Sát Thần Chí Tôn

Chương 2008: C2008: Mùi thuốc súng mười phần 1




̀i thuốc súng mười phần. (1)

- Hay cho một câu không có bằng chứng.

Giang Trần cười lạnh không thôi, lời này Khổng Tước đại đế quả thực đã từng nói qua, thế nhưng muốn xuất ra chứng cớ hiển nhiên là chuyện không thể nào.

- Không có bằng chứng mà các ngươi có thể nói Khổng Tước đại đế vẫn lạc, không có bằng chứng mà các ngươi lại dám tung tin đồn nhảm, không có bằng chứng mà các ngươi dám vu oan lai lịch của ta. Không có bằng chứng mà các ngươi dám triệu tập đại hội chư hầu?

Trong lòng Giang Trần căm phẫn không thôi, ngữ khí không vui nói:

- Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi làm những chuyện này rốt cuộc có bằng chứng gì không?

Tu La đại đế hờ hững nói:

- Chân thiếu chủ, chúng ta làm như vậy cũng không phải là không có bằng chứng. Ta đã từng điều tra qua, Khổng Tước đạo huynh mất tích, khả năng vẫn lạc rất lớn. Cho dù hiện tại hắn không có vẫn lạc, thế nhưng tin đồn hắn vẫn lạc vẫn làm cho lòng người Lưu Ly vương thành bàng hoàng. Từ góc độ này xem ra, Lưu Ly vương thành cần một chưởng khống giả mới, bổn đế được mọi người cất nhắc, là một trong những người được đề cử, danh chính ngôn thuận, sao có thể nói là soán vị?

- Danh chính ngôn thuận?

Giang Trần cười lạnh nói:


- Danh chính ngôn thuận? Ngươi liền mời Đan Hỏa thành, đối thủ một mất một còn với Lưu Ly vương thành chúng ta tới, đúng không?

Tu La đại đế nhíu mày, nhìn về phía khách mời:

- Chân thiếu chru, ngươi không nên ngấm ngầm hại người như vậy. Đan Cực đại đế chỉ là đúng lúc đi ngang qua Lưu Ly vương thành chúng ta, nghe nói Lưu Ly vương thành chúng ta tổ chức đại hội chư hầu cho nên tới tham gia náo nhiệt a. Người tới chơi là khách, Lưu Ly vương thành chúng ta và Đan Hỏa thành tranh giành khí phách, nhưng không phải là đối thủ không chết không thôi. Ta thử hỏi một câu, người Đan Hỏa thành sao không thể tới Đan Hỏa thành? Ngươi trước đó vài ngày không phải mai danh ẩn tích tới địa bàn Đan Hỏa thành hay sao?

Tu La đại đế cũng coi như nhanh mồm nhanh miệng.

Đan Cực đại đế bên kia cười ha hả nói:

- Chư vị, chuyện Lưu Ly vương thành các ngươi bổn đế không có hứng thú nhúng tay vào. Khổng Tước đạo hữu cũng coi như có giao tình nhiều năm với ta, hắn từng nói với ta, nếu một ngày kia hắn không có mặt, người nối nghiệp duy nhất hợp cách chính là Tu La đại đế. Những điều này đều là lời tâm huyết của KHổng Tước đạo hữu, bổn đế cảm thấy nên nói một câu công đạo.

Mọi người nghe xong lập tức biết được Đan Cực đại đế này thay Tu La đại đế nói chuyện.

Tông chủ Thiên Kiếm tông Hàn Thiên Chiến bên cạnh cười nói:

- Chuyện này lại có chút kỳ quái, Hàn mỗ cũng coi như có đoạn giao tình với Khổng Tước đại đế, ta luôn nghe nói Khổng Tước đại đế bồi dưỡng Chân thiếu chủ chính là vì để hắn tiếp nhận, kế vị, khống chế Lưu Ly vương thành. Đan Cực đạo huynh, ngươi quen biết Khổng Tước đại đế, chẳng lẽ không phải là người mà ta quen biết?

Trong lúc chính chủ giao thủ lâm vào tình trạng bế tắc thì người giúp đỡ bắt đầu xuất mã.

Bên Tu La đại đế có Đan Cực đại đế của Đan Hỏa thành.

Bên Chân thiếu chủ có tông chủ Hàn Thiên Chiến của Thiên Kiếm tông.

Luận địa vị, Đan Cực đại đế nhất định cao hơn Hàn Thiên Chiến nửa trù. Thế nhưng mà Hàn Thiên Chiến dầu gì cũng là tông chủ tông môn nhất phẩm, hơn nữa lại dẫn thêm người đi, cho nên khí thế của hắn không thua Đan Cực đại đế.

Thiên Đô chi chủ của Bất Diệt Thiên Đô lúc này cũng không cam lòng rớt lại phía sau:

- Hàn đạo hữu, sao ta lại nghe nói Khổng Tước đại đế không có bất kỳ giao tình gì với ngươi? Những lời này chẳng lẽ là do ngươi bịa đặt hay sao?

Tiếp đó, Tố Hoàn Chân, đại viện chủ của Thiên Thiền cổ viện lạnh lùng nói:

- Bất Diệt Thiên Đô lúc nào cũng hứng thú với chuyện Lưu Ly vương thành vậy? Nếu nói tới Khổng Tước đại đế, trong các ngươi ai cũng không dám nói hiểu hắn hơn ta. Theo ta được biết, Khổng Tước đại đế lập Chân thiếu chủ làm thiếu chủ là vì để cho hắn kế vị. Điểm này ta có thể dùng cái mạng già này để đảm bảo.


Bất Diệt Thiên Đô, Thiên Thiền cổ viện cũng đều là tông môn nhất phẩm. Bất luận một nhà nào đều là tồn tại tung hoành bát vực.

Lúc này mọi người tụ họp tại Lưu Ly vương thành, đấu võ mồm với nhau.

Tịch Diệt đại đế lớn tiếng nói:

- Người thế hệ trước cũng biết Tố viện chủ và Khổng Tước đạo huynh có một đoạn nhân duyên. Khổng Tước đại đế cũng luôn coi Tố viện chủ là hồng nhan tri kỷ. Lời nói của Tố viện chủ tuyệt đối so với người ngoài như Đan Hỏa thành và Bất Diệt Thiên Đô còn đáng tin hơn.

Quả thực Tố Hoàn Chân năm đó thiếu chút nữa kết làm đạo lữ với Khổng Tước đại đế. Nếu không phải vì một ít nhân tố ngoài ý muốn, hai người có lẽ đã là đạo lữ song tu rồi.

Thế lực bên ngoài, bên Tu La đại đế có Đan Cực đại đế và Thiên Đô chi chủ. Bên Khổng Tước thánh sơn có tông chủ Thiên Kiếm tông và Đại viện chủ Thiên Thiền cổ viện.

Lại là cục diện lực lượng ngang nhau.

Chẳng lẽ thực sự phải để cho đám người chư hầu quyết định quyền khống chế Lưu Ly vương thành.

Tu La đại đế dùng ánh mắt giống như thị uy nhìn qua Giang Trần.

- Chân thiếu chủ, ngươi là người hiểu chuyện. Trời không thể không có ngày, nước không thể không có vua. Chuyện hôm nay nhất định phải làm rõ. Nếu như ngươi khiếp đảm thì có thể rời khỏi, rời khỏi Lưu Ly vương thành. Lưu Ly vương thành cũng không cần loại người nhu nhược không dám đối mặt như ngươi.

Thanh âm của Tu La đại đế âm vang, làm khó dễ Giang Trần.

Vị này bổn sự trả đũa cũng không kém, trước đó Giang Trần nói hắn là kẻ nhu nhược, lúc này hắn lại hoàn trả đầy đủ.


Giang Trần cười lạnh một tiếng:

- Tu La đại đế, cái gọi là người nhu nhược này trừ ngươi ra không có ai thích hợp hơn nha. Ngươi biết không? Kỳ thực ngươi không cần phải làm nhiều như vậy, năm đó ngươi có cơ hội tốt nhấn được quyền khống chế Lưu Ly vương thành. Đáng tiếc ở trước mặt Khổng Tước đại đế bệ hạ, ngươi khiếp đảm giống như con chó nhỏ vậy, một chút dũng khí làm ra vẻ dữ tợn cũng không có. Không phải là ngươi không chiếm được quyền khống chế này mà là ngươi tự tay ném nó đi. Đồ vật tự tay ném đi ngươi cho rằng ngươi có thể lấy lại được hay sao?

Sắc mặt Tu La đại đế có chút khó coi, kỳ thực trong lòng hắn rất rõ ràng, lời nói này của Giang Trần là thực.

Quả thực năm đó sau khi Phiền thiếu chủ thuộc nhất mạch Khổng Tước đại đế vẫn lạc, Khổng Tước đại đế đã từng có ý nghĩ này, chỉ tiếc về sau vì sao lại không làm như vậy.

Hiện tại ngẫm lại có lẽ mình quá rụt rè, trước mặt Khổng Tước đại đế quá rụt rè, ngoan ngoãn.

Lời nói của Giang Trần như cứa vào tâm khảm Tu La đại đế.

- Ngươi cho rằng bằng vào những lời nói nhảm này có thể làm dao động đạo tâm của bổn đế sao?

Tu La đại đế cười lạnh một tiếng:

- Ta khuyên ngươi tỉnh lại đi.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, dao động đạo tâm của ngươi? Ngươi cảm thấy ngươi có đạo tâm sao? Người có đạo tâm sẽ làm chuyện dẫn sói vào nhà sao? Người có đạo tâm sẽ hại chính đạo hữu nhà mình sao?