Phía Đông Tử Tịch đầm lầy.
Thạch Nham khoanh chân ngồi dưới đất, toàn thân ửng đỏ, hai mắt nhắm chặt, nhiệt độ trên người cực nóng đang tăng lên từng chút, giống như trong thân thể bốc cháy.
Từng giọt mồ hôi xuất hiện trên trán, nhưng nhanh chóng bị bốc hơi lên hóa thành hơi nước.
Dần dần, ở chung quanh thân thể Thạch Nham bao phủ một tầng hơi nước, mồ hôi liên tục xuất hiện lại không ngừng bốc hơi lên cứ liên tục như thế.
Khuôn mặt Thạch Nham bắt đầu dần dữ tợn, giống như đang đau khổ chịu đựng nóng cháy trong cơ thể.
Tiêu Hàn Y bên cạnh vẻ mặt ngưng trọng, tầm mắt vẫn dừng ở trên người Thạch Nham, quan sát mỗi một biến hóa nhỏ trên người Thạch Nham.
Một đám Tu La Huyết vệ, cũng hiều kỳ xông tới, nhưng dưới ánh mắt của Tiêu Hàn Y toàn bộ đều trầm mặc, không dám phát ra một thanh âm, sợ sẽ quấy rầy đến Thạch Nham.
Không biết qua bao lâu, thân hình Thạch Nham chầm chậm run rẫy, toàn thân túa ra mồ hôi như mưa, biến thành hơi nước càng nhiều.
Từ đầu tới cuối, Thạch Nham đều không có phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, càng về sau vẻ mặt Thạch Nham càng kiên nghị, đấu tranh cùng đau đớn trong cơ thể.
Tiêu Hàn Y vẫn là nói nhẹ quá trình thống khổ của việc hấp thu Bất Tử Tạo Hóa Đan.
Người Dương gia, lúc dùng Bất Tử Tạo Hóa Đan sẽ có người chăm sóc đặc biệt, sẽ cho vào thêm một viên Huyền Băng Đan để trợ giúp, Huyền Băng Đan có thể giảm bớt mức độ thống khổ của Bất Tử Tạo Hóa Đan, triệt tiêu một bộ phân dược hiệu cương mãnh của Bất Tử Tạo Hóa Đan, khiến cho người dùng Bất Tử Tạo Hóa Đan không đến mức thống khổ như vậy.
Nhưng một khi dùng Huyền Băng Đan, dược hiệu của Bất Tử Tạo Hóa Đan sẽ giảm xuống hai thành, Huyền Băng Đan giảm bớt thống khổ đồng thời cũng sẽ giảm mất một phần dược lực của Bất Tử Tạo Hóa Đan.
Trong tay Tiêu Hàn Y thực ra còn có một viên Huyền Băng Đan, ban đầu hắn chuẩn bị để cho Thạch Nham dùng luôn.
Nhưng sau khi thấy được thiên phú và tâm tính của Thạch Nham, hắn bỏ qua ý niệm này chỉ muốn thử xem Thạch Nham có thể thật sự chịu đựng được hay không, nếu trong quá trình Thạch Nham dùng Bất Tử Tạo Hóa Đan, thật sự không kiên trì được, Tiêu Hàn Y mới lấy ra Huyền Băng Đan để giảm bớt thống khổ của Thạch Nham.
Tiêu Hàn Y không đành lòng lãng phí hai thành dược lực của Bất Tử Tạo Hóa Đan, thế nên mới che giấu Huyền Băng Đan phụ trợ, chính là hy vọng Thạch Nham có thể hấp thu dược lực của Bất Tử Tạo Hóa Đan đến mức lớn nhất.
Nhưng mà, hắn vẫn lo lắng, hắn lo nghị lực của Thạch Nham, sợ Thạch Nham chịu không nổi, cho nên không dám thả lỏng, vẫn luôn cẩn thận chuẩn bị.
Bên kia.
Hạ Tâm Nghiên yên lặng nhìn chằm vào mọi việc bên này, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nàng là tiểu thư của Hạ gia, quan hệ của Hạ gia và Dương gia trước nay rất thân thiết, bởi vậy Hạ Tâm Nghiên biết bí ẩn của Bất Tử Tạo Hóa Đan và Huyền Băng Đan...
Nàng biết bình thường người Dương gia trừ phi ở cảnh giới Bách Kiếp dùng Bất Tử Tạo Hóa Đan, nếu không đều sẽ kèm theo một viên Huyền Băng Đan để phụ trợ.
Ở Dương gia, cũng có không ít người muốn hấp thu toàn bộ dược lực của Bất Tử Tạo Hóa Đan mà bỏ qua Huyền Băng Đan.
Trong những người này chỉ có rất ít người có thể chịu đựng được, đại đa số đều sẽ bỏ cuộc nửa chừng, bị đau nhức mà không thể không yêu cầu dùng Huyền Băng Đan, bất đắc dĩ nửa chừng phải dùng Huyền Băng Đan để chống đỡ sự đau đớn khủng bố kia.
Hạ Tâm Nghiên cách Thạch Nham và Tiêu Hàn Y cũng không xa, lúc Tiêu Hàn Y lấy ra Bất Tử Tạo Hóa Đan, nàng lập tức nhạy bén nhận ra Tiêu Hàn Y không có lấy ra Huyền Băng Đan.
Trong khoảng khắc đó, suy nghĩ nhanh nhạy của nang đã đoán ra ẩn ý của Tiêu Hàn Y, biết Tiêu Hàn Y có suy nghĩ gì.
Hạ Tâm Nghiên cũng rất hiều kỳ, tò mò Thạch Nham rốt cuộc có thể chịu đựng được hay không, có thể nửa chừng mở ra mắt, hoặc là trực tiếp ngất đi hay không.
Bảy đại kỳ dược Linh cấp của Vô Tận hải, mỗi thứ đều có công hiệu khác nhau, Bất Tử Tạo Hóa Đan của Dương gia từ trước đến nay có danh xưng là dược tính bá đạo cương mãnh, lúc dùng cũng sẽ có thống khổ vô cùng, cũng là uy danh lan xa.
Nàng cảm thấy Thạch Nham không chịu đựng được, có thể rất nhanh sẽ chịu không nổi dược lực cuồng mãnh trong cơ thể, có suy nghĩ như vậy nên Hạ Tâm Nghiên không kềm được lặng lẽ đi về khu vực kia.
Tiêu Hàn Y nhướng mày, quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Tâm Nghiên rồi ra dấu im lặng. Gật đầu, Hạ Tâm Nghiên ý bảo mình hiểu rồi bảo trì im lặng, thong thả bước đi tới bên cạnh Thạch Nham, yên lặng nhìn chằm vào Thạch Nham.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Một ngày này, toàn thân Thạch Nham đỏ thẫm, hơi nước khắp người, nét mặt dữ tợn khủng bố, dường như vẫn đang chịu được thống khổ vô cùng.
Hai ngày trôi qua.
Thân hình Thạch Nham nhẹ nhàng run rẫy, phạm vi bao trùm của hơi nước trên người lớn hơn nữa, hai mắt vẫn nhắm chặt, đấu tranh với dược lực ương ngạnh như hỏa viêm trong cơ thể.
Lại một ngày trôi qua.
Hơi nước trên người Thạch Nham, hiện ra màu vẩn đục vô cùng, một ngày này trên người Thạch Nham tuôn ra mồ hôi cũng có thêm nhiều điểm nâu đen.
Vẻ mặt của Tiêu Hàn Y càng nghiêm tục hơn, trong ánh mắt thậm chí có thêm vẻ ngạc nhiên.
Hạ Tâm Nghiên cũng âm thầm chắt lưỡi, khiếp sợ vì nghị lực cứng cỏi của Thạch Nham, biết lần này Dương gia thật sự đã nhặt được bảo rồi.
Người của Dương gia có thể ở cảnh giới Nhân Vị dùng Bất Tử Tạo Hóa Đan, hơn nữa kiên trì không kêu một tiếng, từ trước đến giờ không thấy được nhiều, mỗi một người tương lai đều là người mạnh mẽ nổi danh.
Ngày thứ tư. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Ngày hôm nay, biên độ toàn thân Thạch Nham run rẫy rộng hơn, mồ hôi trên người thấm ướt cả quần áo, toàn thân giống như ngâm ở trong nước.
Mồ hôi trên người hắn, cũng không còn là màu vẩn đục mà là màu đen sì, hơn nữa mang theo mùi tanh hôi, mùi thối mà còn đang dần tăng thêm!
Một ngày này, vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Hàn Y, Hạ Tâm Nghiên hiện ra cực kỳ rõ.
Đám Tu La Huyết vệ của Dương gia bên cạnh quan sát, đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, trên khuôn mặt biểu hiện ra vẻ kính sợ.
Những Võ Giả này có cảnh giới Địa Vị, Niết Nàm, gần như đã có thể khẳng định, tương lai Thạch Nham tất nhiên sẽ là đệ tử trung tâm nhất của Dương gia! Tiền đồ không thể hạn lượng!
Thạch Nham vẫn trầm mặc không hé răng, lại cắn chặt răng, toàn thân liên tục run run, thân thể giống như bàn ủi nóng bỏng nhiệt độ vô cùng nóng.
Bốn ngày, suốt bốn ngày, Thạch Nham thậm chí không có phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ không chịu nổi!
Người Dương gia, cho dù là hảo hán bền gan tâm chí kiên định, lúc dùng Bất Tử Tạo Hóa Đan, nếu không nhờ vào Huyền Băng Đan, cũng sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, cũng có người kín lăn lộn trên mặt đất, thông qua phương thức vô dụng này triệt tiêu một phần thống khổ trong cơ thể bộ.
Nhưng Thạch Nham lại vững như Thái Sơn, như một khối bàn thạch lù lù bất động sừng sững ngàn vạn năm.
Ngày thứ năm.
Ban đêm ngày hôm nay, Thạch Nham bỗng thét lên một tiếng to, vẻ mặt dữ tợn đột nhiên đứng lên, một thân hơi nước giống như sóng nước phất phới bay ra.
"Nham thiếu gia!"Tiêu Hàn Y quát một tiếng trầm, vội vàng nói: "Còn chịu đựng được sao?"
Mở mắt ra, hai mắt Thạch Nham như máu, cắn răng, há miệng cười to, "Thống khoái!"
"Thống... Thống khoái?" Vẻ mặtTiêu Hàn Y ngây ngốc, ngơ ngác nhìn hắn, "Không phải thống khổ sao?"
"Thống khổ?"
Thạch Nham lắc lắc đầu, màu đỏ thẩm trên mặt dần dần biến mất, cười nói: "Đau đớn đã qua, hiện tại ta đã bước vào cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên. Dược lực của Bất Tử Tạo Hóa Đan thật đúng là mạnh mẽ, thiếu chút nữa ta đã nhịn không được phải đau rống lên, ừm, bây giờ dược lực đã thẩm thấu toàn thân ta, dược lực cương mãnh nóng rực trong cơ thể ta, cũng đã biến mất từng chút."
"Nhân Vị tam trùng thiên!" Đám Võ Giả của Dương gia bên cạnh, đều kinh hãi la lên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Mười bảy tuổi, cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên!
Mặc dù là những đệ tử trung tâm từ nhỏ đã lớn lên ở Dương gia dùng vô số linh dược, cũng rất ít người có thể mười bảy tuổi đột phá đến cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên.
Thạch Nham trước giờ vẫn ở Thương Minh, không có được trợ giúp của Dương gia tài nguyên khổng lồ, lại ở lúc mười bảy tuổi bước vào cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên, thiên phú như thế, tốc độ tu luyện như thế, tuyệt đối là cực kỳ khoa trương.
Hai mắt Tiêu Hàn Y lóe lên hào quang, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Nham thiếu gia xem ra ta đã xem thường ngươi. Năm ngày đã toàn bộ hấp thu dược lực của Bất Tử Tạo Hóa Đan, hơn nữa không có nhờ vào ngoại lực đã là rất khủng khiếp. Nếu gia chủ biết biểu hiện bây giờ của ngươi, lúc đó sẽ hết sức kinh hỉ, Nham thiếu gia chỉ cần trở về gia tộc, sợ là sẽ lập tức được ban cho một hòn đảo nhỏ và một con song đầu Giao long yêu thú cấp sáu."
"Một hòn đảo nhỏ? Song đầu Giao long yêu thú cấp sáu?" Thạch Nham ngạc nhiên, "Đảo nhỏ cỡ nào?"
"Lớn hơn Thiên Vẫn thành, cũng đủ cho Nham thiếu gia lăn lộn. Ha ha, Nham thiếu gia đừng ngạc nhiên, chờ ngươi về đến gia tộc sẽ biết ngay tài thế của gia tộc kinh người cỡ nào. Hôm nay gia tộc nắm trong tay đảo nhỏ gần ngàn, có đảo nhỏ còn lớn hơn toàn bộ Thương Minh, cho đến lúc đó Nham thiếu gia sẽ biết Thương Minh nhỏ bé cỡ nào."Tiêu Hàn Y ngạo nghễ nói.
"Ta thật chờ mong a."Thạch Nham gật đầu vẻ mặt vui vẻ nói.
"Nham thiếu gia, chúng ta có thể đi Vô Tận hải sao?"Tiêu Hàn Y trầm ngâm một chút, nói: "Hải thiếu gia không muốn trở về, chúng ta cũng không cần phải đi về Thiên Vẫn thành, không bằng bây giờ lập tức xuất phát. Hôm nay Đệ Tứ Ma Vực rục rịch, ta ở bên ngoài thời gian dài cũng không tốt, sớm trở về một chút gia tộc cũng có thêm một phần lực lượng, Nham thiếu gia cũng cần nhận lễ rửa tội của gia tộc, đi tinh luyện Bất Tử Trùng Sinh Quyết sớm ngày trở thành rường cột anh tài của gia tộc."
"Đi không từ giã như vậy cũng không tốt lắm, vẫn trở về Thiên Vẫn thành một chuyến đi. Bây giờ Thiên Vẫn thành khẳng định có chút hỗn loạn, Mặc gia. Lăng gia, Bắc Minh gia nói không chừng sẽ đối phó Thạch gia, trước khi đi ta hy vọng Thạch gia ở Thiên Vẫn thành không có địch nhân!" Thạch Nham nhíu mày trầm ngâm một chút, mới trầm giọng nói.
Tuy rằng hắn cũng không phải thật sự là người Thạch gia, nhưng đám người Thạch Kiên, Hàn Chung. Dương Hải đối xử với hắn quả thật không tệ, hôm nay Thạch gia gặp nạn, hắn im lặng rời đi như vậy, chính mình nửa bước cũng khó yên tâm đi.
Đoàn người của Tiêu Hàn Y đủ để quét ngang lực lượng ngũ đại thế gia Thiên Vẫn thành, nhờ vào lực lượng này, Thạch gia có thể dọn sạch tất cả chướng ngại, chân chính trở thành Thương Minh chí tôn.
Hắn cảm thấy nên làm cái gì cho Thạch gia, bằng không trong lòng sẽ có áy náy, có ân báo ân, có cừu thì báo, đây là nguyên tắc làm việc của hắn."
"Nham thiếu gia là người trọng tình nghĩa."Tiêu Hàn Y gật đầu, nói: "Vậy nhanh chóng trở về Thiên Vẫn thành."
"Tiêu thúc." Hạ Tâm Nghiên bỗng nhiên nói.
"Ừm, các ngươi cũng cùng nhau đi thôi. Chúng ta sẽ không ở lại Thiên Vẫn thành bao lâu, giải quyết xong chuyện sẽ lập tức đi Vô Tận hải, thế nào?" Tiêu Hàn Y nói.
Hạ Tâm Nghiên gật đầu, "Ừm, tất cả co Tiêu thúc an bài."
Lúc nói chuyện, Hạ Tâm Nghiên lại liếc mắt nhìn kỹ Thạch Nham, do dự một chút mới nói: "Tiêu thúc, trên người Thạch Nham còn có Tinh Thần Võ Hồn của Tam Thần Giáo, ngươi không được quên."
"Chuyện này gia chủ sẽ an bài sắp xếp." Tiêu Hàn Y nhếch miệng cười khà khà nói: "Tam Thần Giáo và Dương gia trước giờ bất hòa, nếu bọn họ biết Thạch Nham chiếm được Tinh Thần Võ Hồn của Âu Dương Trì, không biết sẽ có biểu tình gì.
"Ha ha, Nham thiếu gia thật sự là hồng phúc tề thiên, ngay cả Võ Hồn Nguyên Ấn mà cũng có thể có được, lần này gia chủ phải cười toét miệng."
"Đi thôi." Thạch Nham không nói thêm gì, chủ động đi đến Thanh huyết ma bức cấp sáu kia..