Sát Thần Chí Tôn

Chương 925: C925: Ai là con mồi 2




Cho nên hắn tới nơi này cũng chỉ là do lệnh của tông môn khó cãi, cũng không phải là hắn nguyện ý.

Thế nhưng mà nhìn thấy Giang Trần xuất ra long huyết, long tinh, Đinh Đồng thực sự mừng rỡ. Hắn tuyệt đối không ngờ trong một hạ vực tồi tàn như Vạn Tượng Cương Vực này lại có long huyết, long tinh, lại có vật nghịch thiên như vậy.

Phải biết rằng cho dù là ở Bát vực, máu tươi chân long nồng đậm như vậy cũng là một giọt khó cầu a. Về phần long tinh, tuy rằng không trân quý bằng long huyết, thế nhưng cũng là bảo vật cực kỳ trân quý.

Trong tay Giang Trần lại có mấy khối, nếm như thu tới tay, đây tuyệt đối là một số tài phú kinh người.

Mà chỗ tốt của Long huyết thì càng không cần phải nói.

Tiếng cười thu liễm, hai mắt Đinh Đồng nhìn về phía Giang Trần, mang theo vẻ châm chọc nồng đậm, hắn nói:

- Giang Trần, Đinh mỗ quả thực phải cảm tạ ngươi. Để cho chuyến đi này của ta không uổng phí. Nể mặt những vật này của ngươi, ta có thể để cho ngươi chết đỡ đau đớn hơn một chút.

- Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi tự mình ngoan ngoãn giao ra, hay là muốn ta động thủ?

Uy áp của cường giả Địa Thánh Cảnh quả thực có thể nói là khủng bố.

Đinh Đồng hiển nhiên có ý áp bách Giang Trần, thúc dục uy áp của Địa Thánh Cảnh, thân thể lăng không bay lên.

Đến cấp bậc Địa Thánh Cảnh đã có thể phi hành.

Thân thể Đinh Đồng lăng không, từ trên cao nhìn xuống dưới, giống như một thiên thần tới thế gian, vô cùng uy nghiêm, đem phạm vi mấy ngàn mét chung quanh Giang Trần bao phủ lại.

Mặc dù có thủ đoạn sưu hồn, thế nhưng mà Đinh Đồng cũng không hi vọng phải dùng loại thủ đoạn này.


Bởi vì sưu hồn cực kỳ hao phí thần thức, thứ hai nội dung sưu hồn được chưa hẳn đã hoàn chỉnh.

Cho nên hắn vô cùng ưa thích dùng uy áp uy hiếp Giang Trần, không tốn một chút khí lực nào ép cho Giang Trần ngoan ngoãn giao ra đan phương Vạn Thọ đan.

Theo Đinh Đồng thấy, Giang Trần này nếu như không muốn ăn đau khổ thì lựa chọn tốt nhất chính là chủ động phối hợp.

Đinh Đồng từ trên cao nhìn xuống, ở trước mặt Giang Trần hắn cảm giác được sự ưu việt mười phần, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

- Ta cho ngươi thời gian mười tức.

Thanh âm của Đinh Đồng mang theo cảm giác phán quyết, hiển nhiên hắn đã coi Giang Trần là một người chết.

Ngàn vạn uy áp giống như ngàn vạn ngọn núi không ngừng đè nén Giang Trần.

Đinh Đồng cảm thấy Giang Trần tuyệt đối không chống đỡ được mười tức, sau đó sẽ sụp đổ.

Nhưng mà sau một khắc, Đinh Đồng lại giật mình phát hiện ra, khóe miệng Giang Trần vẫn đang mỉm cười.

Nụ cười kia vẫn quỷ dị như vậy, dường như còn mang theo vẻ châm chọc.

- Ngươi còn cười được?

Ánh mắt Đinh Đồng lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy liệu có phải Giang Trần này đã bị dọa ngốc rồi hay không. Lúc này vẻ mặt hắn ta phải là hoảng sợ, lạnh run mới đúng chứ.

- Vì sao ta không thể cười? Lại nói, Đinh Đồng, ta cũng nên cảm tạ ngươi a.

- Cảm tạ ta?

Ánh mắt Đinh Đồng lạnh lẽo, không biết vì sao khi hắn nhìn thấy g t cười, cảm thấy rất là khó chịu. Hắn cảm thấy Giang Trần này không biết thân biết phận, có giác ngộ của một con mồi.

Giờ phút này Đinh Đồng thay đổi quyết định của mình, mặc kệ Giang Trần có ngoan ngoãn giao ra đan phương Vạn Thọ đan hay không. Hắn cũng không để cho Giang Trần chết một cách thống khoái.

Chỉ bằng nụ cười đáng chết này, Đinh Đồng quyết định phải chậm rãi hành hạ Giang Trần, để cho hắn ta chịu đau đớn chết đi sống lại.

- Cảm ơn ngươi nói cho ta biết vài trăm dặm chung quanh không có ai. Cũng cảm ơn ngươi để cho ta biết rõ còn có một kẻ ngu ngốc gọi là Ung Hành Vân âm thầm thương nhớ ta. Nếu không sau này ta đi tới Bát Vực, sau lưng bị người khác nhớ thương cũng không biết, chẳng phải sẽ vô cùng phiền phức sao?

Đinh Đồng sững sờ, lập tức cười ha hả nói:

- Về sau? Ngươi cảm thấy ngươi còn có về sau sao?

Giang Trần gật gật đầu nói:


- Ta nhất định có về sau đó, thế nhưng ngươi sẽ không.

Đồng tử Đinh Đồng kịch liệt co rúm lại, cười lạnh nói:

- Chỉ là một Nguyên Cảnh ngũ trọng, ngươi xác định mình không nói mơ đó chứ?

Giang Trần cũng không trả lời mà chỉ cười nhạt một tiếng:

- Ngươi nói cho ta biết, Tam sư huynh Ung Hành Vân của ngươi có tu vi gì, để ta xem hắn có tư cách để cho ta nhớ tên hắn hay không?

Không thể không nói lúc này Đinh Đồng cực kỳ sửng sốt.

Hắn hiện tại đang hoài nghi, đầu óc Giang Trần này có phải là đậu hũ hay không? Có phải sau khi gặp khốn cảnh sinh tử hoàn toàn mất đi lý trí, nói ra những lời ngu xuẩn như thế này hay không?

- Giả gây giả dại sao? Đinh mỗ thấy ngươi chết chắc rồi. Ngươi chỉ là con sâu cái kiến Nguyên Cảnh, cũng xứng hỏi tu vi của Tam sư huynh ta sao? Nhưng mà ngươi đã hỏi, cho con kiến như ngươi mở rộng tầm mắt cũng không sao. Tam sư huynh ta hiện tại đã là Thánh Cảnh đỉnh phong, bán bộ Hoàng cảnh. Đừng nói là con sâu cái kiến như ngươi, coi như là Đan Trì cung chủ của Đan Kiền Cung các ngươi đời này cũng đừng mơ đạt được cảnh giới như Tam sư huynh hiện tại.

Đinh Đồng cảm thấy dường như mình giải thích với con sâu cái kiến này nhiều như vậy là mất thân phận, sắc mặt hắn trầm xuống, nói:

- Giang Trần, xem ra rượu mời ngươi không muốn uống mà lại muốn uống rượu phạt rồi.

Giang Trần gật đầu nói:

- Bán bộ Hoàng cảnh, cũng có chút ý tứ. Nói như vậy nếu như Long Cư tuyết không chết, làm lô đỉnh của hắn, có thể trợ giúp hắn một bước phong Hoàng sao?

Đinh Đồng cười lạnh nói:

- Ngươi biết là tốt rồi.

Cơ hồ tất cả nỗi băn khoăn hiện tại của Giang Trần cũng đã rõ ràng, hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Đinh Đồng, sai lầm lớn nhất của ngươi đời này không phải chính là trở thành đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông, mà là sau khi trở thành đệ tử Cửu Dương Thiên Tông lại chạy tới Vạn Tượng Cương Vực tham gia náo nhiệt. Lại còn dám chọc vào ta.


- Long huynh, dựa vào ngươi rồi.

Giang Trần nói xong cười nhạt một tiếng, thân ảnh đột nhiên lui lại.

Đinh Đồng còn chưa kịp phản ứng, cảnh vật trước mắt biến đổi.

Sau một khắc Đinh Đồng đột nhiên phát hiện ra khu vực quanh thân mình giống như bị từng đạo thiên la địa võng vây chung quanh.

Đồng thời trong hư không còn tràn ngập uy áp kinh người, giống như đột nhiên có một thiên thần hàng lâm vậy.

- Thứ quỷ dị gì vậy?

Đinh Đồng khẽ quát một tiếng, tuy rằng cảm thấy không ổn, thế nhưng dầu gì hắn cũng là Thánh Cảnh lục trọng, một khi gặp chuyện vẫn có thể trấn định.

Hắn vung tay lên, hai bàn tay giống như đại đao, muốn chém vỡ lao lung trong hư không, thuận thế trở ra vậy.

Cổ tay màu trắng chém về phía hư không.

Phanh Phanh.

Một tiếng vang cực lớn vang lên, cổ tay hắn đâm vào trên thiên la địa võng vô hình, từng đạo quang mang huyền ảo như ẩn như hiện trên hư không giống như từng khối lân giáp màu đen đan vào nhau, tràn ngập trong hư không, đem bốn phía hư không này phong tỏa.

Công kích của Đinh Đồng đánh vào bên trên chỉ phát ra từng đạo thanh âm chói tai, thế nhưng lại giống như chìm xuống đáy biển, căn bản không thể làm nên chuyện gì.