Đan Cực Đại Đế lại không cùng Giang Trần đấu mồm mép, tựa hồ cũng biết, đấu mồm mép tuyệt đối không phải đối thủ của Giang Trần.
- Giang Trần, ngươi giết nhị vị cường giả Đế cảnh Ma lão cùng Đại Giác của Đan Hỏa Thành ta, cùng Đan Hỏa Thành ta bất cộng đái thiên. Bổn đế triệu tập thế lực khắp nơi, chẳng qua là thay trời hành đạo, gạt bỏ tai họa của Nhân loại cương vực mà thôi. Chính ngươi nhìn xem gần đây ngươi làm bao nhiêu sự tình thương thiên hại lí. Giết Đại Đế Đan Hỏa Thành ta, diệt hoàng thất Xích Đỉnh Trung Vực, chiếm cơ nghiệp của Xích Đỉnh Trung Vực, còn mang theo một đám cường giả uy hiếp Nguyệt Thần Giáo...
- Đan Cực bệ hạ nói không sai, Giang Trần này quả thực là chuyện ác làm tận, chúng ta thay trời hành đạo, đều có thiên hữu.
- Giang Trần, thức thời, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.
Những người kêu gào kia, hơn phân nửa đều là Đại Đế của Đan Hỏa Thành. Đại biểu thế lực khắp nơi khác, như người của Thiên Long Phái, chỉ là cười lạnh đứng ngoài quan sát.
Người Thiên Hà Cung cùng Thiên Âm Tự, thì tương đối thấp điều.
Bất Diệt Thiên Đô Thiên Đô Chi Chủ La Tuyệt, thì mặt âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần. Hiển nhiên, Thiên Đô Chi Chủ căm hận Giang Trần, cũng không thể kém Đan Cực Đại Đế.
Tuy Thiên Đô Chi Chủ không có gia nhập hàng ngũ thảo phạt, nhưng hiển nhiên là đang đợi Đan Cực Đại Đế hạ lệnh.
- Giang Trần, thúc thủ chịu trói đi.
Ngữ khí của Đan Cực Đại Đế đạm mạc.
- Đừng nhìn ngươi dẫn theo nhiều tu sĩ Đế cảnh như vậy, thật muốn ngạnh kháng, nhân số bên chúng ta cơ hồ là gấp hai các ngươi. Hơn nữa, ngươi nhìn xem những người ngươi mang kia, có người nào là dòng chính của ngươi? Ngươi cảm thấy, những người này sẽ vì ngươi dốc sức liều mạng sao?
Đan Cực Đại Đế chọn dùng công tâm, ý đồ tan rã ý chí chiến đấu bên trận doanh Giang Trần.
- Hòe Sơn Nhị Tiêu, chẳng qua là con bỏ trước kia bổn đế đã dùng qua mà thôi, tuy không biết ngươi dùng thủ đoạn gì thu phục bọn hắn, bất quá loại rác rưởi ngã theo chiều gió này, cũng chỉ có ngươi mới coi bọn họ là bảo bối.
Đan Cực Đại Đế cười lạnh liếc nhìn Hòe Sơn Nhị Tiêu.
- Thiên Kiếm Tông cùng Thiên Thiền Cổ Viện tông chủ, bọn hắn riêng phần mình đều có cơ nghiệp. Các ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ vì ngươi liều chết sao?
- Còn có những Đại Đế tán tu khác, ngươi cảm thấy ngươi có mị lực lớn như vậy, để cho bọn hắn vì ngươi không tiếc dốc sức liều mạng?
Đan Cực Đại Đế cười lạnh liên tục.
Không thể không nói, một chiêu này của Đan Cực Đại Đế, phi thường âm hiểm.
Nói một phen, trận doanh bên Giang Trần cũng hơi có chút bạo động.
Thiên Kiếm Tông Hàn Thiên Chiến lại cười lạnh nói:
- Đan Cực Đại Đế, ngươi đã trăm phương ngàn kế muốn ra tay với Giang Trần Thiếu chủ, cần gì phải lập ra một đống lớn lý do đường hoàng như vậy? Ngươi không biết là như vậy rất dối trá sao? Không thấy mệt sao?
Đan Cực Đại Đế nhíu mày:
- Hàn Thiên Chiến, hẳn là ngươi ý định cùng Giang Trần chôn cùng một chỗ?
Hàn Thiên Chiến cười ha ha:
- Cái kia phải xem ngươi có bổn sự này hay không.
Tông chủ của Nhất phẩm tông môn, thủ đoạn đều cực kỳ cao siêu. Hàn Thiên Chiến này với tư cách tông chủ của ba đại Nhất phẩm tông môn mạnh nhất, một thân tu vi, sẽ không thua kém Khổng Tước Đại Đế cùng Đan Cực Đại Đế bao nhiêu.
- Tố Hoàn Chân, ngươi nói như thế nào?
Đan Cực Đại Đế khinh thường cười cười, nhìn về phía Thiên Thiền Cổ Viện Tố Hoàn Chân viện chủ.
- Nếu như ngươi lạc đường biết quay lại, bổn đế có thể cân nhắc buông ra một thông đạo, cho ngươi ly khai. Chỉ cần từ nay về sau Thiên Thiền Cổ Viện ngươi vứt bỏ Lưu Ly Vương Thành, bổn đế có thể cam đoan chuyện cũ sẽ bỏ qua.
Tố Hoàn Chân đạm mạc cười cười, khinh miệt lườm Đan Cực Đại Đế:
- Đan Cực, ngươi thật đúng là để mắt mình. Cái gì gọi là chuyện cũ sẽ bỏ qua? Bổn viện chủ làm chuyện gì, còn cần Đan Cực Đại Đế ngươi phê chuẩn sao?
- Hảo hảo hảo, xem ra, ngươi cũng có ý định ngoan cố chống lại đến cùng, rất tốt, không hổ là cự đầu của Nhất phẩm tông môn. Bổn đế ngược lại muốn nhìn, chờ ngươi rơi vào trong tay bổn đế, còn có thể mạnh miệng như vậy hay không.
Ánh mắt của Đan Cực Đại Đế lại xoay chuyển, nhìn về phía Tỉnh Trung Đại Đế:
- Tỉnh Trung Đại Đế, sáu cự đầu tán tu giới, tên tuổi thật lớn, hẳn là cũng muốn cùng Giang Trần chết cùng một chỗ?
Đan Cực Đại Đế mỉm cười, chỉ vào một người bên người:
- Bất quá, vì đối phó ngươi, bổn đế mời tới cùng là sáu cự đầu của tán tu… Tử U Đại Đế.
Bên người Đan Cực Đại Đế kia, một tu sĩ áo bào tím, hất lên áo choàng tử sắc, toàn bộ khuôn mặt, nhìn như hư vô, như là một đoàn Tử Sắc Tinh vân, thâm thúy đáng sợ.
Người này, đúng là tán tu giới sáu cự đầu xếp hàng thứ nhất Tử U Đại Đế.
Sáu cự đầu Tán tu giới, trước top 3 thực lực đều ngang nhau, nhưng đúng là vẫn còn có bài danh. Tử U Đại Đế này, là xếp hạng đệ nhất.
Tỉnh Trung Đại Đế cười nhạt một tiếng:
- Đan Cực, vốn lão phu không muốn cuốn vào mâu thuẫn giữa Đan Hỏa Thành ngươi cùng Lưu Ly Vương Thành. Bất quá, ngươi đã nói như vậy rồi, nếu như lão phu rời khỏi, ngược lại lộ ra lão phu là người sợ phiền phức. Nếu như thế, vậy cho lão phu một danh ngạch a.
Ngữ khí của Tỉnh Trung Đại Đế lạnh nhạt, đối với hành vi của Đan Cực Đại Đế, hiển nhiên là cực kỳ khó chịu.
Thái độ của Tỉnh Trung Đại Đế, đại biểu cho thái độ của nhiều Đại Đế tán tu.
Bất quá, đúng là vẫn còn có hai ba Đại Đế tán tu, trên thái độ có chút chần chờ. Bọn hắn còn không có lấy được Tùng Hạc Đan, lại bị cuốn vào trong chiến đấu giữa Đan Hỏa Thành cùng Lưu Ly Vương Thành. Ở sâu trong nội tâm, bọn hắn bao nhiêu vẫn còn có chút không vui. Cảm thấy bị cuốn vào trong vũng bùn.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Chư vị, ân oán giữa Lưu Ly Vương Thành ta cùng Đan Hỏa Thành, tuyệt không có đạo lý cuốn bọn ngươi vào.
Nói đến đây, Giang Trần giương mày lên, nhìn về phía Đan Cực Đại Đế:
- Đan Cực, việc này, đã là ân oán giữa ta và ngươi, cần gì phải liên lụy nhiều người như vậy?
Đan Cực Đại Đế đạm mạc cười cười:
- Ngươi muốn như thế nào?
Giang Trần chỉ những người khác:
- Những người này, cùng ta và ngươi không quan hệ, để cho bọn hắn đi. Ngươi đã hướng về phía Bổn thiếu chủ đến, Bổn thiếu chủ lưu lại là được.
Đan Cực Đại Đế cười ha ha:
- Lúc này, ngươi còn muốn chơi một chiêu thu mua nhân tâm sao?
- Lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.
Giang Trần khinh thường cười cười.
- Nếu bổn đế không thả bọn họ đi thì sao?
Đan Cực Đại Đế cười lạnh hỏi.
- Ngươi cảm thấy, nếu chiến đấu thực bạo phát, dù mười Đại Đế bên ta bị diệt, bên ngươi kia, lại có thể còn lại mấy cái?
Giang Trần cười lạnh nhìn những cường giả Đế cảnh bên người Đan Cực Đại Đế:
- Mà các ngươi, cả đám thật sự đã làm xong chuẩn bị vì Đan Hỏa Thành vẫn lạc hi sinh sao? Các ngươi thật sự ý định buông tha cho lợi ích tông môn nhà mình, vẽ đường cho hươu chạy, đi thỏa mãn dã tâm xưng bá của Đan Cực?