- Già Diệp đạo hữu, Quang Độ đại nhân triệu hoán ngươi. Ngươi không theo thì thôi, muốn chỉ lo thân mình cũng bỏ đi. Hiện tại không ngờ còn giúp đỡ Vĩnh Hằng thánh địa, cánh tay ngươi rốt cuộc hướng về bên ngào?
Một tên tu sĩ sắc mặt vàng như nến, trên cằm có mấy cọng râu lưa thưa, vẻ mặt âm trầm chấp vấn Già Diệp thần tôn.
- An mỗ can tâm tình nguyện, ngươi quản được sao?
Già Diệp thần tôn hiển nhiên cũng không phải là người có tính tình tốt, đối với việc đối phương chấp vấn cũng cực kỳ khinh thường.
- TỐt, tốt, ngươi đã quyết tâm đối nghịch với Quang Độ đại nhân, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.
Tên tu sĩ thần đạo kia cũng giận dữ.
Hắn nhìn gã đồng bạn còn lại, hiển nhiên, hai tu sĩ thần đạo này không làm gì được Già Diệp thần tôn, trong lòng hiển nhiên cũng có chút lo lắng.
Lúc này một gã tu sĩ thần đạo đầu trọc, trừng đôi mắt giống như chuông đồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Già Diệp thần tôn:
- An lão huynh, ta vốn rất thưởng thưc ngươi. Nhưng mà ngươi không phối hợp như vậy, khắp nơi đối nghịch với Quang Độ đại nhân, quả thực có chút quá phận. Hiện tại an lão huynh nếu như bỏ đi, Vu mỗ nhất định sẽ cầu tình cho lão huynh.
Già Diệp thần tôn cười ha hả:
- Được rồi, nói nhảm cũng không cần nhiều lời. An mỗ đối với cái gọi là Quang Độ đại nhân mà các ngươi cung phụng không có nửa điểm hứng thú. Đừng nói là các ngươi, cho dù hắn tự mình tới đây thì sao chứ?. Ngôn Tình Cổ Đại
Tên tu sĩ thần đạo có khuôn mặt vàng lợt kia nghe vậy u ám cười rộ lên:
- Nói mạnh miệng cũng phải có thực lực, nếu như Quang Độ đại nhân tự mình tới đây, ngươi còn có thể mạnh miệng như vậy sao?
Già Diệp thần tôn cười nhạt một tiếng:
- Sao hắn lại không tới đây vậy?
- Hừ, ngươi chớ đắc ý. Quang Độ đại nhân có việc, nhưng mà một ngày nào đó hắn sẽ tới thu thập ngươi. Quang Độ đại nhân tuy rằng không tới, nhưng hai đại hộ pháp của hắn đã được chúng ta cầu viện, đang trên đường chạy tới. An Già Diệp, hy vọng sau khi nhị vị hộ pháp đại nhân tới nơi, ngươi còn có thể mạnh miệng được như vậy.
Già Diệp thần tôn nghe vậy trong lòng chấn động. Hắn biết rõ Quang Độ đại nhân kia trong Vô tận lao ngục có uy vọng cực cao.
Uy vọng của hắn ta cũng không phải thành lập trên đức hạnh, mà thành lập trên phương diện vũ lực và thủ đọan của hắn ta.
Mà hai đại hộ pháp kia là hai tay sai của Quang Độ đại nhân, rất nhiều chuyện ác, dơ bẩn đều là do hai đại hộ pháp này đi làm.
Cũng chính bởi vì thủ đoạn bọn chúng tàn nhẫn, làm cho Quang Độ đại nhân thành lập được uy vọng cực cao. Loại uy vọng này chưa hẳn có thể nhận được bao nhiêu sự sùng bái. Nhưng mà nhất định sẽ nhận được rất nhiều kính sợ.
Nghe nói hai đại hộ pháp sắp tới, trong lòng Già Diệp thần tôn cũng có chút khiếp sợ. hai đại hộ pháp này nếu như luận đơn đả độc đấu, Già Diệp thần tôn có thể hơn bất luận một kẻ nào.
Nhưng mà nếu như hai tên này liên thủ, Già Diệp thần tôn nhất định sẽ cố hết sức.
nếu như hai đại hộ pháp tăng thêm hai tên tu sĩ thần đạo trước mắt này, bốn người cùng tiến lên, An Già Diệp hắn phải nhượng bộ lui binh, càng xa càng tốt.
Lấy một địch bốn, trừ phi An Già Diệp hắn có thể đột phá tới Thần đạo trung giai. Nếu không loại chuyện này căn bản không có bất luận khả năng nào.
Nhìn thấy sắc mặt An Già Diệp hơi đổi, tên tu sĩ khuôn mặt vàng lợt kia nhe răng cười nói:
- An Già Diệp, ngươi nếu như không nghĩ lại, vậy thì ở chỗ này chờ chôn cùng người của Vĩnh Hằng thánh địa đi.
Giờ phút này Già Diệp thần tôn đã không còn tâm tư đấu võ mồm với đối phương.
Hắn cười lạnh một tiếng, thân ảnh nhoáng lên liền biến mất tại chỗ. Dù sao đại trận hộ sơn vẫn còn, trong lúc nhất thời ba khắc đối phương cũng không phá nổi.
Già Diệp thần tôn rất nhanh đã gọi một nhà Hoàng Nhi tới, đem thế cục bên ngoài nói ra đại khái một chút.
- Hoàng Nhi, ngoại công ta không sợ gặp chuyện, nhưng mà đợi khi hai đại hộ pháp kia tới, ngoại công không xác định có thể bảo hộ cho các con được chu toàn hay không. Vĩnh Hằng thánh địa này xem ra có lẽ sẽ không giữ được. Các con phải theo ta rời khỏi đây.
Già Diệp thần tôn chăm chú nói.
Hoàng Nhi là người hiểu chuyện, nghe ngoại công nói vậy, cũng hiểu rõ tình thế hiện tại là như thế nào.
Chỉ là muốn nàng vứt bỏ Vĩnh Hằng thánh địa rời khỏi đây, nàng lại không làm được.
- Ngoại công, mặc dù con không phải là người của Vĩnh Hằng thánh địa, nhưng con và Trần ca đã định chung thân. Vĩnh Hằng thánh địa này là nhà của chàng, chẳng khác gì là nhà của con. Muốn con vứt bỏ nó mà đi, Hoàng Nhi rất khó làm được.
- Nha đầu ngốc, nếu như tiểu tử kia thực sự yêu thương con, chắc chắn sẽ ủng hộ con rời khỏi đây. Mà không phải để con ngốc nghếch ở chỗ này chôn cùng Vĩnh Hằng thánh địa. Lại nói, vạn nhất con xảy ra chuyện gì không phải hắn sẽ hối hận cả đời sao? Rốt cuộc là con kiên trì ở lại quan trọng hơn? Hay là tương lai hạnh phúc sau này của con quan trọng hơn?
Già Diệp thần tôn biết rõ mình dùng bài cảm tình, nhất định không có cách nào đả động Hoàng Nhi.
Trong lòng Hoàng Nhi, cho dù là phụ mẫu ruột thịt, tầm quan trọng cũng nhất định kém hơn Giang Trần. Phụ mẫu ruột thịt, dù sao tương lai cũng không ở cùng Hoàng Nhi, trước đó cũng không ở cùng Hoàng Nhi.
Mà Giang Trần, lại đồng sinh cộng tử, trải qua rất nhiều chuyện với Hoàng Nhi.
- Hoàng Nhi, ngoại công con nói đúng, vì tương lai của con và Giang Trần, con phải rời khỏi nơi này. Ta ở lại.
Yến Vạn Quân nói.
- Ta cũng ở lại.
Yến Thanh Tang nhanh chóng mở miệng nói.
- Hai huynh đệ chúng ta cũng ở lại làm bạn với phụ thân đại nhân.
Phụ thân của Yến Thanh Tang và Hoàng Nhi đều nhao nhao mở miệng tỏ thái độ.
- Các ngươi đều rời đi đi, không cần ở lại chỗ này. Yến gia chúng ta cũng không có bán mình cho Vĩnh Hằng thánh địa. Lão phu lưu lại, tận lực biểu hiện tâm ý là được rồi.
Yến Vạn Quân khoát tya, ngăn những người khác trong Yến gia lên tiếng.
Yến Thanh Tang gấp gáp:
- Như vậy sao được? Ta là đệ tử Vĩnh Hằng thánh địa, ngay lúc này tự nhiên không thể rời khỏi Vĩnh Hằng thánh địa, một mình sống sót được.
- Hừ, lão phu cũng không phải đệ tử Vĩnh Hằng thánh địa, lão phu ở chỗ này là vì xuất lực cho ngươi. Ngươi có vài phần bổn sự, ở chỗ này thì có ích gì chứ? Lão phu ở lại đây ít nhất còn có thể giúp được chút chuyện.
Kỳ thực người Yến Vạn Quân đau lòng nhất chính là tôn tử Yến Thanh Tang.
Những năm qua Yến Thanh Tang cơ hồ là người Yến Vạn Quân trút xuống tâm huyết nhiều nhất. Trình độ dụng tâm của Yến Vạn Quân cơ hồ vượt qua hai đứa con của hắn.
Cho nên Yến Thanh Tang lưu lại, hắn tuyệt đối không cho phép.
Trong khi nói chuyện bên ngoài có một tên đệ tử Vĩnh Hằng thánh địa vội vàng đi tới.
- Chư vị đại nhân. Nhị thánh chủ và Tam thánh chủ ta cho mời. Địch nhân tấn công hung mãnh, mong chư vị tiền bối di giá, cùng nhau thương nghị kế sách đối địch.
Trên thực tế lời mời này hoàn toàn không có chuyện của Yến gia. Hai đại thánh chủ của Vĩnh Hằng thánh địa hoàn toàn là muốn Già Diệp thần tôn trượng nghĩa ra tay.
Già Diệp thần tôn hừ nhẹ một tiếng:
- Còn thương nghị cái gì nữa? bảo Nhị vị thánh chủ các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, tổ chức phá vòng vây a. Tử thủ nhất định là không được. Có bảo vật quan trọng gì, thu thập một chút, có thể mang đi được bao nhiêu thì mang đi bấy nhiêu. Địch nhân không có ý tốt, đây là hành động muốn cướp cơ nghiệp của Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi.
Già Diệp thần tôn so với ai khác còn rõ ràng hơn. Hắn cũng biết dã tâm của Quang Độ đại nhân kia. Tên kia tuyệt đối muốn cướp cơ nghiệp của thập đại thánh địa, sau đó trở thành chưởng khống giả của thập đại thánh địa.
Chỉ cần khống chế cơ nghiệp của thập đại thánh địa, đến lúc đó, thập đại thánh địa có bao nhiêu tài nguyên, còn không phải do bản thân hắn chi phối sao?
Chỉ là hiểu là một chuyện, muốn phá giải lại là chuyện khác.
Ít nhất theo Già Diệp thần tôn thấy, hiện tại Vĩnh Hằng thánh địa cơ hồ không có khả năng phá giải.