Sát Thần Chí Tôn

Chương 208: C208: Địa bàn của ta ta làm chủ 1




Dùng lực lượng của một gia tộc, đối kháng đại quân tinh nhuệ một quốc gia, cái này quả thực là nghe rợn cả người.

Quần thần Hắc Nguyệt Quốc này, phần lớn đều vô cùng lạc quan, đối với đại thần đưa ra ý kiến, nhao nhao quát lớn cùng phản bác.

Hắc Nguyệt Quốc quân cười nói:

- Trẫm cũng cân nhắc qua điểm này, cho nên lần này, trẫm thỉnh động Vương Quốc đệ nhất tướng tinh, Nhâm Phi Long Tướng Quân tự mình thống quân.

Nhâm Phi Long, được xưng Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh, thời gian quật khởi chỉ là vài chục năm gần đây, nhưng mà vì Hắc Nguyệt quốc lập vô số chiến công.

Có hắn thống quân, chỉ là Giang gia, làm sao đủ sợ hãi?

Đây quả thực là lão hổ bác dê, không hề lo lắng.

Tuy Giang gia cường đại, tiêu diệt Long gia, hoàn toàn chính xác thập phần thần kỳ. Loại Truyền Kỳ này, đối với người Đông Phương Vương Quốc mà nói, bọn hắn càng muốn tin tưởng, cũng tiếp nhận điểm này.

Nhưng đối với Hắc Nguyệt Quốc đối địch mà nói, bọn hắn vô ý thức cảm thấy đây là khuyếch đại. Từ trên tâm lý, sẽ không cho rằng Giang gia thật sự cường đại như trong truyền thuyết.

Bên Đông Phương Vương Quốc, Câu Ngọc công chúa ở Giang Hãn Lĩnh dừng lại một ngày, sau đó trực tiếp thẳng hồi vương đô, đồng thời phát ra chư hầu Triệu Tập Lệnh, triệu tập đại quân các lộ chư hầu, lao tới tây nam biên cảnh.

Chư hầu Triệu Tập Lệnh vừa ra, toàn bộ Đông Phương Vương Quốc lập tức lâm vào khủng hoảng, ai cũng biết, biên giới tây nam Vương Quốc, là Hắc Nguyệt Quốc!

Hắc Nguyệt Quốc, vẫn là đối thủ một mất một còn của Đông Phương Vương Quốc. Ở trong liên minh 16 nước, quan hệ hai nước này, cũng là đối chọi nổi danh.

Hai nước tầm đó, cơ hồ mỗi mười năm hai mươi năm, đều sẽ có một hồi chiến tranh.


Hoặc là đại chiến, hoặc là tiểu chiến.

Hai nước này, nhiều thế hệ cừu hận kéo dài, cơ bản đã đến tình trạng không chết không ngớt. Song phương lên tới quốc quân, xuống tới con dân, nói đến quốc gia đối phương, đều nghiến răng nghiến lợi, căm hận thấu xương.

Vốn, tuy Đông Phương Vương Quốc yếu thế hơn một ít, nhưng mà mấy trăm năm này, cũng không có nhược đến tình trạng mất đi chủ quyền.

Nhưng mà, giờ phút này, vương thất cùng Long gia phát sinh nội đấu, quốc lực toàn bộ quốc gia cơ hồ tiêu hao hơn phân nửa.

Lúc này, chính là thời điểm Đông Phương Vương Quốc hư không nhất.

Hắc Nguyệt Quốc thừa dịp hư mà vào, đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Cho dù là người buôn bán nhỏ, cũng hiểu đạo lý này. Hiện tại Đông Phương Vương Quốc, hoàn toàn chính xác không có tiền vốn gì đi đối kháng Hắc Nguyệt vương quốc.

Quan trọng nhất là, Giang gia cường đại nhất, cũng thần bí nhất Vương Quốc, tựa hồ cự tuyệt vương thất phong thưởng. Nói cách khác, hiện tại sức chiến đấu cường đại duy nhất của Vương Quốc… Giang gia, rất có thể sẽ không vì Vương Quốc mà chiến.

Tin tức tuyệt vọng, từng đợt từng đợt lan tràn cả nước.

Bất quá lúc này, phách lực của Câu Ngọc công chúa liền thể hiện ra.

Một bên tuyên bố chư hầu Triệu Tập Lệnh, một bên chiêu cáo thiên hạ, công bố Đông Phương Vương Quốc đối với Hắc Nguyệt Quốc xâm lấn, sớm có chuẩn bị. Đại quân tinh nhuệ Vương Quốc, đã lao tới biên giới tây nam, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Mà Giang gia, cũng sẽ vì Vương Quốc mà chiến, sẽ không để cho gót sắt Hắc Nguyệt Quốc bước vào lãnh địa Đông Phương Vương Quốc nửa bước!

Không thể không nói, lúc này, loại tin tức kia là cực kỳ phấn chấn nhân tâm.

Nhất là tin tức Giang gia vì Vương Quốc thủ vệ biên giới tản ra, toàn bộ Đông Phương Vương Quốc vui mừng, tinh thần đại chấn!

Giang gia, tuy trước kia không xuất chúng, nhưng mà sau trận chiến Long gia làm loạn, Giang gia dùng sức một người, ngăn cơn sóng dữ, giúp đỡ vương thất.

Diệt sát Long Đằng Hầu, tiễu sát đảng đồ, uy chấn trăm vạn đại quân!

Loại truyền thuyết này, thông qua mấy tháng thời gian, Giang gia đã hoàn toàn thay thế địa vị Long gia, trở thành trụ cột chính thức của Vương Quốc.

Biết được Giang gia như trước sẽ vì quốc gia mà chiến, cả nước tất nhiên là một mảnh vui mừng.

Mà Giang Trần, như cũ vô cùng điệu thấp.

Từ khi biết được Hắc Nguyệt Quốc kia sắp xâm lấn, Giang Trần lại một lần nữa liên hệ Mãng Kỳ, để cho Mãng Kỳ phái ra một đám Kiếm Điểu đại quân, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Cũng may, đại quân Kiếm Điểu ở trong vô tận địa quật, có thể nói là quá nhiều. Lần trước Giang Trần mang đại quân đến, nhiều nhất chỉ điều động một phần mười trong đó.


Mãng Kỳ lại phái ra một chi đại quân, khiến trong nội tâm Giang Trần càng nhiều vài phần lực lượng.

Hắn cũng biết, tin tức mình có thể khu động Kiếm Điểu đại quân, Hắc Nguyệt Quốc nhất định là biết.

Dù vậy, Hắc Nguyệt Quốc như trước dám can đảm xâm lấn, chứng minh bọn hắn đối với sức chiến đấu của Kiếm Điểu đại quân, bao nhiêu cũng có chút ứng phó.

Một trận chiến này, có lẽ sẽ không thoải mái.

Tíu tíu!

Không trung truyền đến một tiếng gáy minh bén nhọn, một đạo kim quang rơi xuống, đúng là một con Kim Dực Kiếm Điểu.

- Tiểu Hầu gia.

Trên lưng Kim Dực Kiếm Điểu, nhảy xuống một người, đúng là thân vệ đội trưởng Tiết Đồng.

- Như thế nào? Điều tra đến tin tức gì không?

Giang Trần hỏi.

- Thu hoạch không ít. Lần này Hắc Nguyệt Quốc tụ tập ba mươi sáu lộ đại quân, thống quân chủ soái là Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh Nhâm Phi Long.

- Nhâm Phi Long?

Giang Trần đối với Hắc Nguyệt Quốc hoàn toàn không biết gì cả, đối với tên tuổi Nhâm Phi Long này, tự nhiên cũng là văn sở vị văn.

- Ân, người này niên kỷ không đến bốn mươi, mười ba tuổi tòng quân, bách chiến chi công, trở thành quân thần của Hắc Nguyệt Quốc. Được Hắc Nguyệt Quốc tôn là đệ nhất tướng tinh, nghe nói dùng binh như thần, bách chiến bách thắng.

- Dùng binh như thần? Bách chiến bách thắng?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, quân đội thế tục giao chiến, bách chiến bách thắng ngược lại là có khả năng.


Nhưng muốn nói đến dùng binh như thần, Giang Trần lại chưa hẳn chịu phục. Cũng không phải hắn ở trên binh pháp không phục đối phương, mà là hai nước giao chiến, cuối cùng còn phải dựa vào sức chiến đấu hạch tâm.

Tuy đạo dùng binh trọng yếu, nhưng nhiều khi, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, dùng binh chi đạo có đôi khi không có đất dụng võ.

- Tiểu Hầu gia, thuộc hạ điều tra thoáng một phát, đã nhận được một ít tư liệu về Nhâm Phi Long. Người này với tư cách thống quân chủ soái, không thể không đề phòng.

Tiết Đồng rất là cẩn thận.

Giang Trần tiếp nhận tư liệu, nhìn lại. Cái tư liệu này, cơ hồ đều là ghi chép lịch sử tác chiến của Nhâm Phi Long, các loại tác chiến kinh điển tầng tầng lớp lớp.

Các loại chiến dịch, cơ hồ đều có bao dung.

Nhâm Phi Long này, ở phương diện dùng binh, ngược lại là một kỳ tài. Bất quá, người này tên là đệ nhất tướng tinh, có thể nói là điển hình của một tướng công thành vạn cốt khô.

Người này dùng binh, kiên quyết quyết đoán, lúc cần thiết, bất kể hi sinh, bất kể giá lớn.

Đối đãi địch nhân, cho dù là tù binh, cũng cực kỳ tàn nhẫn, nghe nói có một chiến dịch, người này vậy mà giết qua 30 vạn tù binh.

Bởi vậy, Nhâm Phi Long này, còn có một danh hiệu, gọi là "Sát Thần".

- Quân công tẻ nhạt, đơn giản là thành lập ở trên giết chóc. Ngay cả tù binh cũng giết, Nhâm Phi Long này, bất quá là một đồ tể trong quân.

Giang Trần đi ra một kết luận.