Sát Thần Chí Tôn

Chương 3341: C3341: Trước giờ lâm chiến




- Chư vị, đội ngũ của Quang Độ lão nhân, đã đến Húc Nhật Thánh Địa, mục tiêu kế tiếp, có lẽ là thẳng đến Tịch Diệt Thánh Địa. Lúc này đây, chúng ta là đánh phục kích, hay đánh tao ngộ chiến, đối với chúng ta mà nói phi thường trọng yếu. Nếu như phục kích chiến hoàn mỹ, trận chiến này có thể một trận định càn khôn. Nếu là đánh thành tao ngộ chiến, vật lộn với nhau, liền không đẹp rồi. Dù có thể thắng, cũng là thắng thảm. Vì tương lai của Vạn Uyên đảo, chúng ta tuyệt đối không cần loại thắng thảm này.

Thắng thảm là cái giá quá lớn, dù cuối cùng giết chết Quang Độ lão nhân, giết chết tất cả Thần đạo của đối phương, bên bọn hắn cũng chết thất thất bát bát, đó là được không bù mất.

Vạn Uyên đảo hiện tại, chịu không được tiêu hao khoa trương như vậy.

Nhưng Giang Trần lại mở miệng nói:

- Ta đoán chừng, hiện tại Quang Độ lão nhân, đã có chút hổn hển rồi. Hắn nhất định đoán được, hai tu sĩ Thần đạo kia, hoặc là đã đầu nhập vào chúng ta, hoặc chính là chúng ta cải trang. Nhưng hắn nhất định suy đoán không ra, Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố đạo hữu, đều quy thuận đại nghĩa. Đã như vầy, chúng ta hoàn toàn có thể tương kế tựu kế, thiết kế một vòng mai phục, để cho bọn hắn chủ động chui vào.

Có người lại nói:

- Trong lúc cấp thiết này, có thể thiết kế ra mai phục cao minh gì, làm cho Quang Độ lão nhân trúng chiêu sao?

- Đúng vậy, lão nhân kia có thể xưng bá ở Vô Tận Lao Ngục, nhất định là người phi thường giảo hoạt, mai phục bình thường, chỉ sợ không lừa được hắn.

An Già Diệp lại nói:

- Cái này chưa hẳn. Tuy Quang Độ lão nhân xảo trá, nhưng hắn bình sinh có một nhược điểm, là rất tự cho là đúng, một mực cảm thấy lão tử đệ nhất thiên hạ. Cho nên, nếu như chúng ta có thể lợi dụng tốt, cho hắn một cái phục kích hoàn mỹ, cũng chưa chắc không có khả năng.


Quang Minh lão tổ gật đầu nói:

- Ta đồng ý, dù sao hiện tại nhân thủ của chúng ta chiếm ưu thế. Dù không mai phục được Quang Độ lão nhân, gạt bỏ mấy vây cánh của hắn, đó cũng là tốt. Chỉ cần thủ hạ của hắn tử thương quá nhiều, dùng tình huống không có căn cơ ở Vạn Uyên đảo của hắn, tuyệt đối rất khó Đông Sơn tái khởi.

- Như thế, hiện tại hoàn cảnh xấu lớn nhất của bọn hắn, là không có căn cơ. Chết một người, thiếu một người. Đây cũng là ưu thế lớn nhất của chúng ta.

Nhưng Giang Trần lại cười nhạt một tiếng:

- Trảm thảo phải trừ tận gốc, Quang Độ lão nhân kia thần thông như thế, nếu để cho hắn thoát, cho dù là một quang can tư lệnh, hắn cũng có thể gây sóng gió. Có lẽ đến lúc đó hắn không cách nào xưng bá, nhưng muốn phá hoại, lại là có thể. Cho nên, diệt cỏ tận gốc. Trận chiến này, thà để cho những người khác chạy, cũng tuyệt đối không thể để cho Quang Độ lão nhân chạy.

Bắt người trước phải bắt ngựa, bắt giặc trước bắt vua.

Ngoại trừ Quang Độ lão nhân, những người khác kỳ thật đều chỉ có thể coi là ăn theo phản nghịch. Xà không đầu không được, đã không có Quang Độ lão nhân, những người khác dễ xử lý.

Chèn ép cũng tốt, hàng phục cũng tốt, vấn đề không lớn.

Họa tâm phúc, ngay ở chỗ Quang Độ lão nhân.

Vĩnh Hằng Thánh Tổ cười nói:


- Giang Trần, ngươi đã nói như vậy, khẳng định có quyết định của ngươi. Có diệu kế gì, không ngại nói nghe một chút.

- Đúng vậy a, ngươi giao thủ qua với Quang Độ lão nhân kia, biết rõ hắn sâu cạn.

Lúc này, tất cả tu sĩ Thần đạo cũng không dám xem thường Giang Trần, đã coi Giang Trần ngang hàng với bọn hắn rồi.

Loại tình huống này, để cho các tu sĩ trẻ tuổi không ngừng hâm mộ.

Nhưng mà bọn hắn không thừa nhận cũng không được, Giang Trần so với bọn họ, đích thật là xuất chúng, đích thật là quá cao minh. Có thể nói, thế cục của Vạn Uyên đảo hiện tại, trên trình độ rất lớn là nhờ Giang Trần quần nhau, mới có thể duy trì cục diện bây giờ. Không có Giang Trần, nói không chừng mười Đại Thánh Địa đã thành lịch sử.

- Kỳ thật thế cục diễn biến đến bây giờ, bất luận âm mưu gì, cuối cùng nhất vẫn sẽ diễn biến thành dương mưu, chính là diễn biến thành vũ lực giải quyết.

Giang Trần mỉm cười, ánh mắt thong dong nhìn tất cả mọi người.

- Điểm này, tin tưởng mọi người sẽ không phản đối a?

Mọi người cẩn thận suy nghĩ, thấy đúng là như thế.


Tính toán âm mưu, kết quả là, không phải cũng dùng vũ lực giải quyết sao? Chẳng qua là dùng phương thức gì đến giải quyết. Dùng xảo, bọn hắn sẽ làm chơi ăn thật.

- Vẫn quy củ cũ, ta cùng hai đại Chân Linh, còn có Già Diệp Thần Tôn, phụ trách kiềm chế Quang Độ lão nhân. Thần đạo tiền bối khác, các ngươi phải đồng tâm hiệp lực, đối phó vây cánh của hắn. Trên nhân số, các ngươi nhất định là chiếm ưu thế. Hơn nữa, ta sẽ dùng một trận pháp, để cho bọn hắn trong thời gian ngắn mất phương hướng. Có Quang Độ lão nhân, ta không xác định bọn hắn sẽ bị lạc bao lâu, nhưng cơ hội nhất định là có. Cơ hội này vừa xuất hiện, các ngươi phải bắt lấy, thừa cơ tiêu diệt một bộ phận trong đó. Nếu có thể toàn diệt, tự nhiên là tốt. Nếu không có thể, ít nhất cũng phải tạo thành sát thương hữu hiệu. Giảm bớt sức chiến đấu của đối phương.

- Chư vị, các ngươi trước tự định giá, có nắm chắc hay không.

Ngữ khí của Giang Trần chậm rãi.

Tất cả Thần đạo lão tổ đều chăm chú tự hỏi, một lát sau, có người mở miệng nói:

- Dùng có tâm tính vô tâm, hơn nữa chúng ta còn chiếm ưu thế nhân số, nếu không thể sát thương mấy cái, vậy thì không thể nào nói nổi a. Đến lúc đó mọi người cũng đừng tàng tư, có bao nhiêu bổn sự, dùng bao nhiêu bổn sự, đúng không?

- Đúng, phải như vậy. Toàn lực đánh cược một lần.

- Nếu Quang Độ lão nhân mang tu sĩ Thần đạo đến, có tám cái, các ngươi ở luồng thứ nhất, có thể tiêu diệt ba bốn tên, còn lại liền dễ làm rồi. Ít nhất các ngươi có thể hình thành cục diện hai đánh một. Thậm chí ba đánh một.

Giang Trần mỉm cười nói.

Ánh mắt của hắn, đảo qua đám người Vu Công, Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố.

- Chư vị, các ngươi đều đến từ Vô Tận Lao Ngục, trước kia là thủ hạ của Quang Độ lão nhân, các ngươi nói cho ta biết, trận chiến này, có thể tin các ngươi hay không.


Vu Công ngược lại là không cần lo lắng, hắn đã tiếp nhận thần thức của Giang Trần điều khiển. Một ý niệm của Giang Trần, có thể định sinh tử của bọn hắn.

Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố, cuối cùng là vừa mới hàng phục. Có thể tín nhiệm hay không, lại khó mà nói.

Ngược lại là Lam Thiên Hạo phi thường kiên quyết:

- Tuy chúng ta phụng mệnh đánh Tịch Diệt Thánh Địa, nhưng cũng là bị Quang Độ lão nhân bức hiếp. Quang Độ lão nhân đã phản bội đại nghĩa, không cách nào mang đến tiền đồ cho Thần Uyên Đại Lục, chỉ biết mang đến tai họa, hoàn toàn chính xác không thể lưu hắn rồi. Chúng ta nguyện ý tham gia, nguyện cùng chư quân cố gắng, tiêu diệt lão ma này. Nếu chư vị không tin được chúng ta, chúng ta nguyện ý tạm thời tiếp nhận thần thức điều khiển. Bất quá, sau khi chiến đấu kết thúc, phải khôi phục huynh đệ chúng ta tự do.

Hứa Nhất Cố cũng gật đầu:

- Nếu như sau đó có thể để chúng ta tự do, chúng ta nguyện ý tiếp nhận thần thức điều khiển.

Bọn hắn đã chủ động như thế, mọi người cũng có thể chứng kiến thành ý của bọn hắn.

- Tốt, lão phu với tư cách Minh chủ, liền dày mặt dùng thần thức điều khiển các ngươi. Sau đó, nhất định trả lại cho các ngươi tự do.

Vĩnh Hằng Thánh Tổ chủ động nói ra.

Thương nghị hoàn tất, mọi người lập tức phân công, bắt đầu bàn bạc chi tiết.

Ai cũng biết, trận chiến này, liên quan đến số mệnh của Vạn Uyên đảo, liên quan đến Vạn Uyên đảo sinh tử tồn vong, cũng liên quan đến tánh mạng của tất cả mọi người.