Sát Thần Chí Tôn

Chương 2085: C2085: Quyết định của giang trần




́t định của Giang Trần.

Vấn đề tài chính đã được giải quyết, còn lại là vấn đề nhân lực và vật lực.

Lưu Ly vương thành to lớn như vậy, chỉ cần vấn đề tài chính không tồn tại vấn đề, nhân lực vật lực không có vấn đề. Nhưng mà Giang Trần đã muốn kiến tạo học viện, tự nhiên hắn không muốn làm qua loa.

Hắn hy vọng làm học viện này lớn hơn một chút, quy cách đề cao một chút. MỤc tiêu của hắn là đem học viện này trở thành thánh địa đan đạo của bát vực.

Mục tiêu của Giang Trần rất lớn, mục tiêu của hắn không đơn thuần là tranh đoạt địa vị bá chủ của Đan Hỏa thành, càng muốn trở thành trung tâm đan đạo của cương vực nhân loại.

Để cho tu sĩ nhân loại nói tới đan đạo, đầu tiên nghĩ tới là Lưu Ly vương thành, mà không phải là Đan Hỏa thành.

Bởi như vậy quy hoạch của học viện này tuyệt đối không thể nhỏ được, mà Giang Trần tình nguyện kéo dài chu kỳ kiến thiết học viện này một chút.

- Chư vị, bổn thiếu chủ muốn kiến thiết học viện này cũng không phải trong lúc nhất thời tâm huyết dâng trào. Muốn kiến tạo thì nhất định phải kiến tạo, để nó trở thành thánh địa của đan đạo. Mục tiêu của bổn thiếu chủ là để cho mọi người nói tới đan dược nhất đạo, sẽ quên đi Đan Hỏa thành, trước tiên là nghĩ tới học viện trong Lưu Ly vương thành chúng ta. Đây tuyệt đối không phải là chuyện trong một sớm một chiều có thể hoàn thành. Nhưng ta hy vọng mọi người đồng tâm hiệp lực. Một mình ta cho dù có bổn sự bằng trời nếu như không có sự ủng hộ của chư vị thì ta cũng không thể nào hoàn thành được mục tiêu này.

Giang Trần chân thành nói, ánh mắt thản nhiên, nhìn qua mọi người rồi nói tiếp:


- Ta biết rõ tâm lý mọi người nhất định còn có chút nghi oặc, nhất định cảm thấy dã tâm của bổn thiếu chủ là không thực tế. Không sao. Các ngươi có thể giữ lại hoài nghi của các ngươi. Nhưng mà bổn thiếu chủ sẽ chứng minh cho ác ngươi xem. Khổng Tước đại đế bệ hạ lập ta làm thiếu chủ, không chỉ đem Lưu Ly vương thành phó thác cho ta, chỉ là ta còn trẻ, cho nên chưa từng đáp ứng với bệ hạ. Hiện tại Khổng Tước đại đế bệ hạ mất tích, trong ngoài Lưu Ly vương thành khốn đốn. Nếu như ta không làm gì, Lưu Ly vương thành sẽ giống như một khối thị mỡ, bị thế lực khắp nơi nhìn chằm chằm vào. Mọi người không cần cảm thấy ta đang nói chuện giật gân. Khổng Tước đại đế còn, người bên ngoài không dám xem thường Lưu Ly vương thành chúng ta. Hiện tại lời đồn kia truyền ra, đám người có dã tâm kia tất sẽ hành động. Mọi người thấy Đan cực đại đế, Thiên Đô chi chủ trên đại hội chư hầu không? Các ngươi thực sự tin tưởng bọn chúng chỉ đi ngang qua thôi sao?

Ngữ khí của Niêm Hoa đại đế vô cùng ngưng trọng:

- Chân thiếu chủ nói rất có đạo lý. Khổng Tước đại đế trấn thủ Lưu Ly vương thành, trấn thủ số mệnh Lưu Ly vương thành, những năm này Lưu Ly vương thành đều bình yên vô sự. Hiện tại lời đồn kia truyền ra, Lưu Ly vương thành tất sẽ rối loạn, khó khăn. Chân thiếu chủ muốn kiến thiết học viện này thứ nhất làm muốn cho Lưu Ly vương thành chúng ta đoàn kết lại. Thứ hai là cũng muốn nói cho người bên ngoài biết được Lưu Ly vương thành chúng ta sẽ không dễ ngã xuống như vậy.

- Đúng vậy, trong lòng mọi người không nên tồn tại tâm lý may mắn. Người đi trà lạnh, Tu La đại đế rời khỏi Lưu Ly vương thành, có lẽ dùng thân thủ của hắn, tìm một thế lực khác nương tựa, có thể có chú địa vị. Nhưng mà các ngươi cảm thấy hắn còn có thể nhận được địa vị như khi ở Lưu Ly vương thành sao? Không có khả năng.

Tịch Diệt đại đế cũng mở miệng nói:

- Chư vị cũng giống như vậy. Nếu như Lưu Ly vương thành bị nghiền nát, mọi người tan đàn xẻ ghé, cho dù đi tìm nơi nương tựa ở thế lực khác thì địa vị tuyệt đối không bằng hiện tại. Nói không dễ nghe một chút, chó nhà có tang, ai sẽ coi trọng các người đây?

Các lộ chư hầu đều suy nghĩ, nhao nhao gật đầu.

Cũng không phải Tịch Diệt đại đế hù dọa bọn họ, bọn họ ở Lưu Ly vương thành có thể tọa trấn một phương, trở thành chư hầu một phương. Nếu như Lưu Ly vương thành bị nghiền nát, đi tới nơi khác, chưa hẳn đã có thể trở thành chư hầu một phương. Hơn nữa đị vị tuyệt đối không có vững chắc như hiện tại.

Đi một địa phương hoàn toàn mới lạ, có thể thích ứng hoàn cảnh hay không cũng khó màn nói trước được. Còn bị xa lánh và chèn ép, sao có thể tốt so với lúc còn ở địa bàn của mình?

Giang Trần mỉm cười:

- Mọi người cũng không cần lo lắng quá như vậy. Lưu Ly vương thành ta từ thượng cổ tới nay, số mệnh không ngừng, tuyệt đối sẽ không sụp đổ như vậy. Ngoài ra, năm đó khi Khổng Tước đại đế bệ hạ rời khỏi cũng đưa cho bổn thiếu chủ một ít cẩm nang diệu kế. Thời khắc mấu chốt nhất định có thể giúp Lưu Ly vương thành qua cơn sóng dữ. Mọi người cũng nhìn thấy rồi, lần này Đan cực đại đế cũng không phải không chiếm được chỗ tốt gì từ Lưu Ly vương thành chúng ta hay sao?

Cẩm nang diệu kế cái rắm, đây chỉ là một lời nói dối thiện ý của Giang Trần mà thôi.

Giả danh Khổng Tước đại đế, không thể nghi ngờ là chuyện khiến cho mọi người yên tâm nhất.

Trên thực tế, mặc dù Khổng Tước đại đế không có cho hắn cẩm nang diệu kế igf, nhưng lại để cho hắn một chút tâm đắc thống trị Lưu Ly vương thành.


Khổng Tước đại đế nói phải đoàn kết các đại đế khác, ngăn cản Tu La đại đế.

Không thể không nói sách lược này đã thành công. Chỉ cần các đại đế khác hoàn toàn không đảo về hướng Tu La đại đế bên kia. Tu La đại đế cuối cùng cũng không làm ra được sóng gió gì lớn.

Kết quả hiện tại cũng chứng minh phán đoán của Khổng Tước đại đế.

Ánh mắt Giang Trần bỗng nhiên nhìn về phía Vô Song đại đế:

- Vô Song lão ca, có chuyện tiểu đệ cần lão ca hỗ trợ.

Vô Song đại đế cười nói:

- Mạch mỗ hiện tại đã là thái thượng trưởng lão khách khanh của Khổng Tước thánh sơn. Chân thiếu chủ có chuyện gì cứ việc phân phó.

Trước mặt mọi người, Vô Song đại đế vẫn gọi Giang Trần là Chân thiếu chủ, mà không phải là lão đệ, hắn muốn giữ gìn quyền uy của Giang Trần.

- Mạch lão ca trước đó là người đứng đầu giới tán tu, tại giới tán tu nhất định có uy vọng rất lớn đúng không? Ta muốn trong vòng mấy tháng sau, tổ chức một lần đại hội tán tu. Mạch lão ca cảm thấy được không?

- Đại hội tán tu?


Vô Song đại đế nao nao, trầm ngâm một lát rồi mới nói:

- Tán tu chúng ta, hơn phân nửa tính cách đều kiêu ngạo. Muốn tụ tập bọn họ lại một chỗ cũng không dễ dàng. trừ phi...

- Trừ phi có lực hấp dẫn mà bọn họ không thể kháng cự lại, đúng không?

Giang Trần nhẹ nhàng cười nói.

- Đúng, giới tán tu, lão phu coi như là người hiểu rõ nhất. Ta có một đám huynh đệ, chỉ cần ta gọi bọn họ, bọn họ sẽ chạy tới cổ vũ. Nhưng mà muốn nói một câu hô hoán tán tu thiên hạ, loại chuyện này Mạch mỗ cũng không dám cam đoan.

Giang Trần gật đâu:

- Cho nên dùng lợi dụ, là biện pháp tốt nhất.

Giới tán tu bất đồng với tông môn, bình thường đều làm theo ý mình, nói trắng ra là ai cũng không thèm quan tâm tới ai.