Sát Thần Chí Tôn

Chương 937: C937: Phát hiện ngoài ý muốn




Nói không chừng hiện tại tất cả mọi người tiến vào trong Huyễn Ba sơn cũng đã đem nhiệm vụ chủ yếu đặt vào trên người Giang Trần hắn. Mà việc ngắt linh dược trở nên không quan trọng nữa.

Giang Trần so với ai khác còn hiểu rõ giá trị của một gốc linh dược Thiên cấp hơn.

Một gốc linh dược Thiên cấp, cho dù là trở mặt với cả Đan Kiền Cung, cũng không sao cả.

Cũng may Giang Trần đã sớm dùng thệ ước trói chặt Tiêu Dao tông, bọn họ cho dù muốn đạt được linh dược Thiên cấp tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật này.

Nếu không mà nói, thiên địa thệ ước sẽ phán quyết Tiêu Dao tông bọn họ.

Một ngày sau, Giang Trần đi qua một vách núi, lại nghe tiếng giao thủ kịch liệt ở bên kia.

Giang Trần cảm nhận một chút, song phương đang đánh nhau hẳn không phải là người Đan Kiền Cung. Đã không phải là người mình, loại chuyện này Giang Trần tự nhiên không cần phải đi quản.

Trong lúc hắn đang định bỏ đi, chợt nghe một người trong đó nói:

- Đỗ Lập Hoàng, ngươi không nên khinh người quá đáng. Gốc linh dược Chân Thánh cấp này là ta phát hiện ra trước.

Thanh âm này dường như Giang Trần đã từng nghe thấy qua.

Cẩn thận nghe kỹ, hắn lập tức phân biệt ra được đây là tiểu đạo sĩ Khổ Trúc của Bắc Minh tông. Tiểu đạo sĩ này thoạt nhìn khiến cho người ta phát bực, đồng thời tình tình vô cùng bướng bỉnh.

Mà Đỗ Lập Hoàng, tuy rằng Giang Trần không quen biết, thế nhưng lại biết kẻ này là đệ tử Thánh Kiếm cung. Một thân tu vi ở Thánh Kiếm cung gần với Uông Hàn. Cũng là một thiên tài gần đạt tới Thánh Cảnh nhất trọng.

- Bớt sàm ngôn đi. Trên đó không có ghi tên ngươi, cũng không phải là đồ vật của ngươi. Ngươi phát hiện ra trước, ta phát hiện ra sau thì có gì khác nhau? Ta phát hiện ra Huyễn Ba sơn này trước thì chẳng lẽ có thể mang Huyễn Ba sơn này về nhà hay sao?


Đỗ Lập Hoàng này ngữ khí bá đạo, không nói đạo lý một chút nào.

Khổ Trúc nói:

- Không biết xấu hổ.

Đỗ Lập Hoàng cười ha hả:

- Đừng có nói với ta những lời này. Khổ Trúc tiểu đạo hữu. Ta cho ngươi thời gian mười tức, nếu không xéo đi, đừng trách Đỗ mỗ không khách khí. Gốc Toa Toa Băng Thảo này là của Đỗ mỗ rồi.

- Toa Toa băng thảo?

Giang Trần nghe vậy trong lòng khẽ động, Toa Toa băng thảo này mặc dù chỉ là một gốc linh dược Chân thánh cấp bình thường, dưới loại tình huống này vốn Giang Trần không tới mức động tâm.

Thế nhưng mà Toa Toa băng thảo này lại là một trong những loại linh dược phải có để giải Mê thần chướng phụ thân Lăng Túc của Lăng Bích Nhi.

Giang Trần vốn định rời khỏi lúc này lại dừng lại.

Toa Toa băng thảo này hắn không thể bỏ qua.

Hắn tiến vào Huyễn Ba sơn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải một trong bốn loại linh dược giải Mê Thần chướng kia. Mặc dù chỉ là một loại trong đó, thế nhưng đã rất khó tìm được.

Trong lúc Giang Trần đang suy nghĩ, Đỗ Lập Hoàng kia đã đi tới gần Khổ trúc.

Tu vi của Đỗ Lập Hoàng là Nguyên Cảnh cửu trọng, mà tu vi Khổ Trúc chỉ là Nguyên Cảnh thất trọng, tu vi của hai người chênh lệch chừng hai trọng.

Hơn nữa Đỗ Lập Hoàng là người Thánh Kiếm cung, chuyên tu kiếm đạo, năng lực chiến đấu của bản thân mạnh hơn đệ tử tông môn bình thường.

Không tới vài chiêu Khổ Trúc đã rơi vào trong thế hạ phong.

Nhưng mà Khổ Trúc này cũng coi như là người nhanh nhẹn, dũng mãnh, coi như rơi vào trong thế hạ phong cũng không chịu thua. Gắt gao canh giữ trước gốc Toa Toa băng thảo kia, tựa như bảo vệ lãnh địa của mình, tuyệt đối không chịu lùi một bước.

Đỗ Lập Hoàng ngang ngược, càn rỡ cười nói:

- Khổ Trúc, ta không muốn giết ngươi, không có nghĩa là Đỗ mỗ sẽ không giết ngươi. Ngươi không tránh ra thì đừng trách thanh kiếm trong tay Đỗ mỗ vô tình.

Khổ Trúc là xương cứng, càng uy hiếp hắn càng kích phát ra ngạo khí của hắn.

- Đỗ Lập Hoàng, hôm nay trừ phi ngươi giết ta, nếu không đừng mơ cướp đi được gốc Toa Toa băng thảo này.

Đỗ Lập Hoàng chau mày nói:


- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

Trong Huyễn Ba sơn này trừ phi là đệ tử Đan Kiền Cung, nếu không thì quả thực Đỗ Lập Hoàng không muốn giết người. Bởi vì một khi điều tra ra được, hậu hoạn vô cùng.

Tuy rằng hắn tự tin có thể làm được lưu loát sạch sẽ, thế nhưng vạn nhất Khổ Trúc đem tin tức này truyền đi, Đỗ Lập Hoàng hắn sẽ có phiền toái vô tận quấn thân.

Thậm chí rất có thể sẽ khiến cho Thánh Kiếm cung và Bắc Minh tông tông chiến.

Loại hậu quả này không phải là thứ mà Đỗ Lập Hoàng hắn có thể gánh chịu.

Thế nhưng mà thái độ của Khổ Trúc tựa như một khối đá trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng, làm cho Đỗ Lập Hoàng cực kỳ khó chịu.

Nói cung đệ tử tông môn gặp nhau, ai thực lực mạnh thì kẻ đó có tiếng nói lớn nhất. Nếu như tiếp tục giao chiến, phát hiện ra bản thân mình có thực lực không bằng, sẽ tự giác rời khỏi.

Thế nhưng mà Khổ Trúc này căn bản không có giác ngộ như vậy, đối với loại người này Đỗ Lập Hoàng quả thực có xúc động muốn chém chết.

Nhưng mà hắn muốn chém chết Khổ Trúc cũng không dễ như vậy.

Tuy rằng tu vi Khổ Trúc yếu hơn hắn một chút, thế nhưng lực phòng ngự của tiểu tử này vô cùng cường hãn. Phối hợp với một ít bí pháp của Bắc Minh tông, cũng có thể miễn cưỡng chèo chống.

Coi như là Đỗ Lập Hoàng, dưới tình huống không dử dụng bí kỹ, muốn nhẹ nhõm phá phòng ngự của Khổ Trúc cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Trong lúc dây dưa, Giang Trần lẻn vào từ trong lòng đất, thông qua thần thông của Băng Hỏa yêu liên, vụng trộm cướp gốc Toa Toa băng thảo kia.

Lần này hắn làm việc quỷ thần không phát hiện ra, cực kỳ kín đáo.

Mà Đỗ Lập Hoàng và Khổ Trúc đang đánh nhau, đánh tới thiên hôn địa áp, căn bản không có phát hiện ra gốc Toa Toa băng thảo phía xa đã biến mất không thấy.

Giang Trần âm thầm hành động, đem gốc Toa Toa băng thảo lấy đi. Vốn hắn định vỗ mông rời đi, thế nhưng nghĩ tới Khổ Trúc kia là người Bắc Minh tông, cũng có chút giao tình với Đan Kiền Cung bao nhiêu năm.


Nếu như cứ tiếp tục đánh nhưu vậy Khổ Trúc chắc chắc sẽ bị Đỗ Lập Hoàng chém giết.

Hắn cười ha hả, truyền âm ra xa:

- Nhị vị, Toa Toa băng thảo ta vui lòng nhận lấy, các ngươi chậm rãi luận bàn đi a.

Những lời này của hắn tương đương với giải vây cho Khổ Trúc.

Tính cách của Khổ Trúc Giang Trần cũng thưởng thức. Loại người này Giang Trần không muốn hắn vô cớ chết dưới thân kiếm của Đỗ Lập Hoàng.

Quả nhiên thanh âm của hắn vừa mới vang lên, hai người đang đánh nhau đều sững sờ, tức thì dừng tay.

Hai người nhìn về phía Toa Toa băng thảo, biểu lộ trên mặt hai người lập tức giống nhau.

Sắc mặt Đỗ Lập Hoàng phát lạnh, quát:

- Ai? Ai dám cướp đoạt vật trước miệng Đỗ mỗ?

Thế nhưng không ai trả lời hắn, chỉ có một mảnh yên tĩnh. Căn bản không có bất luận một câu hồi âm nào.

Giang Trần cũng không muốn chạm mặt với Đỗ Lập Hoàng này, sau đó giao đấu vô vị. Dù sao Toa Toa băng thảo đã tới tay, chạy là thượng sách.

Chỉ bằng vào Đỗ Lập Hoàng hắn không sợ. Nhưng mà cũng không thể vì thế mà bạo lộ tung tích của hắn. Đỗ Lập Hoàng không đáng sợ, mấy trưởng lão kia của Tiêu Dao tông mới đáng sợ.