Giang Trần cười nhạt nói, hắn kiếp trước duyệt tận Chư Thiên điểm kích, vũ kỹ ở vị diện thế tục này, mặc dù là vũ kỹ cao nhất, ở trong mắt Giang Trần, cuối cùng chỉ là vũ kỹ thô thiển mà thôi.
Giang Trần hơi chút suy diễn, liền có thể tìm được khuyết điểm của bọn hắn, cũng nhẹ nhõm hoàn thiện.
Cái này là kinh nghiệm kiếp trước mang đến chỗ tốt cho hắn.
Thế nhưng mà, Giang Trần nhẹ nhõm làm, ở Hòe Sơn Nhị Tiêu xem ra, lại là gặp gỡ suốt đời khó được, cơ hồ là trên võ đạo chi lộ của bọn hắn, thoáng cái mở ra một đại môn hoàn toàn mới, để cho bọn hắn tiến vào cảnh giới càng cường đại hơn.
Cái này sao không để cho Hòe Sơn Nhị Tiêu tâm phục khẩu phục?
Ngay cả Vô Song Đại Đế, chứng kiến Giang Trần giơ tay nhấc chân tầm đó, làm cho Hòe Sơn Nhị Tiêu kiệt ngao bất tuần tâm phục khẩu phục, cũng khiếp sợ không thôi.
Hắn đi theo Giang Trần lâu như vậy, cũng đã gặp rất nhiều chỗ thần kỳ của Giang Trần. Thế nhưng mà, mỗi một lần xâm nhập tiếp xúc, Vô Song Đại Đế liền phát hiện, trước kia mình hiểu rõ Chân thiếu chủ, vẫn còn là một góc của băng sơn.
Trên người thiên tài trẻ tuổi này, phảng phất trời sinh chính là một đại bảo tàng vô tận, vĩnh viễn có kinh hỉ vô cùng.
- Nhị vị, như thế nào? Trước kia Mạch mỗ nói, là không nói suông chứ?
Mạch Vô Song cười nhìn Hòe Sơn Nhị Tiêu.
Hòe Sơn Nhị Tiêu cực kỳ hổ thẹn, ôm quyền nói:
- Mạch huynh, là huynh đệ chúng ta không biết phân biệt. Trước kia còn cảm thấy Mạch huynh nói bốc nói phét. Hôm nay xem ra, là huynh đệ ta ếch ngồi đáy giếng. Tốt rồi, lúc này huynh đệ chúng ta thật sự phục rồi.
Mạch Vô Song cười nói:
- Hòe Sơn Nhị Tiêu các ngươi kiêu ngạo, Mạch mỗ cũng có một phần kiêu ngạo của mình. Bất quá, Mạch mỗ đối với gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, lại chưa bao giờ hối hận qua. Trái lại, chỉ có kiêu ngạo, mừng rỡ. Mạch mỗ tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm, một mực không tin thế gian có thiên tài tuyệt thế gì. Bất quá, sau khi nhìn thấy Chân thiếu chủ, Mạch mỗ lại tin. Trên đời này, có ít người nhất định là thiên tài mà người khác không thể với tới.
Đích thật là thiên tài.
Một thiên tài Hoàng cảnh, lại có thể ở trên võ đạo chỉ điểm cường giả Đế cảnh. Cái này truyền đi, tuyệt đối sẽ để cho người trong thiên hạ chấn kinh rớt cằm.
Thế nhưng mà, Chân thiếu chủ này lại làm được.
Tính cách của Hòe Sơn Nhị Tiêu lại ngạo, giờ khắc này cũng ngạo không dậy nỗi.
Cường trung tự hữu cường trung thủ, một núi còn có một núi cao.
Hòe Sơn Nhị Tiêu với tư cách tán tu, từng bước một đi đến đỉnh phong võ đạo, trở thành cường giả Đế cảnh, đạp vào đỉnh phong mà vô số người không thể với tới.
Trong lòng bọn hắn kiêu ngạo, cũng có thể lý giải.
Dù sao, tu sĩ thế gian như bầu trời đầy sao, không biết có bao nhiêu. Nhưng mà chân chính có thể bước vào đỉnh phong, cũng chỉ có số ít người như vậy.
Bất kỳ một tu sĩ nào, có thể leo đến Đế cảnh, đều bước qua vô số thi cốt đi đến một bước này. Ở trong một trăm triệu tu sĩ, cũng chưa chắc có thể có một cái đạp vào Đế cảnh
Cho nên, Hòe Sơn Nhị Tiêu cảm giác mình rất tốt, mặc dù đối với thế lực tông môn, đối với đại nhân vật của những thế lực đỉnh cấp kia, bọn hắn cũng không quá bội phục.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, những người kia chẳng qua là mệnh tốt, trời sinh có tài nguyên của thế lực lớn, dựa vào tài nguyên chồng chất ra địa vị cùng cảnh giới mà thôi.
Không giống tán tu bọn hắn, là hai bàn tay trắng dốc sức làm ra.
Chính là như thế, làm cho phần ngạo khí trong nội tâm bọn hắn không có hoàn toàn buông lỏng. Mà Giang Trần ra tay, chẳng khác gì dễ dàng phá hủy toàn bộ ngạo khí của bọn họ.
Giang Trần khoát tay áo:
- Ba vị, về sau các ngươi đều là cánh tay đắc lực của Khổng Tước Thánh Sơn ta, các ngươi trao đổi luận bàn nhiều hơn a. Ta còn có việc, trước xin lỗi không tiếp được.
Sự tình xong phất y đi, ẩn công cùng tên.
Lần này Giang Trần làm, là bộc lộ tài năng, chấn nhiếp Hòe Sơn Nhị Tiêu thoáng một phát, đánh tan ngạo khí của bọn chúng, để cho bọn hắn chính thức tâm bình khí hòa dung nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn.
Nếu không, hai huynh đệ này mang theo một cỗ ngạo khí tự nhiên, ở Khổng Tước Thánh Sơn cũng là nhân tố không ổn định, cũng không cách nào để cho người khác chân tâm thật ý tiếp nhận bọn hắn.
Chờ sau khi Giang Trần rời đi, Tiêu Vân mới thở dài nói:
- Mạch huynh, đến cùng sư thừa của Chân thiếu chủ là người phương nào? Nội tình võ đạo của hắn, quả thật là đáng sợ a?
- Đúng vậy, chiến đấu lúc đó, trong điện quang hỏa thạch, coi như hắn là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có thể ở dưới tốc độ nhanh như vậy, nắm chặt nhiều yếu điểm, đã rất không dễ dàng. Muốn bổ khuyết khuyết điểm vũ kỹ của huynh đệ ta, ngay cả Khổng Tước Đại Đế, cũng chưa chắc có thể a.
Không phải chưa hẳn có thể, là khẳng định làm không được.
Nội tình võ đạo của Giang Trần, ở kiếp trước là cấp bậc Chư Thiên. Căn bản không phải vị diện thế tục có khả năng bằng được.
Mạch Vô Song cười ha ha nói:
- Mạch mỗ vẫn là câu nói kia, bây giờ các ngươi nhìn đến, chẳng qua là một góc băng sơn của Chân thiếu chủ mà thôi.
- Còn chỉ là một góc băng sơn?
Mạch Vô Song cười nhạt nói:
- Hẳn là các ngươi cảm thấy thủ đoạn của Chân thiếu chủ chỉ như thế?
Hòe Sơn Nhị Tiêu á khẩu không trả lời được, cẩn thận tưởng tượng, bọn hắn phát hiện, Chân thiếu chủ này tuổi còn trẻ, thật đúng là làm cho không người nào có thể nhìn thấu a.
Tiềm lực của hắn, phảng phất vĩnh viễn đào không hết.
Nhìn việc hắn làm những ngày này, có chuyện nào không phải đại sự kinh thiên động địa?
Chư hầu đại hội, dùng tư thái bị động, đả bại Tu La Đại Đế chuẩn bị đã lâu.
Tán tu đại hội, càng là át chủ bài không ngừng, làm cho Đan Hỏa Thành không còn mặt mũi.
Mà trước sơn môn Khổng Tước Thánh Sơn, Chân thiếu chủ lại có thể dẫn động nhiều Đại Đế tán tu xuất lực cho hắn như vậy, dễ dàng chém giết Tu La Đại Đế, còn thu phục hai huynh đệ bọn họ.
Mà bây giờ, lại dễ dàng chỉ khuyết điểm vũ kỹ, bổ đủ toàn bộ, để cho bọn hắn rốt cuộc tìm được cơ hội đột phá.
Không thể không nói, bất luận chuyện nào, cho dù là đặt ở trên người một Đại Đế, cũng đủ trở thành nhân vật tiêu điểm của cả Nhân loại cương vực.
Mà Chân thiếu chủ tuổi còn trẻ, nghe nói còn chưa tới 30 tuổi, liền xử lý hết thảy những chuyện này.
Đây không phải yêu nghiệt là cái gì?
- Mạch huynh, chẳng lẽ Chân thiếu chủ, thật là có bối cảnh Vạn Uyên đảo?
Tiêu Vân nhịn không được hỏi.
- Có.
Mạch Vô Song cũng nghiêm túc. . truyện ngôn tình
- Chỉ là, Vạn Uyên đảo thần bí khó lường, có một số việc, mặc dù là Mạch mỗ, cũng không tiện nghe ngóng. Nhị vị cùng Mạch mỗ đều xuất thân tán tu, Mạch mỗ khuyên các ngươi chỉ có một, thành thành thật thật đi theo Chân thiếu chủ, tiền đồ vô lượng. Nếu không, dùng thân phận Đại Đế tán tu của ta và ngươi, cả đời cũng không có khả năng có đột phá gì.
Này là lời nói thật, cường giả Đế cảnh tán tu, đến một bước này, bọn hắn muốn tăng lên nữa, hiển nhiên là không có khả năng.