Sát Thần Chí Tôn

Chương 512: C512: Băng hỏa yêu liên trốn vào lòng đất 2




Có thể nói, nếu nhìn trường kỳ, Nguyên Từ Kim Sơn mang tới chỗ tốt, chỉ sợ không kém hơn Băng Hỏa Yêu Liên.

Cửa thứ tư, Giang Trần ở trong thực chiến, đột phá gông cùm xiềng xích, tiến vào Địa Linh cảnh, phần thu hoạch này, tự nhiên cũng không nhỏ.

Hôm nay, ở cửa thứ năm, khảo hạch phúc duyên. Ngay từ đầu, liền thu thập đến nhựa cây Mộng Thần Chi Mộc, đây là một thu hoạch không nhỏ.

Giờ phút này bị nhốt trong lòng đất, nhưng Giang Trần lại không có tuyệt vọng. Vân Viêm Chi Hoa kia, trừ khi Hỏa Nha Vương luyện hóa mất, nếu không Giang Trần tuyệt đối sẽ không buông tha.

Sau khi sửa sang lại, Giang Trần khoanh chân, tiến vào trạng thái minh tưởng.

Từ khi tiến vào Địa Linh cảnh, Giang Trần một mực bôn ba, khuyết thiếu thời gian minh tưởng, tu luyện các loại Vũ Kỹ Công Pháp, cũng không hoàn toàn nối tiếp với Địa Linh cảnh.

Thông qua ba ngày này, vừa vặn dung hợp thoáng một phát.

Lòng đất lờ mờ, không có Nhật Nguyệt.

Ba ngày thời gian, lặng lẽ trôi qua.

Khi Giang Trần từ trong minh tưởng tỉnh lại, tất nhiên lại là một phen thu hoạch tràn đầy.

- Không biết thế lửa ở ngoại giới đã tắt hay chưa?

Giang Trần ở sâu trong địa tâm ba ngày, tuy tiến vào trạng thái minh tưởng, nhưng Hắc Ám vô tận, để cho hắn hoặc nhiều hoặc ít có chút cảm giác bị đè nén.


- Phải đi ra ngoài nhìn xem, nếu như Hỏa Nha Vương kia vẫn còn, Vân Viêm Chi Hoa là không có hi vọng cướp lấy, ta cũng không thể lãng phí thời gian ở chỗ này.

Giang Trần quyết định, ở trong lòng đất, định vị tốt phương hướng, thông qua năng lực sinh trưởng của Băng Hỏa Yêu Liên, không ngừng thăm dò trong lòng đất.

Bỗng nhiên tầm đó, Giang Trần cảm giác được đất đá chung quanh ầm ầm chấn động.

Ở sâu trong lòng đất, vậy mà sinh ra chấn động cường đại như thế, làm cho Giang Trần hơi có chút giật mình, ý niệm đầu tiên còn tưởng là nham tương muốn phun trào.

Bất quá, hắn rất nhanh liền phát hiện, chấn động này, vậy mà không đến từ lòng đất, mà đến từ khu vực phía trên.

Chỉ có điều, mặc dù biên độ chấn động này lớn, nhưng cách Giang Trần quá xa, bởi vậy tuy Giang Trần cảm nhận được chấn động mãnh liệt, lại không có cảm thấy nguy cơ quá độ.

- Chẳng lẽ, có sinh linh cường đại đi ngang qua?

Giang Trần suy đoán.

Cẩn thận cảm thụ, Giang Trần càng thêm tin tưởng mình suy đoán.

- Đúng vậy, tần suất chấn động này nhanh như vậy, nhất định là có sinh linh dưới mặt đất đi ngang qua, hơn nữa còn cao tốc hành tẩu. Ở trong lòng đất có thể cao tốc hành tẩu như thế, so với tốc độ của Phệ Kim Thử Vương còn nhanh hơn. Hơn nữa điệu bộ này, như là mãnh long quá giang, thanh thế to lớn, hoàn toàn không phải phong cách cẩn thận từng li từng tí của Phệ Kim Thử Vương. Rốt cuộc là sinh linh cường đại cỡ nào a?

Trong lòng Giang Trần nghi hoặc, hắn cảm thấy có chút khó có thể lý giải.

Nơi này, hẳn là địa bàn của Hỏa Nha Vương, theo đạo lý, trong lãnh địa của Hỏa Nha nhất tộc, không có khả năng có sinh linh cường đại khác xuất hiện.

Thế nhưng mà, cổ chấn động kịch liệt kia, rõ ràng cho thấy đến từ sinh linh cường đại. Hơn nữa, Giang Trần có thể kết luận, đây là một loại sinh linh cường đại, có thể hành tẩu rất nhanh trong lòng đất, tuyệt đối không phải Hỏa Nha Vương.

Một con Hỏa Nha Vương, đã để cho Giang Trần đau đầu rồi. Nếu như thêm một con chui dưới mặt đất, như giẫm trên đất bằng, vậy mặc dù thủ đoạn của Giang Trần cao siêu, át chủ bài vô số, chỉ sợ cũng chịu không nổi

Trong lúc nhất thời, Giang Trần đình chỉ dùng Băng Hỏa Yêu Liên thăm dò, ngăn chặn tất cả khí tức, để tránh kinh động sinh linh cường đại kia.

Cũng may, sinh linh cường đại kia, tựa hồ tâm tư căn bản không có đặt ở nơi này, cũng không phát giác được có nhân loại trốn ở trong nham thạch.

Thanh âm ầm ầm như là sét đánh, động tĩnh không ngừng, càng đi càng xa, thẳng đến biến mất.

Giang Trần khẽ thở dài một hơi, cười khổ nói:

- Trong Minh Diệt Cốc này, sinh linh cường đại nhiều như thế. Võ Giả thế tục đến nơi đây, kỳ ngộ tuy nhiều, nhưng phong hiểm, lại không chỗ nào không có a.

Hiện tại Giang Trần xem như đã biết, vì cái gì cửa phúc duyên này không đào thải bất luận kẻ nào.


Này còn cần đào thải sao? Sau khi đi vào, có thể còn sống đi ra, có thể có bao nhiêu?

Tỉ lệ tử vong cao như vậy, còn đào thải làm gì?

Hiện tại Giang Trần còn hoài nghi, tám ngàn người tiến vào, cuối cùng có thể có 3000 người đi ra sao?

Bốn đại tông môn nói muốn tuyển chọn 3000 người tiến vào tông môn, nhưng Giang Trần cảm thấy, trong Minh Diệt Cốc này, chỉ sợ không có 3000 người đi ra ngoài.

Đương nhiên, nói như vậy cũng có chút bi quan.

- Những sự tình này, lại không cần ta đến quan tâm. Mỗi người có phúc duyên khác nhau, có đường đi bất đồng. Giang Trần ta, phải chuyên chú trên con đường của mình.

Giang Trần nhất niệm đến đây, liền không hề suy nghĩ những sự tình kia nữa.

Bất quá, sau khi trải qua chấn động lớn kia, Giang Trần càng thêm cẩn thận.

Dưới nền đất cũng không phải an toàn tuyệt đối, sau lưng chấn động lớn này, nhất định là một sinh linh cường đại, tuyệt đối không kém Hỏa Nha Vương.

Sinh linh như vậy, liền có thể hình thành sinh tử uy hiếp đối với mình, cho nên, Giang Trần cẩn thận là rất có đạo lý.

Khu trung bộ vách núi, nơi này là một nơi hẻo lánh không ai chú ý, một cây Yêu Liên gạt mở khe hở nham thạch, dò xét đi ra, thân hình Giang Trần ở trong khe hở nham thạch, vừa vặn che dấu rất tốt.

Thiên Mục Thần Đồng nhìn lại mọi nơi, vừa nhìn, da đầu của Giang Trần liền run lên.

Bốn phía cháy đen, như là tận thế hàng lâm, hoang bại không chịu nổi. Đập vào mắt, không có một màu xanh lá, cũng không có nửa điểm sinh cơ.

Phảng phất lĩnh vực này, đã bị Thiên Địa vứt bỏ, thành nơi hoang vu trong vũ trụ.


Ánh mắt Giang Trần lại quăng tới vách núi có Vân Viêm Chi Hoa, vách núi kia khắp nơi hoang tàn, nào có Vân Viêm Chi Hoa gì?

Đáng sợ hơn chính là, vách núi kia gồ ghề, vô số khe rãnh giăng khắp nơi, giống như bị lực lượng cường đại cày qua, khe rãnh sâu tới mấy trượng.

Hiện trường thảm thiết như vậy, làm cho Giang Trần trợn mắt há hốc mồm.

Vách núi cứng rắn kia, có thể cày ra khe rãnh dài như vậy, sâu như vậy, tuyệt đối không phải lực lượng bình thường có thể làm được.

Người khác không nói, Giang Trần tự hỏi, mình là tuyệt đối làm không được. Ở trên vách núi đánh ra một khe rãnh không khó, khó chính là chỉnh tề như thế, sâu như thế, lớn như thế.

Nhìn về phía trên, căn bản không phải tận lực làm ra, mà là chỗ sinh linh cường đại đi qua, tự nhiên cày ra khe rãnh.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Giang Trần kinh ngạc nhìn cảnh tượng tàn phá bốn phía, thì thào tự nói.

Thông qua Thiên Mục Thần Đồng của hắn quan sát bốn phía, chung quanh vách núi, căn bản không có một tia khí tức. Sinh linh cường đại gì, Hỏa Nha nhất tộc gì, phảng phất chưa từng xuất hiện qua.

Hoặc là, phảng phất những lực lượng cường đại kia, đã nương theo cảnh tượng tàn phá này biến mất.

- Không có khả năng.

Giang Trần không cách nào tin, nếu có một loại lực lượng, có thể làm cho Hỏa Nha nhất tộc lập tức biến mất, vậy loại lực lượng kia, quả thật là đáng sợ.