Sát Thần Chí Tôn

Chương 2601: C2601: Hạc lão hứa hẹn 2




Giang Trần nói:

- Thượng Cổ Phong Ma đại chiến, tất cả tông môn lĩnh tụ, đã từng tập hợp rất nhiều lực lượng và tài nguyên, bố trí một trận pháp, gọi là Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận. Trận này, lúc ấy khởi động qua, lại bởi vì nhóm đại quân đầu tiên của Ma tộc, là nô binh mà bọn hắn từ vị diện khác chộp tới, làm kẻ chết thay. Cho nên trận chiến ấy, không thể một mẻ hốt gọn Ma tộc. Cuối cùng trả giá thảm thiết, mới phong ấn được Ma tộc. Nếu như có thể trọng khải Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận kia, đối kháng Ma tộc, còn có một đường sinh cơ.

Hạc lão động dung:

- Trận này, hi vọng trọng khải lớn không?

Giang Trần lắc đầu:

- Không lớn. Ngươi nghĩ, tông môn lĩnh tụ Thượng Cổ, cũng phải hao phí nhiều nhân lực cùng tài nguyên như vậy, mới có thể khởi động trận pháp kia. Hôm nay Nhân loại cương vực chúng ta, tài nguyên cùng nhân lực, so với thời đại Thượng Cổ, quả thực một phần mười cũng chưa tới. Độ khó trọng khải to lớn có thể nghĩ. Quan trọng nhất là, phương pháp trọng khải, còn là không biết bao nhiêu. Hôm nay ta duy nhất biết đến, là trận pháp kia ở địa phương nào.

- A? Ở chỗ nào?

Hạc lão hiếu kỳ hỏi.

- Chỗ ta sinh ra, vùng Vạn Tượng Cương Vực liên minh 16 nước. Chủ yếu là ở Đông Phương Vương Quốc cùng mấy Vương Quốc quanh thân.

- Đông Phương Vương Quốc, là quê quán của Giang Trần Thiếu chủ?

Hạc lão đối với Giang Trần xuất thân, vẫn còn có chút hiểu rõ.

- Đúng vậy.


Giang Trần cũng không phủ nhận.

Hạc lão bắt đầu suy tưởng:

- Vị tiền bối chỉ điểm ngươi kia, hẳn cũng là tiền bối Nhân tộc, hắn chú ý trận pháp kia, chứng kiến ngươi là người hữu duyên, cho nên mới coi trọng ngươi a?

Giang Trần cười nhạt nói:

- Có lẽ đúng là như thế. Bất quá, lão nhân gia ông ta, đối với trận pháp kia đồng dạng vô kế khả thi. Hắn chỉ nói, trận pháp này, hẳn là rất nhiều trận pháp đại tông Thượng Cổ cùng nhau bố trí. Muốn trọng khải trận pháp này, phải tìm được phương thức trọng khải, ít nhất phải biết rõ nguyên lý vận hành của trận pháp này.

- Thượng Cổ truyền thừa, hơn phân nửa đã đi Vạn Uyên đảo. Muốn tìm được nguyên lý vận hành, nói dễ vậy sao?

Ngữ khí của Hạc lão có chút trầm thấp.

Giang Trần lại nói:

- Cũng không hẳn vậy. Thượng Cổ truyền thừa, đi Vạn Uyên đảo, chỉ là một bộ phận trong đó. Đại bộ phận truyền thừa, dùng ta phỏng đoán, có lẽ còn ở lại Nhân loại cương vực. Chỉ có điều, rất nhiều tông môn Thượng Cổ, trước khi cùng Ma tộc giao chiến, đã thi triển bí thuật, phong ấn sơn môn, phong ấn truyền thừa. Là hạ quyết tâm, cùng Ma tộc không chết không ngớt. Vạn nhất thất bại, truyền thừa cũng không lưu cho Ma tộc. Cho nên, mang đến Vạn Uyên đảo, chỉ là một bộ phận người tâm trí không kiên định, hoặc là dứt khoát nói, là một đám đào binh mà thôi. Những người này, tuyệt đối không thể nào là tinh hoa của Thượng Cổ Nhân tộc.

Hạc lão lại không có nghĩ qua vấn đề này.

Nghe Giang Trần nói như vậy, cũng ngây người rất lâu.

- Những chuyện này, đều là vị tiền bối kia nói cho ngươi sao?

Ngữ khí của Hạc lão, có chút than thở.

- Ân, đây là vị tiền bối kia phỏng đoán. Lão nhân gia ông ta nói cho ta biết, muốn đối kháng Ma tộc, nhất định phải tìm được phương pháp trọng khải trận pháp này. Nếu không, Nhân tộc nguy hiểm.

Giờ phút này, Hạc lão đã hoàn toàn bị Giang Trần mang vào tiết tấu của hắn, gật đầu nói:

- Nếu như thế, xem ra tìm được phương pháp trọng khải trận pháp, là việc cấp bách a. Giang Trần Thiếu chủ, ngươi có manh mối gì không?

- Có chút manh mối, nghe nói trận pháp này truyền thừa, có khả năng đã bị dẫn tới Vạn Uyên đảo. Mặc kệ như thế nào, Vạn Uyên đảo kia, cũng phải đi xem.

- Đi Vạn Uyên đảo?

Hạc lão chấn động, loại địa phương thần bí phiêu miểu như Vạn Uyên đảo, dù là Hạc lão, cũng chưa bao giờ biết rõ nó ở nơi nào.

Tuy trong nội tâm Hạc lão đối với Vạn Uyên đảo tràn đầy hướng về, thế nhưng mà sau mấy lần nếm thử, thủy chung không có phương pháp, cuối cùng tâm tư ấy cũng chậm rãi phai nhạt.

Giờ phút này nghe Giang Trần nói muốn đi Vạn Uyên đảo, hắn cũng chấn động.


- Ngươi biết đi Vạn Uyên đảo như thế nào?

Hạc lão hiếu kỳ hỏi.

- Có biết một chút.

Về Vạn Uyên đảo, trước khi Hoàng Nhi đi, đã cho hắn một ít ám chỉ. Mà Giang Trần bắt được tâm phúc của Hạ Hầu Kinh, đã từng khảo vấn qua một ít manh mối.

Hắn đại khái đã lấy ra một ít phương pháp.

Đương nhiên, bất kể là Hoàng Nhi, hay tù binh kia, đều từng đề cập tới, trên đường đi Vạn Uyên đảo, sẽ tràn ngập nguy hiểm.

Hạc lão thấy thần thái của Giang Trần lạnh nhạt, đối với người trẻ tuổi này, trong nội tâm không khỏi lại nhiều ra một tí bội phục.

Một thiên tài tuổi còn trẻ, có thể đi đến một bước này, đã không dễ dàng. Nhìn bề ngoài, cách nghĩ cùng mạch suy nghĩ, độ cao cùng chiều rộng nhìn vấn đề của người trẻ tuổi kia, còn vượt qua những lão tiền bối bọn hắn. Cái này để cho Hạc lão ngoài bội phục, còn có chút kính sợ.

- Ngươi ý định lẻ loi một mình, đi Vạn Uyên đảo sao?

Hạc lão hỏi.

Giang Trần gật đầu:

- Đi Vạn Uyên đảo, người nhiều hơn nữa cũng không dùng được. Lẻ loi một mình, có thể tiến thối tự do, ngược lại rất dễ thi triển.

Đây là lời nói trong nội tâm Giang Trần, lần này hắn đi, ngay cả Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, cũng không có ý định mang đến. Đương nhiên, Chu Tước Thần Cầm, hắn phải dẫn theo.

Dù sao, Chu Tước Thần Cầm cuối cùng là cần phải có địa phương hoàn thành Niết Bàn.

Vạn Uyên đảo, có lẽ là một nơi đi tốt nhất.


Cho nên, Giang Trần ý định mang Chu Tước Thần Cầm đi.

Hạc lão bị khí phách của Giang Trần chinh phục, thật lâu mới tán thán nói:

- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Giang Trần Thiếu chủ có đảm đương này, có quyết tâm này, lão phu chúc ngươi thắng ngay từ trận đầu. Về phần Nhân loại cương vực, lão phu không dám đánh cược, nhưng mà, chỉ cần lão phu còn, thì tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đến giương oai!

Đây là một loại thái độ ủng hộ của Hạc lão rồi.

Ta không thể cùng ngươi đi Vạn Uyên đảo, nhưng ta có thể ở nhà trông coi môn hộ!

Giang Trần nghe vậy đại hỉ:

- Hạc lão, ta chờ chính là những lời này của ngươi a.

Hạc lão đức cao vọng trọng, ở trong hội Thiên Vị cường giả, được công nhận lão Đại, rất có lực hiệu triệu. Điểm này, Giang Trần hoàn toàn không cách nào nhìn qua bóng lưng hắn.

Cho nên, Giang Trần mới sẽ một mình lưu lại Hạc lão.

Hạc lão thẹn đỏ mặt nói:

- Cũng không thể chuyện gì đều do người trẻ tuổi đi bôn ba, mà lão già khọm như ta, lại vui cười hưởng thành quả a? Trước kia lão phu thoái ẩn giang hồ, không hỏi qua sự tình thế tục, còn có thể tìm cớ. Hiện tại, đã rời núi, liền bụng làm dạ chịu rồi! Chỉ là, lão phu vẫn còn có chút lo lắng, Thượng Cổ tông môn khởi động Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận kia cũng khó khăn như vậy, chúng ta hôm nay, dù tìm được biện pháp khởi động, còn có thể hoàn thành bố trí loại trận pháp cỡ lớn này sao?

- Bố trí cũng không phải tất cả, trận cơ của trận pháp còn ở đó. Trụ cột không tổn hại. Chúng ta muốn làm, là dùng tài nguyên trọng khải nó lại lần nữa mà thôi.