Sát Thần Chí Tôn

Chương 3497: C3497: Tham niệm




Trong Mộc Ma nhất mạch cũng tồn tại một ít phe phái lợi ích. Vương Ban lão tổ và Quỷ Chi lão tổ này cũng không phải thực sự hòa hợp êm thấm.

Chỉ là bọn họ bình thường vì lợi ích cộng đồng của Mộc Ma nhất tộc mà tranh đoạt, chưa từng có xé rách da mặt, trên đại cục vẫn tương đối lý trí.

Sở dĩ không có thừa hơi thu phục Vĩnh Hằng thánh địa đương nhiên là bởi vì trình độ cường hãn của Vĩnh Hằng thánh địa đã viễn siêu hai đại thánh địa khác.

Một mặt khác, cũng thực sự là giữa hai đại lão tổ này, ai cũng không muốn hi sinh quá lớn.

Nếu như bọn họ muốn không để ý tới tất cả, toàn lực ứng phó, dù có An Già Diệp hỗ trợ, Vĩnh Hằng thánh địa cũng tuyệt đối không gánh nổi.

Giải dược tuy rằng có thể đề phòng cổ trùng kia thẩm thấu vào. Nhưng mà số lượng giải dược cũng không đủ để một phần Vĩnh Hằng thánh địa dùng.

Một khi Vương Ban lão tổ phái ra tất cả cổ trùng, toàn diện xâm nhập, chỉ sợ Vĩnh Hằng thánh địa này cũng không chịu nổi.

Nhiều giải dược hơn nữa cũng không có khả năng đề phòng tất cả cổ trùng.

Một khi trong nội bộ Vĩnh Hằng thánh địa xuất hiện rạn nứt, ngay cả giải dược cũng phân phối không đều, bọn họ hoàn toàn có biện pháp thừa dịp đối phương hoảng loạn, một lần hành động công phá Vĩnh Hằng thánh địa.

Thế nhưng vấn đề ở chỗ, Vương Ban lão tổ cũng không nguyện ý hi sinh quá lớn như vậy, chỉ vì thu phục được một Vĩnh Hằng thánh địa, vạn nhất hắn vì thu phục Vĩnh Hằng thánh địa, mà khiến cho thực lực của mình giảm lớn, không có cách khôi phục. Tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tới địa vị của hắn tại ma tộc sau này.


Thậm chí còn ảnh hưởng tới Mộc Ma nhất mạch bọn họ tham dự vào việc phân chia lợi ích cả Thần Uyên đại lục.

Nếu nói khối thịt mỡ trong Thần Uyên đại lục, tự nhiên là cương vực nhân loại. Cương vực nhân loại có nhiều tông môn thượng cổ như vậy, có bao nhiêu tài nguyên chưa thể đào móc ra chứ?

Trận chiến thượng cổ ấy, ma tộc ở Thần Uyên đại lục cũng gặp được đối thủ lớn nhất, cũng là nhân tộc.

Cuối cùng trong trận quyết đấu giữa ma tộc và nhân tộc, cả hai bên lưỡng bại câu thương. Tuy rằng nhân tộc phong ấn ma tộc, nhưng mà nhân tộc cũng phải trả một cái giá thảm trọng. Một số đông cự đầu nhân tộc vẫn lạc, địa bàn nhân tộc bị phá hỏng, thậm chí có thẻ nói là căn cơ bị phá hủy.,

Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, những truyền thừa của các tông môn thế lực đứng đầu thượng cổ kia sẽ không vô duyên vô cớ biến mất. Bọn họ nhất định sẽ dấu ở một góc nào đó, chờ mọi người tìm kiếm ra.

Đối với ma tộc mà nói, bảo vật truyền thừa nhân tộc lưu lại cùng với tài nguyên thượng cổ mới là thứ bọn chúng bức thiết muốn lấy nhất.

Vương Ban lão tổ cũng không có vội vã tỏ thái độ.

Hắn đang phỏng đoán, phỏng đoán đề nghị của Quỷ Chi lão tổ này rốt cuộc có bao nhiêu phần có thể thực hiện.

- Đạo huynh, nếu như là thánh địa khác, có lẽ không đáng để chúng ta toàn lực đánh cược một lần. Nhưng mà Vĩnh Hằng thánh địa này bồi dưỡng một thiên tài không ai bì kịp là Giang Trần. Căn cứ vào tin tức tình báo, Giang Trần này quật khởi vô cùng quỷ dị, ít nhất không thể dùng lẽ thường suy đoán được. Hơn nữa, cả Vạn Uyên đảo đều đang tán dương chiến tích của Giang Trần này. Quang mang trên người tiểu tử Giang Trần này rất nhiều. Thiên tài võ đạo, thiên tài đan đạo, còn tinh thông trận pháp... Mấu chốt nhất chính là thiên phú của hắn ở phương diện đan dược đã tới tình trạng truyền kỳ. Cả Thần Uyên đại lục từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua yêu nghiệt có thiên phú như vậy.


- Đúng rồi, nghe nói kẻ này có vài loại đan phương rất không tầm thường. Cái gì mà Đỉnh Thiên đan, cái gì mà Thái Nhất bổ thiên đan... Những đna dược này được truyền bá vô cùng kỳ diệu a.

Vương Ban lão tổ thở dài:

- Nếu như nghe những tin đồn này, quả thực nên chộp tiểu tử này lại, hảo hảo thẩm vấn một phen.

Mộc Ma nhất mạch đối với linh dược, nhất là đối với linh dược, thực vật vô cùng hứng thú. Yêu ai yêu cả đường đi, bọn họ đối với lĩnh vực đan dược, cũng vô cùng có hứng thú.

Đối với kỹ thuật đan dược của nhân tộc, Mộc Ma nhất mạch cũng vô cùng bội phục. Ở phương diện đan dược, ma tộc bởi vì điều kiện bản thân, bọn họ thường thường sẽ không có tư chất để trở thành luyện đan đại sư.

Mười mạch ma tộc, tuy rằng có tất cả ưu thế, nhưng mà cuối cùng đều chú trọng tu luyện bản thân, làm cho bản thân mình vô cùng cường đại.

Ở phương diện đan dược, phù lục, trận pháp, ma tộc giống như trời sinh không có thiên phú quá nổi bật. Cũng không xuất hiện qua tồn tại đặc biệt lợi hại nào.

Cũng không phải ma tộc không có đan được đại sư, nhưng mà luận trình độ đan dược, chỉnh thể ma tộc so với nhân tộc mà nói, chênh lệch cực lớn.

Cho nên đối với lĩnh vực đan dược, ma tộc luôn vô cùng hướng tới, bọn họ xâm lấn địa bàn nhân tộc, đna dược cũng là một nhân tố vô cùng quan trọng.


Mộc ma nhất mạch, đối với mặt này quả thực có hứng thú vô cùng.

Quỷ Chi lão tổ kia cười hắc hắc nói:

- Đạo huynh cũng đã nghe ngóng được những tin tức này, nghe nói Đỉnh Thiên đan và Thái Nhất bổ thiên đan kia đều là thực, cũng không phải là bịa đặt ra. Thử nghĩ một chút mà xem, Vĩnh Hằng thánh địa này nếu như có những đan phương này, rơi vào trong tay Mộc Ma nhất mạch chúng ta, ý nghĩa lớn tới bao nhiêu a.

Nếu như Mộc Ma nhất mạch bọn họ thực sự đạt được những đan phương quý giá nyaf, đối với việc tăng lên thực lực chỉnh thể Mộc Ma nhất mạch tuyệt đối là không thể đo lường.

Có lẽ sau mười năm, năm năm nhìn không ra, nhưng trăm năm, ngàn năm, vạn năm, cũng rất dễ dàng nhìn ra sự khác biệt. Nhất là Đỉnh Thiên đan có thể khiến cho Mộc ma nhất tộc tăng lên tu vi chỉnh thể, tăng lên được bao nhiêu đây?

Vương Ban lão tổ cũng nghe ra được sự hấp dẫn từ trong lời nói gần nói xa của Quỷ Chi lão tổ.

- Huynh đệ, ngươi có ý kiến gì không? Không ngại cứ nói thẳng ra.

Vương Ban lão tổ cười nói.

- Đạo huynh, từ xưa tới nay ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không béo, không có ai có tiền của phi nghĩa mà không giàu. Mộc Ma nhất mạch chúng ta thật vất vả mới có một cơ hội như vậy. Nếu như Vĩnh Hằng thánh địa bị những đồng đạo ma tộc khác công phá, những đan phương kia nhất định sẽ không rơi vào trong tay chúng ta. Tới lúc đó, đan phương rơi vào trong tay ai, quỷ mới biết được a.

Ánh mắt Vương Ban lão tổ lập lòe, áp chế không nổi sự tham lam tỏng lòng, làm cho tim hắn đập thình thịch.

Chỉ nghe hắn trầm ngâm nói:


- Thu phục Vĩnh Hằng thánh địa, chỉ sợ cũng không lấy được đan phương chúng ta muốn a.

- Hắc hắc, cả thánh địa đều rơi vào trong tay chúng ta, còn sợ không lấy được đan phương ra hay sao?

Quỷ Chi lão tổ cũng không tin mình không lấy ra được đan phương.

- Cũng chưa chắc a, nghe nói đan phương kia là thứ độc nhất vô nhị của Giang Trần, cũng không có chia xẻ với Vĩnh Hằng thánh địa.

Vương Bản lão tổ rốt cuộc cũng không có mất đi lý trí.

- Đạo huynh, quan hệ của Giang Trần và Vĩnh Hằng thánh địa tương đối vi diệu cũng không quá đặc biệt thân mật. Nhưng mà cũng không có nghĩa là chúng ta không có cơ hội. Vĩnh Hằng thánh địa vẫn có mấy người có quan hệ cực kỳ mật thiết với Giang Trần. Nghe nói lần này Tử Xa Mân tọa trấn Vĩnh Hằng thánh địa, lão tổ thần đạo vừa mới tấn chức kia chính là thành phần tử trung với Giang Trần. Nếu như chúng ta có thể bắt giữ Tử Xa Mân, mượn nhờ kẻ này áp chế Giang Trần, chẳng lẽ hắn thấy chết mà không cứu sao?

Ngữ khí Quỷ Chi lão tổ âm trầm, có thể nhìn ra được hắn đối với chuyện này đã suy nghĩ hồi lâu.

- Tử Xa Mân...

Vương Ban lão tổ rốt cuộc cũng rục rịch, trong đầu tính toán, bỗng nhiên hắn hung hăng vỗ bàn:

- Tốt, chúng ta ra cho Giang Trần tiểu tử này một vấn đề, nếu như hắn không dâng ra đan phương cứu Tử Xa Mân kia, uy tín cũng bị đả kích lớn. Người trẻ tuổi thích mua danh chuộc tiếng, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu a.

Hai người này càng nói càng hăng say, rốt cuộc cũng có cùng mục đích.