Sát Thần Chí Tôn

Chương 467: C467: Giang trần cự tuyệt 1




Long Cư Tuyết, coi như là Truy Dương lão tổ, cũng không thể không thừa nhận thiên phú của nàng, thậm chí có ý thu nàng làm Chân Truyền Đệ Tử.

Chỉ chờ lần này Long Cư Tuyết ở trong đại tuyển bạt trổ hết tài năng, hắn sẽ thu Long Cư Tuyết làm chân truyền.

Bởi như vậy, tâm tính của Truy Dương lão tổ liền siêu nhiên, mang theo tâm tình giống như chế giễu, nhìn tông chủ tam tông giằng co, trong nội tâm ngược lại khinh thường. Một người nhất định phải chết, đáng giá tranh sao?

- Ta nói ba vị, chỉ là đệ tử thế tục, lại muốn tông chủ cùng phó tông chủ ra mặt, các ngươi như vậy không khỏi quá mức vô vị, tổn hại khí phái tông môn a?

Truy Dương lão tổ cười ha ha nói.

Vạn Linh Tông Cửu Sư lão tổ cười quái dị:

- Truy Dương lão quái, ngươi đừng giả thanh cao. Người nào không biết Giang Trần này cùng thiên tài tông môn các ngươi có cừu oán, cho nên các ngươi không dung người ta. Lúc này, giả trang siêu nhiên cái gì.

Tính cách của Cửu Sư lão tổ bất thường, không lưu tình vạch trần Truy Dương lão tổ.

Truy Dương lão tổ cười ha ha:

- Các ngươi đã biết rõ nội tình, cần gì phải tranh mệt mỏi như vậy? Giang Trần này đắc tội thiên tài trẻ tuổi có tiềm lực nhất tông ta, trong đại tuyển bạt, nhất định hẳn phải chết, đáng giá các ngươi tranh sao?

- Chậc chậc, khẩu khí thật lớn.

Cửu Sư lão tổ trợn mắt:


- Ta ngược lại nghe nói, có cái gọi là đệ tử thiên tài, thời điểm ở Đông Phương Vương Quốc, thiếu chút nữa bị Giang Trần tiêu diệt. Vẫn là dựa vào mấy sư huynh tông môn, lấy lớn hiếp nhỏ, miễn cưỡng bảo trụ mạng nhỏ.

- Hừ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Khi đó Long Cư Tuyết mới vừa thức tỉnh Thanh Loan chi sát, chưa bắt đầu đào móc Tiên Thiên thể. Hôm nay, nàng vào Tử Dương Tông ta, chẳng khác gì Long quy biển cả, nhất định dời sông lấp biển, thâu thiên đổi nguyệt. Chỉ là một tiểu tử thế tục, vận mệnh của hắn nhất định là đá đặt chân cho Long Cư Tuyết quật khởi, hơn nữa là một khối đá đặt chân không có ý nghĩa.

Truy Dương lão tổ, ở trong Tứ đại lão tổ, tính cách là khí phách nhất.

Ngược lại là Thiên Diệp lão tổ thì cười nhạt một tiếng:

- Tựa hồ mấy người chúng ta ở chỗ này thảo luận chuyện kia, có chút nhàm chán a? Võ đạo chi lộ, bao nhiêu thiên tài thiên tư xuất chúng, cuối cùng ngã xuống trên tay vô danh tiểu tốt. Ta và ngươi tuy là Nguyên cảnh, cuối cùng không phải Thần linh, ai có thể tính toán ra chuyện tương lai?

Mặc dù lời nói hàm súc, nhưng hiển nhiên đối với thái độ không ai bì nổi của Truy Dương lão tổ, lại không cho là đúng.

Tiên Thiên thân thể, mấy lão quái thật có chút hâm mộ. Bất quá, thiên phú tốt, cũng không có nghĩa là hết thảy.

Ít nhất, Long Cư Tuyết kia ở thế tục bị Giang Trần bức đến tuyệt cảnh, thiếu chút nữa chết, cái này chính là một chỗ bẩn, nhất định là Tâm Ma trong lòng Long Cư Tuyết.

Nếu như không phá được Tâm Ma, nàng đời này, tuyệt đối không có hi vọng tiến vào Nguyên cảnh.

Không vào được Nguyên cảnh, ở trong mắt mấy lão quái, cái kia chính là phù vân.

Ở trong mắt cường giả Nguyên cảnh, chỉ có Nguyên cảnh, hoặc là người có tiềm lực vào Nguyên cảnh, mới đáng cho bọn hắn chú ý.

Băng Lam lão tổ uyển chuyển hàm xúc cười cười:

- Truy Dương đạo huynh, Tiên Thiên thân thể, hoàn toàn chính xác khó được, bách niên khó gặp, có thể làm cho Tử Dương Tông ở Vương Quốc thế tục đào móc ra, đích thật là phúc duyên của Tử Dương Tông. Bất quá, dùng năng lực phát hiện thiên phú của Lưu Vân Tông ta, tiểu muội xem Giang Trần này, cũng ẩn chứa đại tiềm lực, đại năng lượng. Mà tiềm lực này, chưa hẳn sẽ kém hơn Tiên Thiên Thanh Loan thể.

Lưu Vân Tông, am hiểu đào móc thiên tài, đào móc tiềm lực đệ tử.

Băng Lam lão tổ nói, tuy nhu hòa như xuân tháng ba, nhưng lại có một cỗ khí thế để cho người không thể coi thường.

- Băng Lam muội tử, nếu bình thường, ngươi nói, lão ca ta ngược lại sẽ không hoài nghi. Bất quá, mặc dù Giang Trần này có chút thiên phú, nhưng so với Tiên Thiên Thanh Loan thể, cuối cùng là phù vân. Điểm này, lão phu cực kỳ tin tưởng. Tiên Thiên thân thể ý vị như thế nào, ta nghĩ trong nội tâm các ngươi so với ta rõ ràng hơn.

Ngữ khí của Truy Dương lão tổ cũng rất kiên định.

Cửu Sư lão tổ cười ha ha:

- Tiên Thiên thân thể thì tính sao? Qua không được cửa ải Giang Trần, Giang Trần chính là Vĩnh Hằng Tâm Ma của nàng. Tâm Ma này chưa diệt, nàng muốn vào Nguyên cảnh, ngươi cảm thấy có mấy thành hi vọng?

Linh Vương cảnh trùng kích Nguyên cảnh, lực lượng tinh thần, rất trọng yếu.

Có tâm ma, cái kia liền ý nghĩa trong tâm thần có tai hoạ ngầm. Ở trong quá trình trùng kích, hình thành lực phản công của Tâm Ma, rất có khả năng để cho chủ nhân Tâm Ma nhẹ thì phế bỏ, nặng thì chết bất đắc kỳ tử.


Cái này tuyệt không phải nói chuyện giật gân.

Truy Dương lão tổ cười hắc hắc:

- Nguyên nhân chính là như thế, Giang Trần này là số mệnh chi địch của Long Cư Tuyết. Cho nên, Giang Trần này, hẳn phải chết ở trong tay Long Cư Tuyết.

Mấy lão tổ ai cũng không phục ai.

Cũng không phải bọn hắn thật ưa thích Giang Trần cỡ nào, coi được Giang Trần đến cỡ nào. Chỉ là, bọn hắn đều không muốn nhìn thấy Truy Dương lão tổ thật sự bồi dưỡng ra Long Cư Tuyết.

Liên minh 16 nước cần thiên tài, đó là không giả.

Thế nhưng mà, người đều ích kỷ, đều hi vọng thiên tài là môn hạ của mình, mà không phải môn hạ của đối thủ cạnh tranh.

Nếu như thiên tài tầm đó thiên phú không sai biệt lắm, vậy thì mọi người chia đều.

Thế nhưng mà, ưu thế của Tiên Thiên thân thể, thật sự vượt lên quá nhiều, để cho ba lão tổ khác, hoặc nhiều hoặc ít có chút ghen ghét.

Tiên Thiên thân thể, một khi đột phá Nguyên cảnh, ưu thế của thiên phú càng thể hiện ra, bộ pháp trở nên mạnh mẽ kia, thật sự là kéo không nổi.

Một khi chuyện này phát sinh, chỉ sợ cục diện bốn đại tông môn chia đều liên minh 16 nước, sẽ có thể bị đánh vỡ.

Mấy lão tổ ở chỗ này đánh võ mồm, Tạ Thiên Thụ, Vương Đà cùng Giang Nhu cũng phản hồi trận doanh của mình.

Nhìn bộ dáng của bọn hắn, tựa hồ ai cũng không có chiếm thượng phong, ai cũng không có thành công mời chào Giang Trần.

Vương Đà kia đi tới trước mặt Cửu Sư lão tổ, phiền muộn nói:


- Lão tổ, thuộc hạ vô năng, không có mời chào được Giang Trần, xin lão tổ trị tội.

- Ha ha, Vương Đà, Bảo Thụ Tông ngay cả tông chủ cũng tự thân xuất mã, cái này không phải ngươi sai.

Tạ Thiên Thụ cười khổ:

- Cửu Sư lão tổ, Tạ mỗ vô năng, cũng không thể chiêu nạp Giang Trần.

- A?

Mấy lão tổ đều đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Nhu, nghĩ thầm chẳng lẽ Giang Trần này, sẽ bị Lưu Vân Tông thuyết phục?

Vương Nhu dở khóc dở cười:

- Mấy vị lão tổ không nên xem ta như vậy, tên tiểu tử Giang Trần này, cũng không có đơn giản như mọi người nghĩ.

- A? Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Vương Đà, ngươi nói nhanh lên.

Cửu Sư lão tổ thoáng cái đến hứng thú, ba Đại Tông Chủ xuất mã, rõ ràng không nói phục một đệ tử thế tục?

Vương Đà uể oải nói:

- Giang Trần nói, hắn đã tới, liền không muốn làm cho bốn mươi vạn Võ Giả thế tục ở đây cảm thấy, bốn đại tông môn có thể đi cửa sau. Lý do của hắn rất đường hoàng, nói vì mặt mũi bốn đại tông môn, vì để cho mọi người cảm thấy công bình, hắn sẽ tham gia đại tuyển bạt, dựa vào thực lực bản thân tiến vào tông môn