Sát Thần Chí Tôn

Chương 3314: C3314: Quang độ lão nhân




Trong một bí cảnh của Vạn Uyên đảo, một vị lão giả đang bế quan đột nhiên tâm thần chấn động, hai mắt bỗng nhiên mở ra, tràn ngập vẻ âm trầm.

Lão nhân này đúng là Quang Độ lão nhân trong miệng những tu sĩ kia. Hai mắt của lão giả này như điện xẹt, đôi lông mày dài nhìn qua vô cùng bắt mắt, lại phối hợp với đôi mắt lõm sâu vào, cùng với mũi ưng cao ngất, làm cho ngũ quan của hắn cực kỳ góc cạnh, cả khuôn mặt tuy rằng nhìn qua già nua, nhưng mà lại tràn ngập tinh thần.

Lão nhân này bấm đốt tay tính toán, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.

- Xảy ra chuyện gì? KIm Ngân hộ pháp của ta không ngờ lại vẫn lạc hết?

Vốn Quang Độ lão nhân đang bế quan, nhưng mà trong thức hai của hai hộ pháp Kim Ngân kia có một đạo thần thức điều khiển của hắn. Trong lúc mơ hồ có cảm ứng sinh tử.

Khi hai hộ pháp Kim Ngân vẫn lạc, thần thức của Quang Độ lão nhân cũng bị trùng kích nhất định, làm cho hắn đang ở trong trạng thái bế quan tu luyện trực tiếp bị kinh động.

Nếu như không phải hắn có một ít biện pháp dự phòng, nếu như giờ phút này hắn đang ở trong giai đoạn mấu chốt tu luyện, lần trùng kích này nhất định cũng có thể mang tới ảnh hưởng cực lớn cho hắn.

Dù vậy giờ phút này trong thức hải của hắn cũng nhấc lên sóng to gió lớn, hồi lâu sau mới chậm rãi ổn định.

- Hai đại hộ pháp, không phải gấp rút đi Vĩnh Hằng thánh địa tiếp viện sao? Trước đó tình báo có nói, An Già Diệp kia xuất hiện ở Vĩnh Hằng thánh địa, chẳng lẽ là tên này giết chết hai đại hộ pháp của ta?

Trong mắt Quang Độ lão nhân tràn ngập hoài nghi.

Thế nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, hắn lại thấy giả thuyết này không đúng.

Bởi vì thực lực của hai đại hộ pháp kia tuy rằng đều hơi thua An Già Diệp, nếu như dưới tình huống một chọi một, rất có khả năng bị An Già Diệp tiêu diệt.

Nhưng mà hai đại hộ pháp liên thủ, muốn nói sức chiến đấu, tuyệt đối sẽ không dưới An Già Diệp, thậm chí mơ hồ còn vượt qua An Già Diệp.


Hơn nữa bản thân Vĩnh Hằng thánh địa lúc đó cũng có hai tu sĩ thần đạo của hắn đang tọa trấn, công kích.

Tứ đại thần đạo, chẳng lẽ không địch lại được nổi một An Già Diệp?

Ngay khi Quang Độ lão nhân kinh nghi, hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Chỉ là những tiếng bước chân này có chút do dự, dường như đang ở bên ngoài tiến hành lựa chọn gian nan.

- Tiến tới.

Quang Độ lão nhân tâm phiền ý loạn, dứt khoát truyền âm đi ra ngoài.

Người bên ngoài nghe thấy thanh âm của Quang Độ lão nhân, lập tức đại hỉ, lên tiếng nói:

- Đại nhân, rốt cục ngài cũng xuất quan sao?

Quang Độ lão nhân nhíu mày, quát lớn lên

- Nói chính sự.

Lần này hắn bế quan tu luyện, quá trình cũng không quá thuận lợi, mặc dù không có bị cắt đứt, nhưng mà tiến triển tu luyện cũng không phải quá như ý.

Mà hai đại hộ pháp Kim Ngân vẫn lạc, càng đả kích tới ý chí chiến đấu của hắn, làm cho hắn rất đau đớn ý thức được một việc. Lần này mình bế quan, chỉ sợ sẽ thất bại mà chấm dứt.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng, thân thể khẽ run lên. Hắn cũng ng he ra được dường như trong lời nói của Quang Độ đại nhân không phải quá vui sướng. Chẳng lẽ hắn tới không phải lúc, quấy rầy đại nhân thanh tu?

Nhưng mà lúc này người này cũng không dám thừa nước đục thả câu, mở miệng nói:


- Đại nhân, mấy ngày liên tục đều có tin tức truyền tới, thế cục ở Bình Sa đảo có biến...

- Cái gì? Bình Sa đảo có biến sao? Sao lại có biến?

Quang Độ có chút đứng ngồi không yên.

Cuộc chiến ở Bình Sa đảo là một mình hắn tự bày ra, phái ra tu sĩ tâm phúc, một tay thao túng. Hắn tự nhận bố trí của mình không có bất kỳ vấn đề gì.

Trong lòng tên tu sĩ thông báo tin tức kia co rút lại, nhưng vẫn thành thành thật thật nói:

- Trước kia chỉ là tình báo truyền tới. Hôm nay lục tục có tu sĩ trốn về từ Bình Sa đảo. Tin tức bọn họ mang tới vô cùng xác thực. Lần vây khốn Bình Sa đảo này đã triệt để thất bại.

- Triệt để thất bại?

Ngữ khí Quang Độ phát lạnh, âm thanh bỗng nhiên lạnh lẽo.

Nhưng mà cuối cũng hắn cũng vẫn bình tĩnh lại được, lạnh nhạt hỏi:

- Thập đại thánh địa không ngờ lại lợi hại hơn trong tưởng tượng của lão phu. Đã không vây khốn được bọn chúng, thì cũng có thể giết được một ít a. Thái Bạch phân quang tụ hợp trận kia cường đại, lại phối hợp với những sương mù kia, cùng với những người chặn ở ven đường, thập đại thánh địa cho dù có phá vòng vây cũng nhất định có tổn thương không nhỏ a.

Quang Độ lão nhân đối với thủ đoạn của mình vô cùng có lòng tin.

Thế nhưng mà điều khiến cho hắn thất vọng chính là thanh âm bên ngoài cũng không có trả lời theo mạch suy nghĩ của hắn, mà dùng thanh âm đau khổ nói


- Đại nhân, theo hồi báo của thám tử, thập đại thánh địa cơ hồ không có tổn thương. Thực lực chủ chốt của bọn họ không có một ai vẫn lạc.

- Nói láo.

Quang Độ lão nhân bắt đầu quát lớn.

Vô luận thế nào hắn cũng không có cách nào tin tưởng được, hắn bố trí trận pháp tuyệt diệu như vậy, ngay cả một chút sát thương với địch nhân cũng không có.

Những bố trí kia đều bao hàm trí tuệ và tâm huyết bao lâu của hắn.

Người thông báo tin tức bên ngoài kỳ thực cũng nơm nớp lo sợ, hắn biết rõ nói thật là một loại tổn thương cực lớn với Quang Độ đại nhân.

Hắn cũng không muốn đối mặt với lửa giận của Quang Độ đại nhân.

Thế nhưng mà sự thực chính là như vậy, hắn cũng không dám báo cáo láo. Vạn nhất báo cáo láo, sẽ càng tạo nên hậu quả nghiêm trọng hơn, cũng không phải là thứ mà hắn có thể gánh chịu được.

Cho nên vô luận thế nào, hắn còn phải ăn ngay nói thật.

Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Quang Độ lão nhân một bụng tức giận, lại vô cùng hoài nghi, phát tiết cũng không được, hắn quát:

- Hiện tại trong căn cứ có bao nhiêu tu sĩ thần đạo?

- Đại nhân, chủ lực của chúng ta cơ bản đã phái tới thập đại thánh địa. Ngay cả nhị vị đại hộ pháp cũng đã xuất phát tới Vĩnh Hằng thánh địa vài ngày. Hiện tại theo căn cứ của chúng ta, trừ những tu sĩ thần đạo ở Bình Sa đảo trốn về,....

- Bọn chusung còn mặt mũi trốn về sao?


Ngữ khí của Quang Độ bất thiện, nhưng mà hắn rốt cuộc vẫn là kiêu hùng một phương, rất nhanh đã ngăn chặn lửa giận trong lòng:

- Để cho bọn chúng tập hợp trong đại điện, lão phu có chuyện muốn hỏi bọn chúng.

Quang Độ lão nhân phái tu sĩ thần đạo đi Bình Sa đảo không ít, cso sáu bảy người. Lúc ấy khi thập đại thánh địa phá vòng vây, đã từng bị đám người Giang Trần tiêu diệt hai.

Còn lại có lẽ là bốn người, nhưng mà lần này trở về chỉ có hai người.

Hai người khác dường như biết rõ tính tình của Quang Độ lão nhân, căn bản cũng lười trở về, trực tiếp bốc hơi trong nhân gian.

Hai gã tu sĩ thần đạo này giống như gà trống bại trận, ủ rũ cực kỳ.

Sau khi nhìn thấy Quang Độ lão nhân, trong lòng bọn họ càng thêm bất an, sắc mặt trắng bệch. Đồng thời tim đập thình thịch, không biết bọn họ sắp sửa đối mặt với trừng phạt thế nào?

- Chậc chậc, các ngươi thực đúng là có bản lĩnh a. Đối mặt với thập đại thánh địa bao vây diệt trừ còn có thể sống trở về, cũng không phải dễ a. Những người khác đâu rồi?

Ngữ khí của Quang Độ lão nhân không nhanh không chậm, nhưng lại không nghe ra chút tình cảm nào, cũng không biết là vui hay tức giận.

- Đại nhân... Sáu người chúng ta vẫn lạc hai người. Còn có nhị vị đạo hữu trong lúc hỗn loạn thất lạc. Không biết bọn họ vẫn lạc hay bị bắt rồi.

- Bị bắt?

Quang Độ lão nhân cười lạnh:

- Chỉ sợ bọn chúng không dám trở về gặp lão phu a. Bỏ đi, hai người các ngươi đã trở về đủ để thấy trung tâm với lão phu. Tội thất bại cũng không phải là trách nhiệm của các ngươi. Đem tình huống ở Bình Sa đảo từ đầu chí cuối nói ra một lần, để lão phu định đoạt.

Hai người kia nghe vậy đều vui mừng quá đỗi.

Nghe khẩu khí của Quang Độ lão nhân, hẳn tạm thời sẽ không truy cứu. Ít nhất tính mạng của bọn họ còn giữ lại được.