Sát Thần Chí Tôn

Chương 3412: C3412: Ước định




Giang Trần ước định thời gian với Mãng Kỳ, thời gian rốt cục cũng tới.

Giang Trần mang theo Tứ đại thần thú lần nữa đi vào trong Vô Tận địa quật.

bên Mãng Kỳ ít nhất có mấy ngàn dị tộc, đã tề tụ lại. Hai mắt Giang Trần quét qua, cũng âm thầm sợ hãi than. Ma tộc này quả nhiên là giàu có, chỉ là pháo hôi nô lệ đã có nhiều như vậy, hơn nữa cấp độ võ đạo cũng không thấp.

Đúng như Mãng Kỳ năm đó từng nói, tu sĩ Thiên Vị không dưới một trăm. Trên thực tế, cẩn thận quét mắt qua, tu sĩ Thiên Vị ít nhất ngoài hai trăm.

Quan trọng nhất là bên trong còn có tu sĩ thần đạo.

Tu sĩ thần đạo cũng trở thành khôi lỗi của ma tộc, Giang Trần cũng không thể không bội phục Ma tộc.

nhưng mà những người này phần đa hai mắt đều vô thần, vô tận tuế nguyệt đã mài mòn góc cạnh, khí phách của bọn họ gần hết.

Hiện tại chỉ có tự do mới khiến cho bọn họ giữ vững được tinh thần.

- Tất cả mọi người tới rồi sao?

Giang Trần lạnh nhạt hỏi.

Mãng Kỳ có chút xấu hổ, tiến lên nói:

- Chưa hẳn đã tới hết. Có ít người cũng không tin, cho nên căn bản không có đi ra. Những người nguyện ý đi ra đều ở đây.

Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:


- Tốt, người có chí riêng, ta sẽ không cưỡng cầu. Nhưng mà ta cũng không phải là chúa cứu thế. Đám người các ngươi đăng ký một chút đi, ta sẽ phát cho các ngươi một lệnh bài chứng minh thân phận, không có lệnh bài chứng minh, nếu như xông loạn vào trong thông đạo, giết không tha.

Ngữ khí Giang Trần lạnh lẽo vô cùng, có thể nhìn ra được hắn tuyệt đối không có ăn nói linh tinh.

Trong đám người có một ít bạo động.

- Yên lặng.

Tiếng long ngâm của Long Tiểu Huyền vang vọng, Long uy cường đjai lập tức áp chế những người ở hiện trường không dám thở gấp. Bọn họ bị đại trận áp chế, đã vô cùng suy sụp, đâu gánh được tiếng long ngâm của một đầu Chân long thần đạo cơ chứ?

Giang Trần lạnh nhạt nói:

- Các ngươi xâm lấn cương vực nhân loại, bất kể là do ma tộc bức hiếp hay là ý định chủ quan. Nhưng mà xâm lấn là sự thực, mang tới sát nghiệt cho cương vực nhân loại, chuyện này không sai. Bị trấn áp ở nơi này mà không có bị đuổi tận giết tuyệt đã coi như là tạo hóa của các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi còn trông cậy vào việc nhân tộc ta cười cười đón chào, mời các ngươi đi ra hay sao?

Lời này là lời nói thật, cho dù từ góc độ nào mà nói, bọn họ đều là kẻ xâm nhập.

Nhân tộc quả thực không có lý do để khách khí với bọn họ.

- Mãng Kỳ, xem ra ba tháng này đối với ngươi không đủ a.

Giang Trần lạnh lùng nói:

- Như vậy đi, những người khác thì thôi, giữa ta và ngươi có ước định, ta có thể thả ngươi ra.

Mãng Kỳ biến sắc, vội nói:


- Không thể, Giang Trần, những người ở đây đều thành tâm quy thuận, nguyện ý đầu nhập vào dưới trướng của ngươi.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Vậy sao? Ta từ trên mặt các ngươi không nhìn ra ý niệm muốn sống mãnh liệt a.

Mãng Kỳ lo lắng quay đầu lại:

- Chư vị, Giang Trần là một trong số ít người có thể tin tưởng được trong nhân tộc. Nếu như ngay cả hắn các ngươi cũng khong tin, chúng ta cả đời này cũng chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại ở đây. Gia viên trong lòng các ngươi cũng không có khả năng lấy lại được.

Trong đám người, có người nghe được hai chữ gia viên, ánh mắt trống rỗng kia lập tức có chút sinh khí.

Một lão giả lên tiếng, thanh âm khô khốc:

- Giang Trần, nhân tộc các ngươi ở thời kỳ thượng cổ có một ít hào kiệt. Ngươi có giống như bọn họ không?

Giang Trần nhướng mày:

- Những thứ được hỏi, ta đã nói qua với Mãng Kỳ. Ta chỉ muốn nói một câu, người kính ta một thước ta kính người một tượng. Các ngươi khong ra vẻ, ta tự nhiên sẽ không phụ các ngươi. Nếu như các ngươi ra vẻ, ở địa bàn cương vực nhân loại, cho dù ta thả các ngươi ra ngoài, thì đi ra ngoài ta cũng có biện pháp diệt toàn bộ các ngươi.

Mãng Kỳ nói:

- Tất cả mọi người đừng chấp mê bất ngộ, cơ hội lần này chỉ có một lần. Nếu như trận pháp trọng tổ, chúng ta không thể thông qua thông đạo chạy trốn mà nói, đời này chúng ta chỉ có thể ở bên trong mà thôi.


- Chẳng lẽ các ngươi không muốn nhận được sự tự do hay sao? Không muốn trở lại cố hương nhìn một cái hay sao?

Đối với những người này mà nói, tự do và cố hương là tín niệm trong lòng bọn họ.

Về phần thân nhân, bọn họ thậm chí còn không dám nghĩ, vô tận tuế nguyệt qua đi, thân nhân còn có hay sao?

Giang Trần cũng không có nói nhảm, đem một đống ngọc giản đã chuẩn bị từ trước giao ra cho Mãng Kỳ.

- Khi trận pháp trọng tổ, mỗi người các ngươi giơ cao ngọc giản trong tay, người không có ngọc giản mà xông vào, giết không tha. Nhớ kỹ.

Lời nói dư thừa Giang Trần không muốn nói quá nhiều.

Ngọc giản lưu lại, hắn lập tức rời đi.

Long Tiểu Huyền hừ lạnh một tiếng, nhìn qua những người này rồi nói:

- Cơ hội sống sót duy nhất, không biết nắm bắt, đời này các ngươi chỉ có thể an nghỉ ở nơi này mà thôi.

Thần điểu Chu Tước và thần thú Huyền Vũ đều lắc đầu không nói gì.

Thái tuế bạch hổ thì nhăn mặt, nhe răng, lộ ra hàm răng sắc bén, trắng bóc.

Nhìn thấy Giang Trần rời khỏi, tứ đại thần thú cũng rời đi, Mãng Kỳ nắm nhẫn trữ vật, cũng kinh ngạc tới n gây người.

- Mãng Kỳ, ngươi còn làm gì vậy, mau đưa ngọc giản chia cho mọi người.

Mãng Kỳ gật đầu, bắt đầu phân phát ngọc giản:

- Ta cũng phải nói một câu, mọi người ngàn vạn lần đừng ôm tâm tư lừa gạt gì, Giang Trần này tuyệt đối là thiên tài trăm vạn năm khó gặp của nhân tộc. Cách đây ít năm hắn vẫn là một võ giả bất nhập lưu, hiện tại không ngờ đã được vầng sáng thần đạo gia thân. Chúng ta nếu như chơi bài bằng mặt không bằng lòng với hắn. Khi rời khỏi nơi đây cũng là ngày chúng ta mất mạng.


- yên tâm đi, chỉ cần hắn không phụ chúng ta, cho dù chúng ta nghe hắn hiệu lệnh thì sao? Chung quy so với việc sống nốt quãng đời còn lại trong này tốt hơn a. Lại nói, Ma tộc hủy gia viên chúng ta, nô dịch chúng ta, chúng ta và Ma tộc là địch, cho dù chết cũng phải chết có ý nghĩa.

- Đúng vậy, nếu như giao chiến với ma tộc, ta tuyệt đối không lùi bước.

Nói tới Ma tộc, những người ở đây đều có chung một mối thù. Bọn họ đều là tù binh của Ma tộc, gia viên đều bị hủy, thân nhân bị giết, sau đó bị ma tộc bắt được, tạo thành khôi lỗi pháo hôi.

Không thể không nói, cừu hận của bọn họ với ma tộc vượt qua thành kiến với nhân tộc. Nhân tộc cũng là người bị hại dưới tay ma tộc. Nhân tộc phong ấn bọn họ cũng không phải thực sự nhằm vào bọn họ, mà là nhằm vào ma tộc, huống chi nhân tộc cũng chỉ tự bảo vệ mình mà thôi.

Đổi lại là bọn họ, gặp phải loại chuyện này cũng chắc chắn sẽ không nương tay. Muốn trách chỉ có thể trách ma tộc giảo hoạt, để cho bọn họ tiến lên làm bia đỡ đạn trước.

- Đúng rồi, đầu thần thú vừa mới rống lên bên người Giang Trần vừa rồi là Chân long sao?

- Hình như là vậy, khí thế long ngâm kia quả thực là dọa người a.

- Đâu chỉ chân long, dường như tứ đại thần thú kia đều là Chân linh thần đạo. Hơn nữa là huyết mạch tứ đại thần thú nổi danh chư thiên a.

- Huyết mạch tứ đại thần thú? Làm sao có thể?

- Sao lại không có khả năng? Giang Trần này ta thấy thực sự thâm bất khả trắc nha.

Những dị tộc này có hy vọng muốn sống, trong lòng cũng khôi phục chút tinh thần. Nhưng mà khi nói tới Giang Trần và tứ đại chân linh, ngữ khí cực kỳ phức tạp.

- Nếu như thực sự là huyết mạch tứ đại thần thú, vì sao lại can tâm tình nguyện đi theo Giang Trần như vậy? Chẳng lẽ địa vị của Giang Trần này so với huyết mạch tứ đại thần thú còn cao hơn?

- Không thể nào? Huyết mạch tứ đại thần thú chính là một trong những huyết mạch chí cao chư thiên, so với ma tộc cũng không kém, sao lại không bằng nhân tộc cơ chứ?

- Chỉ có thể nói, vầng sáng chung quanh người Giang Trần này quá mạnh mẽ, làm cho huyết mạch tứ đại thần thú không muốn thần phục cũng không được a.

- Ta thấy không phải là thuần phục, mà biểu lộ trên mặt tứ đại thần thú kia chính là tôn trọng chân chính, mà không phải là thần phục.