Sát Thần Chí Tôn

Chương 2582: C2582: Một lần là xong 1




Khổ Man tộc cũng bởi vì thiếu tài nguyên cho nên mới toàn tâm toàn ý cướp đoạt bốn phía. Từ thượng cổ tới nay, sinh tồn ở loại hoàn cảnh như vậy dưỡng thàn tính cách thích xâm lược của Khổ Man tộc.

- Tài nguyên không cần lo lắng, Giang Trần ta đối với thủ hạ trung thành đều không bạc đãi.

Giang Trần vung tay lên, hứa hẹn với Cổ Na vương.

Cổ Na vương vô cùng xúc động.

Sau khi giải độc cho tất cả mọi người, Cổ Na vương nói với tất cả dũng sĩ trong bộ lạc:

- Chư vị, kết quả hôm nay mọi người cũng nhìn thấy. Nhân tộc tùy tiện bố trí một ván cũng có thể làm cho chúng ta toàn quân bị diệt. Bởi vậy có thể thấy được, Khổ Man tộc chúng ta muốn chiếm đoạt Nhân tộc là chuyện si tâm vọng tưởng. Khổ Man tộc ta đất thiếu người hiếm. Nhất định không có cách nào trở thành nhân vật chính của Thần Uyên đại lục. Cho nên bổn vương quyết định đầu nhập vào dưới trướng Giang Trần thiếu chủ. Mà Giang Trần thiếu chủ cũng đáp ứng với bổn vương, sẽ trợ giúp bổn vương trở thành chủ nhân duy nhất của Khổ Man tộc. Ngày sau bổn vương khống chế quyền hành Khổ Man tộc, bọn ngươi là tâm phúc, tùy tùng theo ta, mỗi người đều nước lên thì thuyền lên. Chẳng phải là tốt hơn hay sao? Các ngươi nguyện ý hy sinh hay là đi theo bổn vương mở ra một thời đại huy hoàng hơn?

Lời nói của Cổ Na vương rất có tính kích động.

Những dũng sĩ Cổ Na bộ lạc này vốn chính là tử sĩ của hắn, nghe hắn nói như vậy đều nhao nhao nói:

- Chúng ta thề chết đi theo Tù trưởng đại nhân.

Ánh mắt Cổ Na vương vô cùng lợi hại, thúc dục thần thức, đảo qua tất cả mọi người trước mắt. Mà Giang Trần cũng vận dụng Thiên Mục thần đồng, Tà Ác kim nhãn, quan sát những dũng sĩ Cổ Na bộ lạc này.

Lực nhận thức hiện tại của Giang Trần có thể nói là vô cùng rõ ràng. Hắn liếc mắt là có thể thấy được ai làm chuyện lừa gạt, ai vui lòng phục tùng.

Nhưng mà bên trong những dũng sĩ này, đại bộ phận là tử trung với Cổ Na vương. Con mắt không nháy lấy một cái. Căn bản không suy nghĩ cẩn thận, mà kiên quyết đi theo ủng hộ Cổ Na vương.


Nhưng mà có mấy tên, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, dường như đang tính toán gì đó. Tuy rằng phản ứng này rất nhỏ. Thế nhưng Giang Trần vẫn có thể thoải mái nắm bắt được.

Thần thức hắn lập tức tập trung mấy người này.

- Đã muốn đi theo hỗ trợ bản vương, thì cần phải lập lời thề.

Cổ Na vương thản nhiên nói:

- Chuyện này thành hay không thành đều dùng tính mạng để bồi. Bổn vương sẽ phụ trách với tất cả các ngươi.

- Đúng, phải phát lời thề độc.

- Vạn nhất có hỗn đản phản bội tù trưởng đại nhân thì sao?

Cả đám nhao nhao thề, những dũng sĩ Cổ Na bộ lạc này không có kháng cự, rất chủ động phối hợp.

Sau khi hoàn tất, Cổ Na vương đi tới trước mặt Giang Trần, nói:

- Giang Trần thiếu chủ, người xem thế nào?

Thần thức Giang Trần tập trung mấy người xa xa, truyền thức nói với Cổ Na vương:

- Mấy người này bổn thiếu chủ cảm thấy trong lòng bọn chúng có quỷ, tất sẽ sinh ra dị tâm.

Trong lòng Cổ Na vương trầm xuống, thần thức Giang Trần tập trung mấy người, đây cũng là mấy người mà Cổ Na vương không quá chắc chắn.

Trên thực tế Cổ Na vương cũng định sau đó lén lút thanh lý sạch sẽ.

Cổ Na vương truyền thức nói:

- Yên tâm, mấy kẻ này bổn vương cũng nhìn chằm chằm vào bọn chúng. Sau đó bổn vương sẽ tìm cơ hội vụng trộm xử lý sạch bọn chúng.

- Không cần, ta động thủ.

Trong khi Giang Trần nói chuyện, ngón tay di chuyển liên tục, hai Mê Thần khôi ngẫu đã giống như quỷ mị bay vào trong đám người. Mấy người bị thần thức Giang Trần tập trung, không có ai là cường giả Thiên Vị. Tự nhiên không có bao nhiêu sức phản kháng. Bị hai cái Mê Thần khôi ngẫu không ngừng ném ra khỏi đám người.

Hành động này khiến cho những dũng sĩ Cổ Na bộ lạc khác câm như hến.

- Mọi người không cần phải lo lắng. Bổn thiếu chủ tu luyện độc tâm thuật, có thể nhìn thấu nhân tâm. Mấy gia hỏa này là bại hoại trong đám người các ngươi, tùy thời có khả năng phản bội các ngươi. Bổn thiếu chủ thay các ngươi ném bọn họ ra ngoài.


Tự nhiên Giang Trần không có khả năng độc tâm thuật thực sự.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Nhưng mà hắn nói như vậy lại phát ra tác dụng uy hiếp thực sự. Đương nhiên Thên Mục thần đồng và Tà Ác kim nhãn của Giang Trần có thực lực nhìn ra rất nhiều thứ.

Mấy gia hỏa này Giang Trần có thể xác định, trong lòng bọn chúng tuyệt đối có quỷ.

- Cổ Na vương, chuyện nên làm bổn thiếu chủ đã xử lý xong. Kế tiếp tới phiên các ngươi.

Cổ Na vương gật đầu:

- Được, mọi người ước định tập hợp ở bên ngoài Lưu Ly vương thành. Đến lúc đó Khổ Trúc lão tổ sẽ giá lâm. Ta sẽ thừa cơ ném độc này ra ngoài.

- Đúng vậy, nhưng mà ngươi cũng nên kiềm chế một chút. Vạn nhất bạo lộ, đối với Cổ Na bộ lạc ngươi là họa sát thân. Ngươi cũng yên tâm đi. Chỉ cần ngươi làm tốt chuyện này. Về sau nhân tộc chúng ta và Cổ Na bộ lạc các ngươi sẽ là minh hữu. Về sau không có Khổ Man tộc, chỉ có Cổ Na bộ lạc. Các ngươi tự thành một tộc, Cổ Na tộc, có gì mà không thể cơ chứ?

Cổ Na vương nghe vậy trong lòng rung động, nói:

- Vậy toàn bộ trận này nghe Giang Trần thiếu chủ.

Giang Trần vẫy tay nói với Cốt Thiên Kình:

- Ngươi là người Cổ Na vương coi trọng, cần biểu đạt thành ý một chút. Ở đây có một viên thuốc, ngươi ăn vào đi. Trong thời gian ngắn không có vấn đề gì. Đợi sau khi mọi chuyện hoàn tất, bổn thiếu chủ lại ban thưởng cho ngươi giải dược.

Lại nói, tu vi của Cốt Thiên Kình này là tồn tại siêu việt Giang Trần.

Thế nhưng mà lúc này Cốt Thiên Kình ở trước mặt Giang Trần lại kính sợ cực kỳ. Có chút khó xử, thế nhưng cuối cùng cũng không dám làm gì, đi tới phía trước, tiếp nhận dược hoàn kia, nuốt vào trong bụng.


- Rất tốt.

Giang Trần vỗ tay cười nói:

- Phía trước là Thiên Long giáo, địa bàn Thiên Long giáo, các ngươi muốn đi giương oai bổn thiếu chủ sẽ mắt nhắm mắt mở. Nhưng mà khi các ngươi đi qua Thiên Long phái, xuôi nam tới địa bàn Cửu Dương Thiên Tông, tốt nhất nên khiêm tốn một chút, càn quét tượng trưng một chút. Không thể động thủ thực sự. Bây giờ Cửu Dương Thiên Tông là minh hữu của Lưu Ly vương thành ta, bổn thiếu chủ không thể để cho các ngươi làm càn.

- Đúng đúng.

Thấy Giang Trần coi trọng minh hữu như vậy, trong lòng Cổ Na vương cũng an tâm một chút. Làm minh hữu với Giang Trần, mặc dù có cảm giác như bảo hổ lột da. Thế nhưng Cổ Na vương quan sát Giang Trần, cảm thấy người trẻ tuổi này cao thâm mạt trắc, cũng không phải là người bạc bội.

Có lẽ hợp tác với người trẻ tuổi này đối với Cổ Na bộ lạc mà nói, thực sự là cơ hội tăng tiến nhanh chóng.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Tốt, chúc ngươi tất cả thuận lợi. Chúng ta hội họp tại Lưu Ly vương thành.

Thân thể Giang Trần nhoáng lên, đã hóa thành một đám lưu quang rồi biến mất.

Cổ Na vương thở dài một hơi nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống hòn đá xanh bên cạnh, suy nghĩ xuất thần. Cảnh ngộ hôm nay làm cho Cổ Na vương hắn khóc không ra nước mắt.

Cục diện đang tốt, cuối cùng lại thành ra như vậy.