng theo Thủy giới sụp đổ mà tiêu giảm năng lượng, ở dưới sự chiểu rọi của "Đại quang minh tịnh thể chi quang", Phỉ Khắc không ngờ bị áp che!

Thạch Nham bỗng nhiên khôi phục thần trí, ánh mắt đầu tiên liền thấy sự kinh hãi của Phỉ Khắc, thấy được mặt trăng, mặt trời, ánh sao đầy trời như màn sáng gắn trên không trung, hắn cắn răng gầm nhẹ, dùng lồng ngực Ma tộc bất tử khắc ra một phù hiệu, phù hiệu kia nhúc nhích một chốc, biến thành một cái miệng khổng lồ màu máu.

Quay đầu lại nhìn Phỉ Khắc một cái thật sâu, hắn chợt chui vào trong miệng khổng lồ màu máu kia, trong thời gian ngắn biến mất.

Miệng khổng lồ màu máu chợt khép lại.

Trong hư không bị nghiền nát loạn lưu sinh sôi, vô số gió lốc từ chỗ hư vô hoang vắng quét tới, trong gió lốc trộn bụi diệt hồn, ngay cả Phỉ Khắc cũng biến sắc.

Đồng tử sáng quắc của hắn ảm đạm một phần, thất vọng thở dài một tiếng, sải bước ra.

Hắn lại hiện thân ở tầng mây của Ma Huyết Tinh, từ trong một cầu vồng màu vàng, gào về một phía: "Có thể liên hệ với hội trưởng lão không?"

"Liên hệ được rồi". Lan Nặc Đặc quát to.

Chiến hạm do Sa Mâu, Vũ Phong, Tiêu Sơn, Mạc Móc, Phú Lặc dẫn đầu, như bầy cá mập khát máu, hình thành một tấm lưới dày đặc phong tỏa Ma Huyết Tinh, võ giả các tinh vực lớn khí thế kinh người gào thét mà ra, phát ra cuộc chiến chinh phạt với Thần tộc lần một.

Số lượng bọn họ vượt qua tộc nhân Thần tộc tới đây, quân đoàn chiến đấu của bọn họ phối hợp thành thạo, tuyệt không phải các tộc tinh vực Mã Gia có thể so sánh.

Người gia tộc A Tư Khoa Đặc, Phí Nhĩ Nam Đức Tư, Bạch gia tộc như từng ánh sao băng rơi xuống, khí tức tử vong màu xám bao phủ thiên địa, từng chiếc chiến hạm ở trong trùng kích cuồn bạo nổ nát bấy, hài cốt mang theo ánh lửa bắn ra, rơi xuống trong sông núi của Ma Huyết Tinh.

Biến cả Ma Huyết Tinh bị nhuộm thành màu đỏ tươi, bầu trời u tối mang theo ý chết chóc, sông núi sụp đổ cháy lửa hừng hực, gỗ cháy khét lẹt, giống cảnh tượng ngày tận thể.

Thần tộc bị vây diệt, tộc nhân đều tiêu tán, đều mất đi từ trường sinh mệnh, bị xóa ấn ký.

"Chết tiệt! Vì sao còn chưa hạ cầu trời!" Lan Nặc Đặc bạo rống, vẻ mặt dữ tợn hướng lên trời gào thét, ba động khủng bố như núi lở biến động, kinh người cực kỳ.

Ở chỗ sâu của không trung trên đỉnh đầu mọi người, như lều vải bị một kiếm xé rách, hiện ra Thần sơn san sát nguy nga thần thánh.

Những Thần sơn mờ ảo ở trong tầng mây sương khói mịt mờ này, đại biểu cho tín ngưỡng và ý chí của Thần tộc, Thần sơn san sát nổi trong hư không bây giờ bị xé nứt, từ chân núi của mỗi ngọn Thần sơn đều thả xuống thang trời bảy màu.

Thang trời như cầu vồng tạo thành, ẩn chứa sự thần bí vô tận, một mực kéo dài về phía Ma Huyết Tinh, mười hai thang trời nổi ở mười hai điểm tụ tập đại lượng tộc nhân Thần tộc, mười hai cầu trời của Thần tộc, ở thời khắc mấu chốt nhất hiện ra, tiếp ứng đường về của tộc nhân.

Tộc nhân Thần tộc còn sót lại sắp tuyệt vọng, đều phóng nhanh về phía mười hai cái thang trời bảy màu, một khi thể thần bọn họ đụng vào thang trời, sẽ chợt biến mất.

Mà ngay cả những chiến hạm khổng lồ kia, chỉ cần bị cầu vồng bảy màu của thang trời bao phủ, cũng ngay lập tức thoát khỏi Ma Huyết Tinh, không biết được tiếp dẫn tới đâu.

Viêm Xi, Huyết Ma rống giận, muốn đi phá nát cầu trời, hai người ngưng luyện lực lượng kinh thiên ra ngoài, oanh xuất lên cầu trời, nhưng như chùy đánh lên hư ảnh, không thể mang đến một tia tổn hại cho cầu trời.

"Đừng uổng phí tâm cơ". Thương Thần nhíu mày thở dài, nói: "Cầu trời là sát khí bí ẩn của Thần tộc, mỗi lần bị công kích tựa như ảo ảnh không chân thực, đến nay cũng không bao nhiêu người có thể phá nổi thần diệu trong đó".

Từng tên tộc nhân Thần tộc từ từ biến mất.

Tại một nơi cầu kiều thả xuống, tộc nhân Bạch gia vẻ mặt phấn chấn, cũng dũng mãnh lao tới mấy cầu kiều này, mười mấy tộc nhân Bạch gia chợt lóe rồi biến mất.

"Bạch gia nhất định phải bị diệt ở chỗ này". Thanh âm Thương Vân, từ hư vô u ám truyền đến.

Hắn hóa thành chân thân bạch hổ tộc Thiên Yêu, mắt hổ trừng lớn, đột nhiên gào thét, trong tiếng hô chấn động, cả người hắn giọt xuống từng giọt máu tươi, những máu tươi kia nổ trong hư không, dường như dân động kiếp nạn hư không, đạt thành liên hệ giữa nơi đây với một khu vực thần bí nào đó.

Một ấn ký kỳ diệu hiện lên ở khối khu vực kia, ấn ký đó truyền đến dao động hủy thiên diệt địa, điên cuồng xoay tròn, chợt liền thấy một long trảo cứng cáp từ trong ấn ký vươn ra, nắm chặt một cầu trời bảy màu.

Cái thang trời bảy màu có thể mang tới hi vọng sinh tồn cho Bạch gia tinh vực Khô cốt, bị long trảo kia lập tức bóp vỡ, mà ngay cả Thần sơn thả cầu trời này xuống, cũng chấn động ầm ầm, mơ hồ từ trong Thần sơn kia, truyền đến một tiếng rống giận.

Bạch Xán của gia tộc Bạch gia nhìn thấy long trảo kia xuất hiện, sắc mặt tái nhợt, hiện ra vẻ sợ hãi, run rẩy muốn bỏ trốn.

Long trảo từ xa chụp tới hắn, vừa thu móng vuốt, phảng phất có sợi vô hình trói buộc Bạch Xán, lại cứng nhắc bắt Bạch Xán bỏ vào trong ấn ký kia, trước khi Bạch Xán biến mất, thân thể đã huyết nhục mơ hồ, mắt thấy không sống nổi.

Thương Vân của Thiên Yêu tộc nằm trên hư không, hắn là đời sau của thánh thú Bạch Hổ, như con mèo trắng nhỏ biết điều, kính sợ đưa mắt nhìn long trảo cùng ấn ký biến mất, vào lúc đó không dám nhúc nhích.

Tộc nhân Thiên Yêu tộc dần dần từ trong u ám hiện ra, toàn bộ hiện ra bộ dáng bản thể yêu thân, nằm sấp ở các góc chiến hạm, đợi đến khi long trảo biến mất, mới đứng lên cả đám.

"Diệt tộc Bạch gia". Thương Vân đứng dậy, từ trong một đoàn sương trắng đi ra, một lần nữa biến hóa hình người,/tàn nhẫn nhìn về phía tộc nhân Bạch gia đang sợ hãi bất an kia.

Tộc nhân của Thiên Yêu tộc đồng loạt xông lên, tận tình biểu lộ sự hung tàn bạo ngược của Thiên Yêu tộc, cắn xé thể thần của tộc nhân Bạch gia, đem phần đông tộc nhân Bạch gia lần lượt nuốt vào bụng, miệng khổng lồ đầy răng cưa nhai nuốt lấy xương cốt, khóe miệng máu tươi chảy xuôi như sông nhỏ, hung tàn tới cực điểm.

Bọn họ đang trắng trợn ăn nuốt tộc nhân Bạch gia, cả đám dùng bản thể Thiên Yêu tộc xuất hiện, biểu hiện mặt dà man tàn nhẫn của Thiên Yêu tộc vô cùng nhuần nhuyễn.

Rất nhiều võ gìả thế lực khắp nơi trên Ma Huyết Tinh, nghe tiếng nhấm nuốt xương Khiển người ta nổi da gà kia, đều lưng phát rét, cả người ứa ra mồ hôi lạnh, theo bản năng tránh ra.

Bọn người Sa Mâu vẫn đang nhân cơ hội đuổi giết tộc nhân Thần tộc không kịp tiến vào cầu trời, tộc nhân gia tộc A Tư Khoa Đặc và gia tộc Phí Nhĩ Nam Đức Tư, ở trong thời gian này tổn thất thảm trọng, có một nửa người bị lưu lại ở Ma Huyết Tinh vĩnh viễn.

"Không!"

Một tên tộc nhân Thần tộc hai tròn mắt quả thật muốn nứt, gào lên tuyệt vọng.

Cầu trời dần dần trở nên mơ hồ, như vật hư ảo tiêu tán, cửa không gian bị xé rách kia, từ từ khép lại.

Hội trưởng lão ở đại lục cổ Thần phía xa, ở sau khi cự trảo Thương Long xuất hiện, liền chủ động co cụm, rút cầu kiều từ Ma Huyết Tinh về, bọn họ dường như cũng sợ, sợ thần khí Thần tộc vất vả ngưng luyện lại tổn thất.

Mấy tộc nhân Thần tộc còn sót lại, bị bọn họ vứt bò, nhất định sẽ chết ở chỗ này.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm qua, Thần tộc thất bại trong chiến đấu ở ngoại vực, ngay cả tộc nhân cũng không thể rút khỏi an toàn, thần thoại bất bại của Thần tộc, đến đây liền kết thúc.