Sát Thần

Chương 121: Cô nam quả nữ




Một hòn đảo đơn độc.

Hòn đảo đơn độc đất đai ẩm ướt, diện tích rất nhỏ, chỉ có to cỡ một sân bóng, không có sinh vật, chỉ có gốc cây nhỏ điêu linh.

Ở Vô Tận hải rộng lớn mênh mông, hòn đảo đơn độc này như muối bỏ biển, nhỏ không thể nhỏ hơn nhưng mà đảo tuy nhỏ lại khiến Thạch Nham vô cùng kinh hỉ.

Cõng Hạ Tâm Nghiên, sau khi đi lên hòn đảo đơn độc này, Thạch Nham cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, niềm vui sống sót sau tai nạn, chỉ có người tự mình trải qua mới có thể lĩnh ngộ sâu sắc.

Buông Hạ Tâm Nghiên, Thạch Nham giang rộng tứ chi, ngửa mặt lên trời nằm trên bờ cát bên cạnh đảo nhỏ, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.

Quá mệt mỏi.

Đã nhiều ngày hắn không có nghỉ ngơi quá một giây, thể lực cạn kiệt, một thân Tinh Nguyên gần như toàn bộ hao hết.

Dưới loại hoạt động cường độ cao như thế, người sắt cũng chịu không nổi, Thạch Nham có thể kiên trì đến bây giờ, cũng do nghị lực kinh người và Tinh Nguyên trong cơ thể chống đỡ, bằng không đã sớm ngã xuống.

Hạ Tâm Nghiên bị hắn đặt ở một bên, đồng thể nằm bên cạnh, toàn thân cũng đang mệt mỏi.

Hai người cách xa ba năm mét, Thạch Nham quay đầu liếc mắt nhìn nàng, nhe răng cười trêu đùa: "Xem ra, cho dù cô muốn chết tiếc nuốt, sợ là cũng không thể."

Hạ Tâm Nghiên biến sắc, trong mắt sáng hiện lên hàn quang, "Ngươi dám."

Lúc này lực lượng của nàng chưa khôi phục, trong cơ thể hơi thở hỗn loạn, trong thời gian ngắn khó có thể vận dụng Tinh Nguyên, nếu lúc này Thạch Nham sinh ra ý nghĩ quấy rối gì, thật đúng là nàng không thể ngăn cản được.

Nghĩ đến bản tính của Thạch Nham, trong lòng nàng có hơi chút kinh hoảng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nhưng lạnh lùng cao quý như vậy, trong mắt đầy vẻ uy hiếp.

"Ha ha ha." Thạch Nham ngửa mặt lên trời cười to. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hạ Tâm Nghiên chán nản, không biết rốt cuộc trong lòng Thạch Nham suy nghĩ các gì, nàng nỗ lực sống cử động tay chân một, gian nan xê dịch qua bên cạnh, kéo ra khoảng cách với Thạch Nham.

Thạch Nham vốn vô tình trêu chọc nàng, vừa thấy nàng đề phòng như vậy, trong lòng xuất hiện ý nghĩ xấu xa.

Trên bờ cát, Thạch Nham đột nhiên lăn đi, nháy mắt kéo gần khoảng cách với Hạ Tâm Nghiên.

Chốc lát, hắn chỉ còn cách Hạ Tâm Nghiên chưa đầy nửa mét, đôi mắt sáng quắc của hắn, đối diện với hai mắt trong suốt của Hạ Tâm Nghiên.

Vẻ mặt Thạch Nham trêu tức nhìn nàng, "Chạy đi ở chỗ này, cô có thể chạy thoát sao? Tâm Nghiên à, nếu cô và ta bay giờ vật lộn, cô nói ai thắng ai thua? Ừm, ta nhớ cô đã nói, chỉ cần ta thắng cô, là có thể làm cái...?"

"Vô sỉ" Hạ Tâm Nghiên quát một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ngươi không đến gần đây nếu không chờ ta khôi phục, tất sẽ không bỏ qua ngươi."

"Ta thật sự muốn làm gì cô, sẽ không chờ tới bây giờ mới động thủ." Thạch Nham bĩu môi, khinh thường nói: "Lần trước ở Yên Vũ Lâu, ta nếu có ý cô còn có thể chạy thoát hay sao?"

"Lần... lần đó, vì sao ngươi không... đụng đến ta?" Hạ Tâm Nghiên cũng ngẩn người, tò mò hỏi.

Ở trong Yên Vũ Lâu, Thạch Nham tìm hai cô nương thanh lâu một đêm điên loan đảo phượng, nhưng không có chạm vào nàng, theo hiểu biểu của nàng về Thạch Nham trong thời gian, thì hắn rõ ràng là quỷ háo sắc, hơn nữa còn có chút biến thái, thế mà ở trước mặt Lăng Thiếu Phong cưỡi lên tân nương người ta.

Ác ma điên cuồng như thế, mỗi một lần Hạ Tâm Nghiên nhớ tới, khiến cho trong lòng nàng đều cảm thấy lạnh lẽo.

Nhưng lúc ở Yên Vũ Lâu, Thạch Nham rõ ràng đã thấy được dung nhan tuyệt thế của nàng, nhưng không có làm gì nàng, việc này đối với nàng mà nói vẫn là câu đố khó hiểu.

"Vì sao ta phải động đến cô?" Vẻ mặt Thạch Nham hiếm khi đứng đắn, thản nhiên nói: "Ta là nam nhân, cũng cần có sinh lý bình thường, ta tiêu tiền tìm cô nương thanh lâu, ta không cảm thấy có cái gì không tốt. Còn về Mặc Nhan Ngọc kia, ta và nàng từng có xung đột, nếu không phải ta mạng lớn, đã sớm chết ở trong tay nàng, nữ nhân tâm địa rắn rết như thế, rơi vào trong tay ta, tự nhiên phải làm cho nàng nếm thử mùi vị thống khổ. Huống chi Lăng Thiếu Phong kia còn hạ độc thủ với phụ thân ta người chưa từng tu luyện võ đạo, một đôi tiện nhân này xứng đáng bị như thế."

Dừng một lát, Thạch Nham liếc xéo Hạ Tâm Nghiên, "Còn về cô, ngoại trừ lức ở Tử Tịch đầm lầy, ngươi muốn bắt buộc ta gia nhập Hạ gia khiến ta cực kỳ khó chịu, giữa chúng ta cũng không cừu hận to lớn gì. Tuy rằng ta là người không được tốt lắm, nhưng xuống tay cũng phải nhìn đối tượng, hoặc là ngươi tình ta nguyện, hoặc là giữa chúng ta có thâm cừu đại hận, bằng không ta sẽ không làm bậy."

Hạ Tâm Nghiên trầm mặc.

Sau một hồi, Hạ Tâm Nghiên mới nói: "Hy vọng đúng như lời ngươi nói như vậy."

Thạch Nham cười gật gật đầu, "Ta không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải dã thú bị nửa thân dưới điều khiển, đúng rồi bây giờ cô thấy thế nào? Trước kia cô có thể khôi phục lại nhanh chóng, vì sao lần này lại chậm như vậy?"

"Bổ Thiên Đan dùng hết rồi." Hạ Tâm Nghiên yếu ớt thở dài, "Không có Bổ Thiên Đan, ít nhất ba tháng ta mới có thể thật sự khôi phục như lúc ban đầu, lần này ta còn bị thương, tốc độ thương thế khôi phục chỉ sợ là sẽ càng chậm. Bây giờ, ta cần ba ngày mới có thể ổn định Tinh Nguyên hỗn loạn trong cơ thể, trong lúc này ta ngay cả một tí lực lượng cũng không thể vận dụng, không khác gì với người thường."

"Ừm, ba ngày này ngươi hãy chuyên tâm ổn định Tinh Nguyên đi, ta phụ trách lo liệu thức ăn cho cô." Thạch Nham gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Ta nghỉ ngơi trước, sau khi tỉnh lại sẽ chuẩn bị thức ăn."

Nói xong, Thạch Nham hít sâu một hơi, cố nén mỏi mệt của thân thể, ở trên bờ cát ngồi dậy, hai mắt nhắm chặt, bắt đầu vận chuyển Tinh Nguyên.

Hạ Tâm Nghiên nằm bên cạnh trên bờ cát, đường cong mê người, hai chân dài thẳng, đôi mắt đẹp ẩn chứa nghi hoặc khó hiểu, kinh ngạc nhìn Thạch Nham.

Giờ khắc này, Thạch Nham tập trung ý chí khổ tu, khuôn mặt bình tĩnh, vẻ mặt kiên nghị, đều có một khí thế trầm ổn nam nhân như núi cao sừng sững không ngã, không giống với thường ngày.

Rốt cuộc hắn là người thế nào chứ?

Hồi lâu, Hạ Tâm Nghiên mới nhẹ nhàng lắc đầu, không còn nhìn hắn nữa, vẫn duy trì tư thế ổn định, tập trung tinh thần khôi phục quỹ tích Tinh Nguyên vận chuyển.

Không biết qua bao lâu, Thạch Nham từ từ tỉnh lại, ánh mắt trời chói chang chiếu xuống làm cho hắn có chút lóa mắt.

Mặt trời chói chan chiếu xuống.

Thạch Nham từ trên mặt đất đứng lên, cảm thấy toàn thân thư sướng, thoải mái sảng khoái.

Mất đi tinh khí, điều tức một thời gian đã khôi phục bảy tám thành, cảm giác mệt mỏi của thân thể, cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Tâm Nghiên, phát hiện nàng vẫn nằm bên cạnh, y phục trên người đã khô, ống quần theo gió biển phát ra tiếng phần phật.

Hạ Tâm Nghiên nằm bên cạnh, đường cong mê người, ống quần bị gió biển thổi lên, chỗ cổ chân hiện ra một khúc tuyết trắng, ở dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng bóng như ngọc thạch, thật rung động lòng người.

Tham lam nhìn chằm chằm Hạ Tâm Nghiên vài lần, Thạch Nham hít một hơi, nhảy xuống chui đầu vào trong biển.

Một phút sau, Thạch Nham cầm hai con cá biển dài như cánh tay, theo trong biển ngoi lên, lập tức đi tới bên cạnh Hạ Tâm Nghiên, ho nhẹ một tiếng.

Lông mi dài của Hạ Tâm Nghiên giật giật, chậm rãi mở mắt ra, hình như nàng đã khôi phục một ít sức lực, yên lặng ngồi dậy, khẽ liếc mắt nhìn Thạch Nham, hỏi: "Làm gì?"

"Có đá đánh lửa không?"

"Có."

Hạ Tâm Nghiên sờ lên một chiếc nhẫn xanh biếc trên ngón tay thon dài, một luồng dị quang hiện lên, lòng bàn tay nàng lập tức có thêm viên đá đánh lửa.

Tiện tay ném viên đá cho Thạch Nham, nàng chậm rãi đứng lên, khuôn mặt có chút ửng hồng, nhanh chóng đi tới hướng một gốc cây nhỏ cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Ta đổi xiêm y, ngươi, ngươi không được nhìn lén."

"Nga." Thạch Nham gật đầu đáp một câu, đôi mắt trung lại hiện lên một đạo kinh hỉ quang mang.

Gốc cây nhỏ kia chỉ cao đến đùi, Hạ Tâm Nghiên đi đến bên kia, thân thể yêu kiều nghiêng qua, để thân hình song song với thân cây, lặng lẽ cởi ra y phục trên người.

Cây không đủ to, tuy rằng nàng nghiêng mình nhưng đường cong lồi lõm tuyệt vời của thân thể nàng lại khó có thể bị thân cây che giấu.

"Sột soạt sột soạt."

Hạ Tâm Nghiên cởi y phục ra, một bàn tay chắn trước ngực to căng, nhưng sau lưng lại lặng lẽ lộ ra một vùng tuyết trắng...

Đôi mông trắng hồng nở nang vểnh cao, chắc nịch trắng mịn, lóe ra màu sáng bóng của đồ sứ thật mê hoặc người ta, giống như kiệt tác của ông trời, rung động tâm hồn.

Thạch Nham nhìn là hai mắt say mê, lúc này có phản ứng sinh lý hạ thân giơ thẳng lên cao.

Vùng tuyết trắng kia chỉ như kinh hồng vừa hiện nhưng nhanh chóng đã bị Hạ Tâm Nghiên thay y phục màu xanh che khuất hoàn toàn.

Hạ Tâm Nghiên âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, mặc chỉnh tề xong, giống như một lá cây xanh biếc chậm rãi từ sau gốc cây đi ra.

Chỉ liếc mắt tới hương Thạch Nham, sắc mặt Hạ Tâm Nghiên liền lạnh lùng, nhìn chằm chằm Thạch Nham đứng ở đó, phẫn nộ nói: "Vô sỉ."

Thạch Nham lưng thẳng, giống như cây lao dựng ở trên bờ cát, phía dưới bụng phồng lên một lều trại nhỏ, chỉ cần liếc mắt nhìn là chắc chắn biết hắn động tà niệm rồi.

Bị Hạ Tâm Nghiên phẫn nộ nhìn chằm chằm, vẻ mặt Thạch Nham thản nhiên, cũng không khom người thu lại lều trại dưới hạ thân, mà là cười ha ha nói: "Ta không nhìn lén, là ta nhìn quang minh chính đại, khụ khụ, thật ra cũng không thấy được cái gì, cô đừng kích động."

"Không thấy được cái gì? Không thấy được cái gì, ngươi, phản ứng của ngươi sao có thể lớn như vậy?" Hạ Tâm Nghiên quả thật tức đến hộc máu, hận bây giờ không thể lập tức khôi phục lực lượng, hung hăng giáo huấn hắn một hồi.

"Phương diện kia của ta hơi mạnh mẽ, vài ngày không đụng đến nữ nhân, tiểu bằng hữu này sẽ phấn khởi như vậy." Thạch Nham cười gượng hai tiếng, đột nhiên không nhìn Hạ Tâm Nghiên nữa, thân ảnh nhanh chóng phóng đến một gốc cây khô.

"Ngươi... ngươi." Hạ Tâm Nghiên tức đến mức ngay cả nói cũng nói không được đầy đủ.

Lớn như vậy, bất cứ thanh niên nam tử nào ở trước mặt mặt đều sẽ nho nhã lễ độ, tỏ ra hơi câu nệ, cùng nàng thảo luận hoặc là là tu luyện áo nghĩa, hoặc là thi từ ca phú, chưa bao giờ dám lộ ra một chút ngôn ngữ lỗ mãng.

Chỉ có tên này, hoặc là ở thanh lâu chơi bời, hoặc là không kiêng kỵ gì nói chuyện tình yêu nam nữ, còn thường lỗ mãng chẳng biết xấu hổ trêu ghẹo nàng, điều này làm cho nàng bình thường cao cao tại thượng, vẫn bảo trì thân phận siêu nhiên với nam nhân không biết theo ai, đột nhiên sinh ra ủy khuất ngượng ngùng.

Nhưng hôm nay hoàn cảnh đặc thù, lực lượng của nàng chưa khôi phục, biết rõ tên này bụng đầy ý nghĩ xấu xa, nàng lại tìm không được cách trừng trị hắn, điều này làm cho tức giận trong lòng nàng càng nhiều, hơi thở liên tục phập phồng.

Không bao lâu, Thạch Nham đang cầm một ít gỗ đến đây, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt tự nhiên dùng đá đánh lửa châm bó củi, bỏ hai con cá lên nướng lên.

Mùi thịt đậm đà, nhanh chóng lan ra...

"Đói bụng chưa? Ăn chút gì trước đi, thật sự có căm giận ta, cô có thể tùy tiện thét to, dù sao nơi này không có người nghe thấy, dù sao ta cũng nhìn, để cho cô phát tiết một hai câu cũng là không sao." Thạch Nham cười ha ha, cánh tay nhẹ nhàng xoay cá nướng, nhanh chóng đưa một xâu cho nàng.

"Ta không đói bụng." Hạ Tâm Nghiên cắn răng, mặt lạnh lùng, quay đầu đi chỗ khác.

"Ùng ục."

Nhưng bụng này lại không chịu thua kém, thật khéo là vào lúc này phát ra tiếng kháng nghị.

"Khặc khặc." Thạch Nham cười quái dị một tiếng, thoải mái tiến lên một bước, mạnh mẽ nhét cá nướng vào trong tay nàng, trêu đùa: "Cần gì chứ? Không phải chỉ nhìn thoáng qua sao, cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, cùng lắm thì ta sẽ phụ trách, miễn cưỡng cưới cô, thế nào?"

"Câm miệng." Hạ Tâm Nghiên nắm lên cá nướng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, chán nản bất đắc dĩ nói: "Quên đi, ta sớm nên biết ngươi là loại người gì."

"Ừm, ta là ác nhân, ta là siêu cấp đại ác nhân." Thạch Nham chẳng hề để ý, xé rách cá nướng, thô kệch gặm lấy gặm để.

"Dã man." Hạ Tâm Nghiên lại hô nhỏ một tiếng, lấy ra con dao nhỏ, cắt từng miếng nhỏ ăn.