Sát Thần Chí Tôn

Chương 808: C808: Thang hồng biến thành đùi vàng 1




- Ngươi, tới.

Giang Trần chỉ vào người vừa mới mở cửa kia, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào người này, tựa hồ muốn xuyên thấu linh hồn của hắn.

- Nói, Thang Hồng ở đâu?

Bị Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần tập trung, toàn thân người này run rẩy một cái, hàm răng không thể ức chế được va chạm cạch cạch.

- Ta... Ta...

Ngữ khí của Giang Trần sâm nghiêm:

- Ngươi không biết?

Uy áp lại thêm một tầng, tên Nội Môn Đệ Tử kia bịch một tiếng, rốt cuộc không kiên trì nổi, hai đầu gối quỳ xuống.

- Ta nói, ta nói... Thang Hồng đi giặt quần áo rồi.

Giặt quần áo?

Ba chữ kia, làm cho Giang Trần không hiểu ra sao, cảm thấy không hiểu thấu. Đường đường Nội Môn Đệ Tử của Đan Càn Cung, lại phải giặt quần áo như tạp dịch?

Diệp Trọng Lâu than nhẹ một tiếng:

- Giang Trần, Nội Môn Đệ Tử không giống đệ tử hạch tâm các ngươi, bọn hắn không có ưu đãi gì, ở chỗ này, bất luận sinh hoạt gì đều cần tự gánh vác. Cũng không có tư cách thuê tùy tùng.

Giang Trần gật đầu, lại nhìn biểu hiện của những người này, trong nội tâm đại khái đã biết chuyện gì rồi.


Cười lạnh một tiếng:

- Nói như vậy, Thang Hồng giặt rửa không đơn thuần là y phục của hắn a?

Đang khi nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Thang Hồng, đông đông đông vang ở ngoài sân nhỏ.

Thân hình Thang Hồng cao lớn, đi trên đường uy vũ sinh phong, chân to tựa hồ muốn giẫm nát sàn nhà.

Tiếng bước chân vừa truyền vào, trong sân có hai Nội Môn Đệ Tử sắc mặt đại biến, hận không thể chắp cánh, lập tức thoát đi hiện trường.

Giang Trần nhìn thấy một màn này, liền biết là chuyện gì rồi.

Thang Hồng đang khiêng hai cái sọt quần áo đã giặt rửa tốt, đi đến. Nhìn thấy trong sân đứng đầy người, đang muốn nói chuyện, ánh mắt lướt qua Giang Trần, đột nhiên hiện ra vẻ mừng như điên.

- Lão Đại? Sao ngươi lại tới đây? Ha ha ha.

Thang Hồng ném sọt qua một bên, sải bước đi tới, ôm lấy Giang Trần, vui cười nói:

- Lão Đại, ta nghe nói, ngươi ở Đan Hà Cốc đại phát thần uy a.

Nghe Thang Hồng gọi Giang Trần là "Lão Đại", giữa hai người lại thân mật như vậy, hai tên Nội Môn Đệ Tử kia toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, miệng đắng chát.

Giang Trần gật đầu:

- Nói đi, giặt quần áo này là công tác bổn phận của ngươi, hay là người khác cưỡng chế đưa cho ngươi?

Bây giờ Thang Hồng là Tiên cảnh bát trọng đỉnh phong, tiếp cận cửu trọng.

Mà hai tên Nội Môn Đệ Tử sắc mặt tái nhợt, biểu lộ xấu hổ kia, hiển nhiên đều là Tiên cảnh cửu trọng.

Thang Hồng nhếch miệng cười cười:

- Lão Đại, những chuyện nhỏ nhặt này, ngươi cũng đừng quan tâm. Tuy là bọn hắn cưỡng chế ta, bất quá ta vừa vặn mượn chuyện này ma luyện tâm cảnh, biết hổ thẹn rồi sau đó dũng. Loại cơ hội này, ở Bảo Thụ Tông là tuyệt đối tìm không thấy.

Ở Bảo Thụ Tông, tuy Thang Hồng không phải tông chủ nhất hệ, cũng không phải Thái Thượng trưởng lão nhất hệ, nhưng mà, dùng thiên phú của hắn, là ai cũng không dám sai sử như tùy tùng.

Đến Đan Càn Cung, thực lực không đủ, xuất thân địa phương nhỏ bé, làm cho Thang Hồng ở trong nội môn, tự nhiên thành đối tượng người khác khi dễ.

Giang Trần ngược lại không nghĩ, Thang Hồng lại coi đây là nhục, đến ma luyện tâm cảnh của mình.

Trong lúc nhất thời, cũng như có điều suy nghĩ. Thang Hồng ma luyện tâm tình, xem ra, là sớm chuẩn bị cho trùng kích Nguyên cảnh rồi.

Trùng kích Nguyên cảnh, cần Tâm lực cường đại hơn.

Mà loại khổ nhục này, là một phương pháp ma luyện Tâm lực.

- Lão Đại, loại sự tình này, ngươi đừng quan tâm.


Thang Hồng tự tin cười cười, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hai Nội Môn Đệ Tử Tiên cảnh cửu trọng kia.

- Trương Liệt, Cung Nguyệt, hai hỗn đản các ngươi nhớ kỹ cho ta. Lão tử giặt quần áo cho các ngươi, không phải là sợ các ngươi, mà là mượn chuyện này ma luyện tâm tình. Qua không được bao lâu, lão tử sẽ khiêu chiến các ngươi, đau nhức nện các ngươi một chầu, chờ xem, ha ha ha ha.

Luận thiên phú, kỳ thật Thang Hồng không thua những Nội Môn Đệ Tử này. Sở dĩ hắn rớt lại phía sau, nguyên nhân duy nhất là hắn xuất thân Bảo Thụ Tông, mà những thứ này xuất thân Đan Càn Cung.

Xuất thân bất đồng, tài nguyên bất đồng, làm cho hắn đi chậm một chút.

Hôm nay, Thang Hồng đã có Giang Trần trông nom, các phương diện điều kiện, kỳ thật đã vượt qua những Nội Môn Đệ Tử này. Chỉ chờ đột phá Tiên cảnh cửu trọng, liền quay giáo một kích, đả đảo toàn bộ những kẻ khi dễ hắn này.

Nói như vậy, trước kia tất cả khuất nhục cùng khi dễ, liền hóa thành động lực, để hắn ma luyện tâm lực.

Giang Trần nghe Thang Hồng nói như vậy, liền biết huynh đệ mình nhìn như lỗ mãng, nhưng lại là người có tuệ căn, nên không nhúng tay vào.

- Đi, Thang Hồng, theo ta ra ngoài một chút.

Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, đảo qua những Nội Môn Đệ Tử này, phảng phất muốn ghi nhớ bọn chúng.

Những Nội Môn Đệ Tử này, ánh mắt trốn tránh, hoàn toàn không dám nhìn thẳng.

Thang Hồng cười ha ha:

- Lão Đại, ngươi xuất hiện, kế hoạch ma luyện của ta liền ngâm nước nóng, bất quá cũng không xê xích gì nhiều. Ta cảm giác, đột phá Tiên cảnh cửu trọng, là sự tình trong tháng này rồi.

Mang theo Thang Hồng, ở Đại Cổ Sơn đi bộ một vòng, lúc này Giang Trần mới cùng Thang Hồng và Diệp Trọng Lâu về địa phương ở lại.

Diệp Trọng Lâu một mực mỉm cười, hắn biết rõ đây là Giang Trần cố ý cho Thang Hồng chỗ dựa, làm cho các Nội Môn Đệ Tử biết rõ, Thang Hồng là huynh đệ của Giang Trần hắn.

Bởi vậy, trong nội môn ai muốn khi dễ Thang Hồng, liền phải nghĩ lại rồi.

- Thang Hồng, Giang Trần chiếu cố ngươi như vậy, ngươi không thể phụ tấm lòng của hắn a.

Diệp Trọng Lâu dặn dò.


Thang Hồng nhếch miệng cười nói:

- Lão gia tử yên tâm, sau khi đến Đan Càn Cung, Thang Hồng ta đã biết mình là ếch ngồi đáy giếng. Bất quá, ta tin tưởng vững chắc, trong vòng một năm, nhất định có thể đột phá Nguyên cảnh.

Thang Hồng ở Bảo Thụ Tông, là nổi tiếng Tâm lực cường đại. Nếu như hắn tiến vào Linh Vương, dùng ưu thế của hắn, đột phá Nguyên cảnh, là rất có hi vọng.

Đi vào chỗ ở của Diệp Trọng Lâu, Giang Trần lại chỉ điểm Thang Hồng một phen, cho hắn một ít linh thạch cùng Cố Linh Đan. Về phần Long Huyết và Long tinh, Giang Trần lại không đề cập tới.

Diệp Trọng Lâu biết không phải Giang Trần không nỡ, mà là hiện tại Thang Hồng còn không dùng được loại thứ tốt này, cho hắn ngược lại hại hắn.

- Thang Hồng, chờ ngươi tiến vào Tiên cảnh cửu trọng, thì đến Đan Hà Cốc tìm ta. Ta đưa ngươi một cọc Tạo Hóa.

- Lão Đại, ngươi đã cho ta quá nhiều tạo hóa, lại tiếp tục như vậy, chẳng phải Thang Hồng ta phải lấy thân báo đáp sao. Ta cũng không phải mỹ nữ a.

Thang Hồng nói vui đùa nói.

Diệp Trọng Lâu không khỏi mỉm cười, bất quá chứng kiến tốc độ phát triển của Thang Hồng, lão gia tử lại phi thường vui mừng.

Cứ như vậy xuống dưới, Bảo Thụ Tông có hi vọng.

Cùng lão gia tử và Thang Hồng hàn huyên một hồi, lúc này Giang Trần mới đứng dậy cáo từ.

- Tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu sắp bắt đầu. Nhị vị chờ tin lành a.

Thang Hồng hào sảng cười nói:

- Lão Đại ra tay, động phủ của Chí Tôn khu, khẳng định dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó, ta cũng đi mở rộng tầm mắt, ha ha ha.