- Long Phách Tương, như vậy ngươi không có ý định biết khó mà lui đúng không?
Ngữ khí của Vân Lan đại đế bắt đầu âm trầm.
Long Phách Tương lạnh lùng nói:
- Địa bàn này là Thiên Long phái ta chiếm trước. Phượng Minh hạ vực này cũng tiếp giáp với Thiên Long phái ta. Thiên Long phái ta có nghĩa vụ tiếp quản địa phương này, bảo đảm an toàn nơi này. Vân Lan, nếu như ngươi không muốn tạo ra xung đột, tốt nhất nên mang những con chó săn của ngươi lui ra đi.
Vân Lan đại đế không nhịn được mà cười nói:
- Long Phách Tương, xem ra ngươi còn chưa biết tình cảnh của mình hiện tại. Ngươi làm như vậy là đang bức Đan Hỏa thành ta triệt để xé rách da mặt với Thiên Long phái các ngươi.
Long Phách Tương không có trả lời Vân Lan đại đế mà nhìn về phía Cửu Dương Thiên Tông.
- Bằng hữu Cửu Dương Thiên Tông, các ngươi thấy thế nào? Hai tông chúng ta tới trước, Đan Hỏa thành này lại tới sau, không ngờ lại muốn đá chúng ta ra. Việc này Cửu Dương Thiên Tông các ngươi có đồng ý hay không?
Long Phách Tương cuối cùng cũng không phải là kẻ ngu, hắn cũng là kẻ biết nhìn thời thế.
Cho dù Đan Cực đại đế của Đan Hỏa thành không tới, nhưng bản thân Vân Lan đại đế này cũng không phải là nhân vật bình thường. Huống chi, bọn họ còn có Bất Diệt Thiên Đô, Thiên Hà Cung và Thiên Âm tự, ba đại tông môn này ở phía sau. Nếu nói tới thực lực tuyệt đối, Đan Hỏa thành tuyệt đối có thể áp chế Thiên Long phái hắn.
Nhưng mà nếu như Cửu Dương Thiên Tông có thể liên thủ với Thiên Long phái hắn, chưa hẳn đã không thể đối kháng được một chút.
Muốn bọn họ trơ mắt đưa lợi ích trong tay giao cho bên Đan Hỏa thành, Long Phách Tương nhất định sẽ không đồng ý, đoán chừng người Cửu Dương Thiên Tông kia cũng không có khả năng đồng ý.
Một gã cao tầng của Cửu Dương Thiên Tông lên tiếng:
- Vân Lan đại đế, nếu nhưu các ngươi đến để giải quyết vấn đề thì nên tìm ra phương án mà tất cả mọi người có thể tiếp nhận. Nếu như muốn tới cướp không quyền khống chế, vậy không cần khua môi múa mép đấu khẩu với nhau, trực tiếp khai chiến là được.
Hiện trường lập tức im lặng.
Những thế lực mạnh nhất cương vực nhân loại này muốn đánh nhau hay sao? Nói như vậy, nhân tộc vốn đang ở trong cảnh khó xử, chẳng phải đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương hay sao?
Vân Lan đại đế nhìn chằm chằm vào bên Cửu Dương Thiên Tông, cau mày nói:
- Cửu Dương Thiên Tông hẳn cũng định gây khó dễ với Đan Hỏa thành chúng ta?
- Hừ, Cửu Dương Thiên Tông ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ có chuyện. Nếu như các ngươi thực sự muốn giải quyết vấn đề, chúng ta hoan nghênh. Thế nhưng nếu muốn đá chúng ta ra ngoài, Cửu Dương Thiên Tông ta thà rằng chết cũng không đi.
Thái độ của Cửu Dương Thiên Tông rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với Đan Hỏa thành.
Vân Lan đại đế hơi có chút ngoài ý muốn, trước khi bọn họ tới đây đã dự đoán qua cục diện bên này.
Bọn họ dự đoán Thiên Long phái nhất định sẽ làm trái, phải cho bọn chúng một chút giáo huấn mới khiến cho bọn chúng biết khó mà lui.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần) |||||
Về phần Cửu Dương Thiên Tông, bọn họ cảm thấy có lẽ Cửu Dương Thiên Tông có lẽ sẽ thức thời hơn một chút.
Hiện tại xem ra, tuy rằng ngữ khí của Cửu Dương Thiên Tông mềm mỏng hơn chút, thế nhưng thái độ lại kiên quyết. Đừng mong loại bỏ Cửu Dương Thiên Tông bọn họ ra ngoài bí cảnh Trầm Hương cốc.
Vân Lan đại đế kia trầm ngâm một lát, dường như đang suy tư gì đó.
Một lát sau, dường như hắn đã nhận được đáp án, hắn mới gật đầu nói:
- Đan Hỏa thành ta làm việc xưa nay đều chú ý tới công bằng, chú ý tới việc mỗi một người đều có phần. Trầm Hương cốc này liên quan tới khu vực biên giới, vốn nên là chỗ để tất cả các thế lực lớn nên hữu hảo ngồi xuống cùng bàn vận mệnh nhân tộc mà không phải ở nơi này đấu đá lẫn nhau, làm cho thế cục càng ngày càng xấu đi.
Thái độ của Vân Lan đại đế này không ngờ lại chuyển đổi nhanh chóng như vậy, khiến cho người ta có cảm giác như hắn chú ý tới đại cục mà nói vậy.
Nhưng mà Giang Trần nghe thấy loại lời dối trá và biểu hiện khiến cho người ta nôn mửa này, bỗng nhiên trong lòng lại bắt đầu nghiêm túc.
Đan Hỏa thành này không ngờ lại bắt đầu học ra vẻ, học ở trước mặt công chúng che dấu dã tâm của mình.
- Xem ra Đan Hỏa thành này cũng đang muốn thay đổi.
Trong lòng Giang Trần nghiêm túc, Đan Hỏa thành như vậy có lẽ còn đáng sợ hơn.
Thế lực hoành hành bá đạo cho dù có nhiều nữa cũng không đáng sợ. Đáng sợ nhất là loại thế lực nhiều mưu lược, hơn nữa da mặt còn rất dày.
Đan Hỏa thành hiện tại so với lần trước không ngờ lại bắt đầu thay đổi sách lược, không còn luôn là một mặt bá đạo nữa, cũng không chỉ luôn cường thế nữa.
- Chẳng lẽ Đan Hỏa thành kia mấy lần ăn thiệt thòi trên tay ta đã thay đổi chủ ý?
Trước đó Đan Hỏa thành ở trước mặt Giang Trần đã nhiều lần phải kinh ngạc.
Đan Hỏa thành với tư cách là thế lực đan đạo đệ nhất, luôn khiến cho người ta có cảm giác ngạo mạn, cường thế, làm cho tu sĩ thiên hạ đối với bọn họ mà nói, người chân chính có hảo cảm cũng không có nhiều người.
Bởi vì Lưu Ly vương thành xuất hiện, càng làm cho địa vị của Đan Hỏa thành cơ hồ rớt xuống ngàn trượng.
Thế nhưng mà lạc đà gầy còn hơn so với ngựa béo, Đan Hỏa thành này nếu như ý thức được chỗ của vấn đề, bắt đầu thay đổi và điều chỉnh mà nói, như vậy Đan Hỏa thành này sẽ càng khó giải quyết hơn.
- Lão hồ ly Đan Cực kia quả nhiên là gian trá như quỷ.
Trong lòng Giang Trần thầm mắng, nhìn qua Vân Lan đại đế kia ra vẻ.
- Phượng Minh hạ vực là chủ nhân của Trầm Hương cốc này. Mặc kệ chúng ta làm chuyện gì, quyết định ra sao, ít nhất có lẽ không nên loại trừ chủ nhân của nơi này sang một bên a?
- Còn nữa, người hôm nay có thể tới nơi này đại đa số là bởi vì nơi này có khu vực biên giới, tất cả mọi người đều lo lắng một khi khu vực biên giới này bị phá hỏng, sẽ ảnh hưởng tới số mệnh nhân tộc. Cho nên điểm xuất phát của mọi người giống nhau. Điểm xuất phát của mọi người đã giống nhau như vậy, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nhẹ nhàng đám phán cơ chứ?
Giang Trần nghe lời Vân Lan đại đế nói cũng trợn mắt há hốc mồm.
Đan Hỏa thành này trở nên vĩ đại từ lúc nào vậy? Lo lắng tới khu vực biên giới? Lo lắng vận mệnh nhân tộc?
Giang Trần nghe chuyện này quả thực giống như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
- Long Phách Tương, bổn đế biết rõ Phượng Minh hạ vực này cách Thiên Long phái các ngươi rất gần. Ngươi ở nơi này giống như là địa đầu xà vậy. Có lẽ ngươi so với những người khác càng nên bảo vệ mảnh thổ địa này hơn mới đúng.
- Hừ, bớt nói những lời nhảm nhí này đi.
Long Phách Tương lạnh lùng nói:
- Long mỗ ta vẫn nói câu nói kia. Thiên Long phái ta tới trước, ai cũng đừng mong đá văng Thiên Long phái chúng ta ra.
Thái độ của Thiên Long phái rất kiên định.
Bí cảnh này gần đây truyền lưu xôn xao, tất cả mọi người nhận thấy Trầm Hương bí cảnh này có lẽ có bảo vật gì đó chuẩn bị xuất thế.