Sát Thần

Chương 101: Thân phận sáng tỏ




Bắc Minh Sách chui đầu vào Từ Cức Vực Trường.

Vực Trường do hỗn hợp âm lực và Tinh Nguyên tạo thành, xoay chuyển tự nhiên, có một lực xoắn kỳ diệu đủ để ảnh hưởng thân thể cơ năng bất cứ Võ Giả nào.

Bắc Minh Sách vừa rơi vào Vực Trường, lập tức đã nhận thấy không ổn, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Trong Vực Trường, thân thể Bắc Minh Sách lơ lửng, xoay chuyển không tự chủ được, lúc đầu hướng xuống, lúc thân hình cuộn lại, nhưng lại không thể giữ tư thế đứng bình thường.

Thạch Nham là người tạo ra cũng ở trong Vực Trường, nhưng không bị ảnh hưởng chút nào, đầu tiên là vẻ mặt hắn lãnh đạm quan sát Bắc Minh Sách trong chốc lát, rồi đột nhiên động.

"Bồng bồng bành bành bành."

Thạch Nham bắt đầu thúc dục lực lượng toàn thân, giống như Giao long nhằm về phía Bắc Minh Sách, cánh tay hắn mở rộng kẹp lấy phần eo Bắc Minh Sách.

Thi triển Chỉ Thương Quyết, năm ngón tay Thạch Nham như móc sắt, đâm mạnh vào bên hông Bắc Minh Sách.

"Leng keng."

Phần eo Bắc Minh Sách phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Ở dưới thanh sam, Bắc Minh Sách mặc một kiện hộ giáp bó sát như vẩy cá, hộ giáp kia hiện ra màu trong suốt của băng, có hàn khí kinh người.

Chỉ Thương Quyết đâm đến, thế nhưng không thể phá vỡ hộ giáp băng oánh kia, chỉ đâm y phục Bắc Minh Sách tạo thành một đống lỗ tay.

Thân thể Bắc Minh Sách ở Vực Trường xoay tròn, trong lòng lại cực kỳ kinh hãi, chỉ đành lại thôi phát Cực Hàn Băng Diễm Võ Hồn trong cơ thể.

Hộ giáp băng oánh, được Cực Hàn Băng Diễm thúc dục, đột nhiên bao trùm lấy toàn thân hắn.

Chỉ một chốc, ở trên gương mặt của Bắc Minh Sách, đã có hộ giáp băng oánh như vẩy cá.

Hộ giáp rõ ràng là loại bí bảo thần kỳ, chẳng những có lực phòng ngự cực kỳ mạnh, còn cùng thuộc tính với Cực Hàn Băng Diễm Võ Hồn của Bắc Minh Sách hỗ trợ lẫn nhau.

Cực Hàn Băng Diễm Võ Hồn thúc dục ra, rất nhiều hàn khí rót vào hộ giáp, hộ giáp kia giống như bị kích hoạt, hàn khí lạnh giá âm u không ngừng tản ra ngoài.

Chỉ Thương Quyết của Thạch Nham đâm lên thân thể Bắc Minh Sách, chẳng những không thể đâm phá hộ giáp, còn bị hàn khí kinh người trên hộ giáp tỏa ra thẩm thấu vào ngón tay, mười ngón tay trở nên càng lúc càng cứng ngắc.

Thân ở trong Vực Trường, Bắc Minh Sách vẫn đang xoay chuyển rất nhanh, không thể đứng vững chỉ có thể bị động chấp nhận oanh tạc điên cuồng của Thạch Nham.

Nhưng mà, có hộ giáp băng oánh kia hộ thân, Bắc Minh Sách cũng không lo lắng lắm, vẫn luôn chờ thời cơ ra tay.

Không được rồi.

Trong mắt Thạch Nham lóe ra nhiều điểm hàn quang, ở bên trong Vực Trường hít sâu một hơi, rốt cuộc thúc dục lực lượng tiêu cực trong cơ thể, lập tức tiến vào trạng thái Bạo Tẩu.

Một luồng khí tức tà ác, thô bạo, hiếu sát, đột nhiên từ trên người hắn bộc phát ra, khuôn mặt Thạch Nham âm trầm, toàn thân lượn lờ sương mù nhạt.

Thân thể yêu kiều của Địch Nhã Lan bỗng nhiên chấn động, không dám tin nhìn Thạch Nham trong Vực Trường, thét to: "Đinh Nham."

Khuôn mặt Mục Ngữ Điệp khẽ biến, đôi mắt cũng rơi thẳng xuống trên người Thạch Nham, biểu hiện trên khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ phức tạp.

Một khi Thạch Nham thi triển Bạo Tẩu, lực lượng tiêu cực toàn thân phun trào ra, sẽ kết thành sương trắng nồng đậm, trên người tràn ngập khí tức thô bạo, khát máu, điên cuồng.

Loại trạng thái này quá mức tà ác quỷ dị, Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp dù chỉ nhìn thoáng qua, là lập tức nhận ra thiếu niên Thạch gia này, đúng là Đinh Nham đã rời khỏi các nàng.

"Sao lại là hắn?" Vẻ mặt Mục Ngữ Điệp phức tạp, dùng sức lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không thể chắc chắn không thể, tướng mạo rõ ràng khác nhau, Đinh Nham chỉ một tên Võ Giả không rõ lai lịch, sao lại là thiếu gia của Thạch gia? Không thể..."

Mục Ngữ Điệp không thể tin được chuyện này là sự thật, cũng không muốn tin tưởng chuyện này là sự thật.

"Thạch Nham chính là Đinh Nham."

Địch Nhã Lan từng có tiếp xúc da thịt với Thạch Nham, nàng rất quen thuộc trạng thái Bạo Tẩu của Thạch Nham, bất luận tướng mạo Thạch Nham biến hóa thế nào, nhưng sau khi Thạch Nham thi triển Bạo Tẩu thì khí chất lại độc nhất vô nhị.

Mục Ngữ Điệp giật mình ở đằng kia, ngơ ngác nhìn Thạch Nham, như là bị đánh vào bình ngũ vị (ngọt, chua, cay, đắng, mặn), trong lòng đều có các loại mùi vị đó.

Đôi mắt Địch Nhã Lan lóe sáng, hai ngọn núi cao ngất bởi vì hô hấp dồn dập mà hiện ra những đường cong tuyệt vời, sáng quắc nhìn Thạch Nham, Địch Nhã Lan đột nhiên có chút lo lắng, vội la lên: "Tiểu Điệp, Bắc Minh Sách và Đinh Nham đánh nhau, việc này, việc này sao được? Ta không muốn ai trong bọn họ có chuyện a."

Mục Ngữ Điệp hít liền mấy hơi, dần dần bình tĩnh lại, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tỷ có thể ngăn cản bọn họ sao?"

Địch Nhã Lan ngẩn người, sửng sốt một chút, mới nói: "Chúng ta vẫn phải thử xem."

"Tỷ không biết Bắc Minh Sách." Mục Ngữ Điệp thở dài một hơi, "Hắn nhìn trúng cái gì, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác đụng vào, trước đó Đinh Nham lại xuất khẩu cuồng ngôn, bây giờ nhất định sẽ không bỏ qua cho Đinh Nham. Ài, Cho dù Đinh Nham là thiếu gia Thạch gia cũng đấu không lại Bắc Minh Sách à, thực lực Thạch gia vẫn là thua kém Bắc Minh gia rất nhiều a."

"Không được ta muốn ngăn cản bọn họ", vẻ mặt Địch Nhã Lan kiên nghị, giọng khẽ la lên: "Đinh Nham dừng tay đi, Bắc Minh thiếu gia không nên đánh nữa."

Tiếng la của Địch Nhã Lan, Thạch Nham nghe rất rõ, nhưng lại lạnh lùng nghiêm mặt không để ý tới.

Từng đợt lực lượng tiêu cực bên trong huyệt đạo bị thôi phát ra, lực lượng Thạch Nham tăng vọt, đột nhiên ở bên trong Vực Trường thúc dục "Sinh Ấn", thủ ấn trong tay phải liên tục lóe ra kỳ quang bảy màu, bỗng ngưng luyện thành hình, chẳng phân thứ tự đánh về phía Bắc Minh Sách.

"Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm."

Ngực Bắc Minh Sách bị Sinh Ấn liên tục đánh vào bảy lần, bị Thạch Nham đánh mạnh bay ra khỏi Vực Trường, rơi ra ngoài hơn năm mươi mét.

"Phốc."

Bắc Minh Sách phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt ở ngực vỡ nát, hào quang trên hộ giáp băng oánh kia ảm đạm, thế mà cũng không chịu đựng nổi một kích Sinh Ấn cực kỳ cương mãnh của Thạch Nham.

Sau khi rơi xuống đất, Bắc Minh Sách vội vàng đứng lên, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn có hai đường máu.

"Đinh Nham." Địch Nhã Lan đột nhiên kinh hãi la lên, "Không nên đánh nhau, các ngươi không nên đánh nhau."

Bắc Minh Sách dữ tợn đứng lên, cầm lấy Liệt Thiên kiếm kia, lau máu tươi ở khóe miệng, ánh mắt oán độc trừng mắt nhìn Thạch Nham, "Thạch Nham, ta chẳng những muốn giết ngươi, còn tiêu diệt Thạch gia của ngươi."

"Ngươi?" Thạch Nham sát khí ngút trời, ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn liếm môi, "Ngươi không đủ tư cách."

"Đinh Nham." Địch Nhã Lan kinh hoảng la lên.

Mục Ngữ Điệp cũng có chút lo lắng, khẽ nói: "Đinh Nham, thực lực của Bắc Minh gia chắc là ngươi biết, ở Thiên Vẫn thành ngươi làm kẻ địch với Bắc Minh gia không có lợi."

Thạch Nham hít một hơi, quay đầu liếc mắt nhìn hai nữ nhân, ánh mắt lạnh lùng, không một chút cảm tình: "Ta không biết các ngươi."

Nói xong, Thạch Nham đột nhiên từng bước đi tới hướng Bắc Minh Sách.

Hắn đi mỗi bước, không gian bên cạnh hắn đều là vặn vẹo một lúc, cùng với di chuyển của thân hình hắn, Vực Trường luôn đưa hắn vào trung ương, vẫn luôn tản ra lực xoắn kỳ diệu.

Chỉ cần ở trong Vực Trường, Thạch Nham sẽ không sợ Thuấn Di Võ Hồn của Bắc Minh Sách, một khi Bắc Minh Sách rơi vào Vực Trường, Thạch Nham tự tin có thể từ từ thu thập hắn.

―― Bắc Minh Sách cũng biết khôn lên.

Thấy Thạch Nham từng bước đi tới, sắc mặt hắn bỗng lạnh lùng, nhưng không có lợi dụng Thuấn Di Võ Hồn xông lên, mà lại ngồi xuống tại chỗ.

Liệt Thiên kiếm đột nhiên bay ra.

Ở dưới hai luồng ánh sáng đỏ thẫm, băng lạnh mạnh mẽ, Liệt Thiên kiếm giống như mang theo lực lượng khai thiên liệt địa, đột nhiên từ trên đỉnh đầu Thạch Nham đánh xuống.

"Ba,"

Liệt Thiên kiếm bổ vào Vực Trường, bên trong Vực Trường truyền ra một tiếng dị vang, bỗng nhiên Liệt Thiên kiếm rơi vào Vực Trường.

Kiếm mang đỏ thẫm, băng lạnh, đột nhiên bắn ra.

Trong Vực Trường, kiếm mang theo lực xoắn bắn nhanh ra chung quanh, trong kiếm mang mạnh mẽ ẩn chứa vô tận kiếm khí, cực kỳ khủng bố.

"Tư tư tư tư."

Trên người Thạch Nham bỗng có thêm nhiều vết kiếm.

Kiếm mang trong Liệt Thiên kiếm bắn ra, giống như Minh Linh Đao của Mộc Huy, cũng cực kỳ sắc bén, cũng phá được Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch Nham.

Vũ khí Linh cấp quả nhiên bất phàm.

Trong lòng Thạch Nham sợ hãi, máu tươi đầm đìa từ bên trong Vực Trường vẩy ra, hắn cảm thấy thân thể đau rát.

Hắn bị kiếm mang trong Liệt Thiên kiếm của Bắc Minh Sách, để lại trên người hơn mười vết thương, mỗi một vết thương đều sâu hơn một cm.

Thuấn di.

Bắc Minh Sách bỗng chốc xuất hiện ở bên cạnh Thạch Nham, tay không nện ra một quyền, Cực Hàn Băng Diễm Võ Hồn kèm theo trên nắm tay, nện thẳng vào giữa lưng Thạch Nham.

"Bành."

Thạch Nham chật vật vọt tới trước mười mét, cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Còn chưa đứng vững, Thạch Nham lập tức vội mang thúc dục âm lực, bằng tốc độ nhanh nhất lại lần nữa hình thành âm bích bên cạnh.

Âm bích vừa xuất hiện, lúc này Thạch Nham mới dám chăm chú nhìn lại, phát hiện Bắc Minh Sách quả nhiên đã đến trước mặt hắn, đang cầm Cực Hàn Băng Diễm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

Nếu không phải Thạch Nham dùng tốc độ nhanh nhất ngưng luyện âm bích, Bắc Minh Sách sẽ không chút do dự dùng Cực Hàn Băng Diễm bao trùm toàn thân hắn, trực tiếp đông hắn thành khối băng, rồi tiếp theo tàn nhẫn phân thây hắn.

"Trở về."

Bắc Minh Sách khẽ quát một tiếng, đưa tay phất ra, Liệt Thiên kiếm ở chính giữa Vực Trường đột nhiên bay vụt đến, giống như lưu quang rơi vào trong tay hắn.

Mang theo Liệt Thiên kiếm, vẻ mặt Bắc Minh Sách tàn nhẫn, nhe răng cười nói: "Ta xem ngươi làm sao đấu với ta."

Thạch Nham bình tĩnh, cũng biết Từ Cức Vực Trường, hình như chỉ có hữu hiệu với sinh mệnh có được trí tuệ, mà không thể trói buộc Liệt Thiên kiếm.

Nếu hắn ẩn thân ở trong Từ Cức Vực Trường, Liệt Thiên kiếm có thể bị Bắc Minh Sách dùng tâm thần khống chế tiến vào, rồi bắn ra kiếm mang đối phó hắn trong Từ Cức Vực Trường.

Nếu không ở bên trong Từ Cức Vực Trường, Bắc Minh Sách lại có thể lợi dụng Thuấn Di Võ Hồn như quỷ mị tới gần, đánh úp.

Bắc Minh Sách có Song Võ Hồn, thực lực mạnh mẽ, thân mang nhiều bí bảo, công có Liệt Thiên kiếm, phòng có băng giáp, quả thực không có sơ hở nào.

"Sách công tử, không nên giết hắn, hắn là một bằng hữu của ta." Địch Nhã Lan đột nhiên kinh hãi la lên, nàng thấy Thạch Nham không ổn.

"Sách công tử, có thể nể mặt ta, tha cho hắn một mạng không?" Mục Ngữ Điệp do dự một chút, trong lòng thở dài, cũng lên tiếng khuyên nhủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thần sắc Bắc Minh Sách không thay đổi, lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Nếu việc khác, ta khẳng định sẽ đáp ứng các người, nếu hôm nay Thạch Nham không có biểu hiện ra thực lực đáng sợ như thế, ta cũng sẽ đáp ứng các người. Nhưng mà, bây giờ lại không được, hắn chỉ có tu vi cảnh giới Nhân Vị, lại có nhiều bí thuật, đã có năng lực có thể uy hiếp ta tánh mạng. Hắn còn sống, tương lai Thạch gia sẽ có cơ hội vượt lên đầu Bắc Minh gia, bởi vậy hắn không thể không chết."

Nói xong những lời này, Bắc Minh Sách không chần chờ, Liệt Thiên kiếm trong tay lại bay vụt ra ngoài, bổ đến đầu Thạch Nham.

Liệt Thiên kiếm mang theo vô tận kiếm khí, kiếm mang kéo dài ra mười mét, giống như phải bổ ra thiên địa, giống như sao băng từ trên trời rơi xuống.

Kiếm mang của Liệt Thiên kiếm bắn ra, từ bốn phương tám hướng chụp xuống, không gian bị phá hỏng hoàn toàn.

"Đinh Nham." Địch Nhã Lan buồn bã sợ hãi kêu lên.

"Ài..." Mục Ngữ Điệp nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt có vẻ rất bất đắc dĩ, trong đôi mắt hiện lên một tia đau xót.

"Sinh Tử Ấn."

Ba ký tự hiếm thấy, đột nhiên từ trong miệng Thạch Nham phát ra.

Dưới kiếm mang đầy trời, vẻ mặt Thạch Nham kiên nghị, trong đôi mắt không có một chút sợ hãi.

Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan nhìn chăm chú, tay phải Thạch Nham liên tục căng lên, tay trái lại càng lúc càng gầy, giống như da bọc xương.

Cùng lúc đó, hai luồng khí tức hoàn toàn khác nhau, lại đột nhiên từ bên trong hai cánh tay Thạch Nham bộc phát ra.