- Khê lão, phụ tử chúng ta đi rồi, ở Giang gia thân phận của ngươi cao nhất. Giang gia chúng ta, đối với Vương Quốc cũng tốt, đối với vương thất cũng tốt, coi như là có công lao. Nếu có phong thưởng, các ngươi muốn chia cắt, kia cũng có thể. Nhưng nhớ lấy một việc, không thể gà nhà bôi mặt đá nhau, không thể thủ túc tương tàn. Nếu không, ta sẽ nói cho vương thất, để cho bọn hắn thu hồi hết thảy vinh hoa phú quý. Các ngươi vẫn là làm một thế gia nhàn tản cho thỏa đáng.
Khê lão kia cười hắc hắc nói:
- Có lão già ta ở đây, bọn hắn không dám lỗ mãng, sao dám gà nhà bôi mặt đá nhau?
Nghe được Giang Trần hứa hẹn như vậy, Khê lão mặt mày hớn hở. Không nghĩ tới, đến lúc già, rõ ràng còn có cơ hội làm Hầu gia?
- Đã như vầy, mấy ngày nữa chúng ta liền rời đi. Giang gia, sau này liền giao cho các ngươi.
Khê lão thở dài:
- Thật sự không đi không thể sao?
Đây đã là lời khách sáo rồi, nói thật ra, hắn là ước gì phụ tử Giang Phong nhanh ly khai. Phụ tử Giang Phong cùng phụ tử Giang Đồng ly khai, hắn mới có tư cách kế thừa Chư Hầu Lệnh!
Tuy đều là tộc nhân, nhưng tư tâm, mỗi người đều có.
Giang Trần thấy Khê lão như thế, tộc nhân khác cũng không có tỏ thái độ đặc biệt gì, trong nội tâm cũng âm thầm lắc đầu, những tộc nhân này, quả nhiên vẫn là tính cách lương bạc, nghe nói phụ tử ta muốn đi, đều hận không thể để chúng ta lập tức rời đi, đem vinh hoa phú quý tặng cho bọn hắn.
Tâm tính bực này, mặc dù muốn theo ta, ta cũng không mang theo.
Trong nội tâm Giang Trần thầm suy nghĩ, bán linh địa ở Tử Kinh bộ kia, là phúc hay họa, hắn cũng chẳng muốn đi quản. Mọi người đều có mệnh số riêng.
Những tộc nhân này, bọn hắn đã không bỏ xuống được phú quý trước mắt, như vậy ngày sau có tai hoạ gì, Giang Trần tự nhiên cũng quan tâm không đến.
...
Hai ngày sau, Câu Ngọc công chúa mang theo Đông Phương Chỉ Nhược đến.
Thứ nhất, mang theo Chư Hầu Lệnh của vương thất, lần nữa phong thưởng Giang gia làm Nhất phẩm chư hầu, cầm Nhất phẩm Chư Hầu Lệnh, trấn thủ Vương Quốc Nam Cương.
Trong tộc Khê lão tư lịch cao nhất, danh chính ngôn thuận trở thành Giang Hãn Hầu mới, tất nhiên là vui sướng hớn hở.
Phong thưởng chỉ là hình thức, Câu Ngọc công chúa đối với ai làm Giang Hãn Hầu, là một chút hứng thú cũng không có. Mấy ngày nay, lòng nàng hoàn toàn rối loạn. Truyện Lịch Sử
Biết được Giang Trần muốn ly khai Đông Phương Vương Quốc, cả người nàng liền cảm thấy hoang mang lo sợ.
Tuy nàng tinh tường, Giang Trần không phải vật trong ao, sớm muộn gì sẽ lên phong vân, hóa Giao Long, bay lượn Cửu Thiên.
Nhưng mà ngày này đến, vẫn để cho Câu Ngọc có chút không tiếp thu được.
Nàng rất rõ ràng, lần này từ biệt, có thể là vĩnh biệt. Từ nay về sau, Giang Trần đạp vào Đại Đạo thông thiên, mà Câu Ngọc nàng, thì như một đóa hoa nở rộ, sau đó chậm rãi héo rũ điêu tàn.
- Giang Trần, thật sự không đi không thể sao?
Câu Ngọc công chúa mang theo hi vọng cuối cùng. Nàng rất muốn khẩn cầu Giang Trần đừng ly khai, nhưng mà, lý trí nói cho nàng biết, Đông Phương Vương Quốc, thật sự không dung nổi Giang Trần rồi.
- Ta không đi, sớm muộn gì sẽ mang đến tai hoạ cho Đông Phương Vương Quốc. Long Cư Tuyết một ngày không chết, cọc ân oán này liền một ngày không có giải quyết.
Lý do này của Giang Trần, hơi có chút sứt sẹo.
- Ta thực hi vọng thời gian có thể dừng lại, dừng lại ở lúc chúng ta mới nhận thức, dù lại cho ngươi mắng một chầu, thậm chí mỗi ngày bị ngươi mắng, cái kia... cũng rất tốt.
Ngữ khí của Câu Ngọc, hơi có chút thương cảm. Nói xong lời này, vậy mà nước mắt bất tranh khí rớt xuống.
Nàng cũng không khóc ròng, chỉ là nỗ lực cười, trong cười mang theo nước mắt:
- Được rồi, Giang Trần, ta biết rõ ngươi vẫn cảm thấy ta tính tình kỳ quái, hung hãn, bất cận nhân tình, là nữ đàn ông. Được rồi, hôm nay ta sẽ không ẩn tàng, cho ngươi chứng kiến một mặt mềm yếu của ta, để cho ngươi biết nữ hài tử kỳ thật đều rất hay khóc... Kỳ thật, ta mỗi ngày giả dạng như vậy, thật sự rất mệt a, ta rất hâm mộ Nhược Nhi, hâm mộ nàng vô ưu vô lo, thiên chân vô tà... Giang Trần, những hồn nhiên này, ta không còn có, rốt cuộc không chiếm được rồi... Ngươi nói, một nữ hài tử, quá háo cường, có phải không tốt hay không?
Giang Trần than nhẹ:
- Mỗi người tính cách bất đồng. Giống như ngươi, kiên trì bản ngã, bản tâm kiên định, thực sự không có gì không tốt.
- Thật vậy chăng?
Đôi mắt đẹp của Câu Ngọc công chúa khẽ động, ở trong lệ quang óng ánh, mang theo vài phần mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên nàng nghe được Giang Trần khoa trương nàng.
- Đương nhiên là thật, tuy ta thường xuyên mắng ngươi, nhưng mắng chỉ là một mặt rắm thí kia của ngươi. Trên thực tế, ngươi kiên trì võ đạo, vì gia tộc hi sinh, ta đều rất khâm phục.
Giang Trần cũng không có cố ý lừa gạt nàng.
- Giang Trần, ngươi biết không? Ta chờ ngươi khoa trương ta một câu, đã đợi nửa năm rồi. Hiện tại ngươi muốn ly khai, không phải cố ý trêu chọc ta vui vẻ chứ?
- Ngươi cảm thấy ta dối trá như vậy sao.
Giang Trần cười khổ.
- Được rồi, lau nước mắt đi. Ta thật đúng là không quen bộ dạng khóc lóc của ngươi. Nếu như cần phải lựa chọn, ta vẫn ưa thích nhìn Câu Ngọc công chúa hăng hái, vĩnh viễn lộ ra bản sắc không chịu thua kia.
Câu Ngọc lau khóe mắt, mắt đẹp sinh huy:
- Ngươi là nói thật?
- Không thể giả được!
Câu Ngọc công chúa nhoẻn miệng cười:
- Tốt, ta quyết định.
- Quyết định cái gì?
Giang Trần sững sờ.
- Ta quyết định, về sau không còn là Câu Ngọc công chúa! Ta trở thành đời công chúa thứ ba của Đông Phương nhất tộc, cũng nên bỏ qua thân phận này, chính thức vì mình mà sống.
- Rất tốt a, trở về bản ngã, cái này là nên.
Giang Trần cười to.
Câu Ngọc công chúa trừng mắt nhìn:
- Ta còn có một quyết định.
- Lại quyết định cái gì?
- Giang Trần, ngươi hãy nghe cho kỹ. Từ giờ trở đi, ta không là công chúa, ta là Câu Ngọc, võ tu mười một mạch chân khí, ta muốn làm tùy tùng của ngươi!
- Cái gì?
Giang Trần triệt để ngây dại, chiêu thức ấy của Câu Ngọc, thật là làm cho hắn bất ngờ.
- Ngươi không có nghe lầm, ta muốn tùy tùng ngươi, tựa như những thân vệ kia của ngươi vậy.
Câu Ngọc hếch bộ ngực no đủ, mắt đẹp kiên định nhìn Giang Trần, phảng phất không cho Giang Trần có nửa câu từ chối.
- Ngươi... Đầu ngươi vô nước sao?
- Đừng nói nhảm, ta rất thanh tỉnh! Giang Trần, ngươi mới vừa nói, kiên trì bản ngã, bản tâm kiên định, trở về mình chính thức. Làm tùy tùng của ngươi, chính là bản tâm của ta. Ngươi đừng có đoán mò, tuy ta coi ngươi thành nam nhân duy nhất của ta, nhưng mà, ta đi theo ngươi, không phải là vì dây dưa ngươi, mà là vì truy cầu Vô Thượng Đại Đạo.
- Vô Thượng Đại Đạo? Ngươi cho rằng Vô Thượng Đại Đạo là nhà ta mở sao? Nói truy cầu liền truy cầu?
Giang Trần sờ lên mũi.
- Ngươi tiếp tục giả vờ đi, đừng cho là ta cái gì cũng không biết. Giang Trần, trên người của ngươi, không biết có bao nhiêu bí mật! Lúc trước, ngươi chỉ điểm ta, để cho ta tiến vào hàng ngũ mười một mạch Chân khí đại sư, ta liền ẩn ẩn có xúc động bái ngươi làm thầy rồi. Hiện tại, cái xúc động này, rốt cục hóa thành thực tế. Hiện tại ta rất nhẹ nhàng, cũng rất vui vẻ.