Sát Thần Chí Tôn

Chương 534: C534: Bách chiến lôi đài 2




Giang Trần cùng Tiểu Phi mặc quần áo và trang sức của Võ Giả thế tục, đi trong đám người, lộ ra cực kỳ đột ngột. Tiểu Phi nhìn bốn phía, phát hiện mấy Võ Giả thế tục khác, đều thành thành thật thật co lại trong góc, xem ra, đã hoàn toàn bị đệ tử tông môn thuần phục rồi.

Chứng kiến Giang Trần và Tiểu Phi xuất hiện, ánh mắt mấy Võ Giả thế tục khác lộ ra sắc thái kỳ quái, phảng phất như chờ Giang Trần cùng Tiểu Phi bị thiệt. Phảng phất chứng kiến bọn người Giang Trần bị giẫm, tâm lý bọn hắn mới có thể cân đối, mới có thể thoải mái.

Giang Trần từ trong ánh mắt của bọn hắn, liền đoán được cách nghĩ của những người này.

- Thực là thế hệ đáng thương. Không dám chống đối đệ tử tông môn, thì tới tham gia tuyển bạt làm gì? Chính mình ăn đau khổ, lại muốn ở chỗ này nhìn chúng ta chịu thiệt, đây quả thực là nhân cách cơ bản nhất cũng không có. Những kẻ này, đáng đời bị người dẫm nát dưới chân.

Giang Trần đối với những Võ Giả thế tục này, vốn còn có mấy phần đồng tình. Chứng kiến biểu lộ cùng ánh mắt của bọn hắn, chút đồng tình kia của Giang Trần đã không còn sót lại chút gì.

Tiểu Phi tựa hồ cũng cảm nhận được địch ý từ bốn phương tám hướng.

Những đệ tử tông môn kia, nguyên một đám ánh mắt bất thiện, hiển nhiên sự tình trong tiểu viện của Giang Trần, đã truyền ra ở trong hàng đệ tử tông môn.

- Bàn Thạch huynh, xem ra, chúng ta có phiền toái.

Tiểu Phi thấp giọng nói.

Giang Trần nhíu mày:

- Nếu như ngươi sợ phiền toái, có thể tự mình hành động, thậm chí ôm đùi đệ tử tông môn, ta sẽ không ngăn trở.

Tiểu Phi cười hắc hắc:

- Ta người này bổn sự không cao, nhưng lại là tính tình con lừa. Bọn hắn càng muốn chèn ép ta, ta càng không cho bọn hắn thực hiện được. Bàn Thạch huynh, ngươi muốn đuổi ta đi, hắc hắc, ta hết lần này tới lần khác không đi.


Nếu thời điểm bình thường, Giang Trần sẽ không để ý thằng này nghĩ như thế nào. Bất quá lúc này so sánh, những Võ Giả thế tục kia, nguyên một đám khuất phục đệ tử tông môn.

Mà Võ Giả Số 2 này, ít nhất vẫn còn khí khái, không có thỏa hiệp với tông môn đệ tử.

Cho nên, Giang Trần đối với hắn cũng không ghét.

- Tiểu tử, ngươi, tới đây một chút.

Bỗng nhiên, bên trái truyền đến một thanh âm rất không lễ phép.

Giang Trần như không nghe thấy, bước chân không ngừng thoáng một phát, tiếp tục đi tới.

- Này, nói chính là các ngươi, hai gia hỏa đeo mặt nạ quỷ. Nghe nói, các ngươi là đệ nhất cùng thứ hai trong khảo hạch thế tục? Chậc chậc, vô cùng cao a.

Loại khiêu khích ngu xuẩn này, nếu như mỗi lần Giang Trần đều đi so đo, hắn sẽ không có thời gian làm cái khác rồi.

Bất quá, hắn không để ý tới, những người này lại càng thêm đắc ý. Lập tức có một thân ảnh nhoáng một cái, ngăn ở trước mặt bọn hắn, vẻ mặt ngang ngược càn rỡ.

- Tiểu tử, ngươi rất cuồng a. Tông môn đệ tử bảo ngươi, đó là để mắt ngươi. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lại dám vô lễ như thế?

- Lăn.

Giang Trần chỉ nói một chữ.

- Cái gì? Ngươi... Ngươi bảo ta lăn?

Giang Trần không nói thêm gì nữa, đột nhiên vươn tay, tốc độ cực nhanh, trực tiếp bắt lấy vạt áo người nọ, cánh tay chấn động, lực lượng cường đại trào ra, như ném một con chó chết, ném người nọ ra hơn mười thước.

Người nọ căn bản không kịp phản ứng, đã bị ngã thất điên bát đảo, rất chật vật.

Nếu như không phải quy tắc cấm chế hết thảy hình thức tư đấu, Giang Trần đã sớm một cái tát đập bay hắn rồi.

Tuy người nọ chật vật, lại không thụ thương. Khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, ở trước mắt bao người, lại bị một Võ Giả thế tục như ném rác rưởi ném đi, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.

Tiểu Phi này, phảng phất như sợ cho thiên hạ bất loạn, vậy mà vỗ tay nói.

- Tốt, tốt một cái ngã cẩu thức, quá đẹp trai xuất sắc rồi.

Tên đệ tử khiêu khích kia nghe vậy, thiếu chút nữa thổ huyết. Ngã cẩu thức, đây là biến tướng mắng hắn là chó a.

- Tiểu tử, ngươi mắng ai là cẩu?

Đệ tử tông môn kia giận dữ, nhưng lại kiêng kị Giang Trần, cuối cùng không dám xông lên.


Tiểu Phi cười hắc hắc:

- Ai trả lời, người đó là cẩu. Cái này còn cần ta dạy ngươi sao?

Đệ tử tông môn kia tức đến oa oa kêu to, lúc này, lại có một đệ tử tông môn đứng dậy, biểu lộ người này hờ hững, mặt mày tầm đó, cùng Thành sư huynh kia có vài phần tương tự.

- Tự giới thiệu thoáng một phát, ta gọi Thành Chân. Ta nghe đường đệ của ta nói, ngày hôm qua trong tiểu viện, ngươi rất là hung hăng càn quấy. Ta không biết, ngươi một Võ Giả thế tục, dựa vào cái gì hung hăng càn quấy. Bất quá, ta cảnh cáo ngươi một câu, nếu như ngươi dám đụng đến đường đệ của ta thoáng một phát, Thành mỗ ta, sẽ để cho ngươi hối hận đi vào thế giới này.

Uy hiếp, lại thấy uy hiếp. Ở trước bách chiến lôi đài, lại gặp được công nhiên uy hiếp như thế, đủ thấy những đệ tử tông môn này, coi trời bằng vung đến cỡ nào.

Giang Trần có chút dở khóc dở cười, hắn không rõ, những đệ tử tông môn này, rốt cuộc là nơi nào đến cảm giác ưu việt, nơi nào đến tự tin a.

Thành Chân kia, luận tu vi cũng không mạnh hơn đường đệ của hắn bao nhiêu. Thế nhưng mà, khẩu khí của hắn, lại giống như ăn chắt Giang Trần rồi vậy.

Đờ đẫn mở mí mắt thoáng một phát, Giang Trần nhàn nhạt hỏi:

- Nghe ra, cái này tựa hồ là uy hiếp ta a?

- Đúng, ta chính là uy hiếp ngươi.

Thành Chân cười lạnh nói.

- Võ Giả thế tục, phải có giác ngộ của Võ Giả thế tục. Đã không ai dạy ngươi ở trước mặt thiên tài tông môn làm người như thế nào, ta liền vất vả thoáng một phát, miễn phí dạy ngươi co đuôi làm người như thế nào.

Giang Trần khẽ thở dài một hơi, lắc đầu:

- Đáng tiếc.

- Đáng tiếc cái gì?

Thành Chân giận dữ.


- Đáng tiếc quy tắc không cho phép tư đấu. Bằng không thì hiện tại ta có thể dạy ngươi, nói mạnh miệng, phải có tiền vốn nói mạnh miệng. Bằng không thì, gió lớn đau đầu lưỡi.

Sắc mặt Thành Chân trầm xuống, cả khuôn mặt đều tái xanh.

- Gian ngoan mất linh, nói như vậy, ngươi là quyết tâm muốn đối nghịch với ta?

Giang Trần thản nhiên nói:

- Ngươi suy nghĩ nhiều, đối nghịch với ngươi? Ngươi xứng sao?

Nói thật, Thành thị huynh đệ này, thật đúng là không xứng để cho Giang Trần đối nghịch với bọn họ.

Thành Chân là đệ tử tông môn, gần đây vô cùng cuồng vọng. Nhất là đối mặt Võ Giả thế tục, loại cảm giác về sự ưu việt kia càng mười phần.

Trong mắt hắn, cái gọi là thiên tài thế tục, kia chỉ là người cao trong đám lùn, căn bản không thể sánh vai với thiên tài tông môn.

Đối mặt thiên tài thế tục, Thành Chân cảm giác mình là một con Phượng Hoàng kiêu ngạo. Mà Võ Giả thế tục, là một đám gà mái hèn mọn.

Gà mái ở trước mặt Phượng Hoàng cao quý, nên biết vâng lời, nên dễ bảo.

Cho nên, nghe được Giang Trần nói, Thành Chân tức muốn điên rồi. Hắn rất cuồng, lại không nghĩ rằng, Võ Giả thế tục này so với hắn còn cuồng.

Nộ khí trong lồng ngực, cơ hồ đã đến biên giới phun trào.

Thời điểm song phương giương cung bạt kiếm, trước Bách Chiến đài, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn uy nghiêm: