Sát Thần Chí Tôn

Chương 1984: C1984: Sự lo lắng của giang trần 2




̣ lo lắng của Giang Trần. (2)

Chuyện này nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hoang đường, căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra.

Nhưng mà nghe Giang Trần nói như vậy, trong lòng bọn họ không khỏi có chút lo lắng. Dù sao thời gian dài như vậy Khổng Tước đại đế không có một chút tin tức nào, đó cũng là sự thực.

Nếu như Khổng Tước đại đế không có việc gì, trong Lưu Ly vương thành xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn sẽ không nhanh chóng trở về chủ trì đại cục mà để cho Tu La đại đế hồ đồ như vậy sao?

Giang Trần cau mày nói:

- Ta luôn tin chắc Khổng Tước đại đế nhất định còn sống. Ít nhất ta không tin Tu La đại đế có thể khiến cho Khổng Tước đại đế vẫn lạc. Hắn không có thực lực này, dù tất cả đại đế Lưu Ly vương thành cùng tiến lên cũng tuyệt không có cách nào làm cho Khổng Tước đại đế vẫn lạc. Có lẽ mọi người liên thủ có thể đánh bại hắn, nhưng tuyệt đối không có khả năng làm cho hắn vẫn lạc.

Điểm này Giang Trần cực có lòng tin.

Hắn đưa cho Khổng Tước đại đế một giọt huyết mạch Côn Bằng. Bản thân huyết mạch Côn Bằng thập phần phù hợp với huyết mạch của Khổng Tước đại đế.

Nếu để cho Khổng Tước đại đế luyện hóa, thực lực Khổng Tước đại đế tuyệt đối sẽ tăng vọt. Thậm chí là thoáng cái đột phá trói buộc Đế cảnh, tấn chức Thiên Vị cũng không biết chừng.

Dù sao, năm đó Khổng Tước đại đế đã sớm cảm ứng được pháp tắc thiên địa, cảm ứng được ý cảnh Thiên Vị.

Nếu không phải Khổng Tước đại đế cố gắng áp chế, nói không chừng hắn đã sớm là cường giả Thiên Vị.


Hiện tại có huyết mạch Thiên Côn, bất kể ở phương diện nào Khổng Tước đại đế đều có thể tấn chức lên Thiên Vị.

Cường giả có xác xuất trở thành Thiên Vị như vậy, đâu phải là tồn tại bằng vào mấy đại đế kia liên thủ có thể đánh chết được?

Giang Trần đối với Khổng Tước đại đế cực kỳ có lòng tin. Nhưng mà hiện tại hắn cũng lo lắng một chút. Điều hắn lo lắng chính là Tu La đại đế mượn những thế lực bên ngoài.

Vốn hắn cũng biết Tu La đại đế cho dù mê luyến quyền vị thế nào thì cũng không thể cấu kết với thế lực bên ngoiaf.

Thế nhưng mà lần này trở lại Lưu Ly vương thành, trong cửa hàng đan dược bên cạnh Thái Uyên các kia Giang Trần lại cảm thấy, Tu La đại đế chưa hẳn đã thực sự giữ vững được điểm mấu chốt kia.

Ít nhất Hồng Đan Vương kia Giang Trần không biết hắn là người của nhất mạch Tu La đại đế.

Nhất mạch của Tu La đại đế kia, nội tình đan đạo còn xa không bằng Khổng Tước thánh sơn. Hồng Đan Vương kia tuyệt đối không phải là nhân tài mà nhất mạch Tu La đại đế có thể bồi dưỡng được.

Trên người Hồng Đan Vương cũng không có bất luận khí chất nào của nhất mạch Tu La đại đế.

Giang Trần vô cùng hoài nghi Hồng Đan Vương này là do thế lực bên ngoài phái tới. Đây cũng là nguyên nhân mà làm sao hắn phải đánh cuộc với Hồng Đan Vương, cũng là nguyên nhân tại sao hắn phải thiết kế bẫy rập cho Hồng Đan Vương kia nhảy vào.

Cho nên Giang Trần mới muốn làm rõ thân phận của Hồng Đan Vương.

Chỉ tiếc, hắn thắng cuộc, thế nhưng không ngờ đối thủ lại vô sỉ như vậy, vậy mà trực tiếp hạ sát thủ với người mình, một chút tình cảm cũng không có.

Thủ đoạn giết người diệt khẩu tâm ngoan thủ lạt như vậy, làm cho Giang Trần càng thêm đề phòng, đối thủ cay nghiệt, ác độc như vậy, bất kể là ai đều khiến cho Giang Trần có cảm giác sởn hết gai ốc.

Ngay cả người mình còn giết được được lưu loát như vậy, đối với địch nhân là hắn, còn có thể nương tay hay sao?

Giang Trần quả thực vô cùng lo lắng.

- Chân thiếu chủ, ngươi đã cảm thấy tất cả các đại đế của Lưu Ly vương thành cộng lại đều khó có khả năng làm cho Khổng Tước đại đế bệ hạ vẫn lạc, vậy ngươi lo lắng điều gì?

- Thứ ta lo lắng là Tu La đại đế cấu kết với thế lực bên ngoài.

Giang Trần rốt cuộc cũng nói ra lo lắng của bản thân.

- Cá igif?

Bàn Long đại đế nhảy dựng lên:


- Cấu kết với người ngoài? Hắn... Hắn bỉ ổi như vậy sao? Một chút điểm mấu chốt cũng không có sao?

Sắc mặt Tịch Diệt đại đế cũng đại biến:

- Cấu kết với người ngoài? Hắn làm như vậy sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Lưu Ly vương thành. Lưu Ly vương thành chúng ta từ xưa tới nay khi tranh đoạt quyền khống chế Lưu Ly vương thành cũng không phải chưa từng xảy ra đấu tranh nội bộ. Nhưng mà cấu kết với thế lực bên ngoài lại chưa từng có. Lưu Ly vương thành chúng ta có kiêu ngạo của Lưu Ly vương thành, chuyện trong nhà thì tự mình giải quyết. Cho dù Tu La đại đế có lớn gan tới đâu cũng không dám phá hỏng quy củ như vậy a? Nếu như cấu kết với người ngoài, cho dù hắn nhận được quyền khống chế Lưu Ly vương thành, thì làm sao có thể nhận được sự ủng hộ và tán thành từ trên xuống dưới trong Lưu Ly vương thành được chứ?

Giang Trần thở dài:

- Ta cũng hy vọng phán đoán của ta là sai. Nhưng mà ta nói như vậy cũng không phải là ăn nói lung tung. Những chuyện xảy ra trong Lưu Ly vương thành hiện tại, nhị vị đại đế có lẽ cũng nghe thấy đúng không?

- Ý thiếu chủ nói là cửa hàng đan dược bên cạnh Thái Uyên các hay sao?

- Đúng vậy, chính là cửa hàng đó.

Giang Trần gật đầu:

- Tên Đan Vương giảng bài kia nội tình thâm hậu, có chín thành không phải là người Lưu Ly vương thành.

- Một Đan Vương không phải là người Lưu Ly vương thành lại có thể khai trương cửa hàng đan dược trong khu vực phồn hoa nhất trên đường Chu Tước, lại có thể nghênh ngang khai đàn giảng bài. Trong này có vô số điểm nghi ngờ trùng trùng điệp điệp.

Lời nói của Giang Trần làm cho sắc mặt của nhị vị đại đế cực kỳ khó coi. Bàn Long đại đế càng oán hận không ngớt, nói:

- Ngươi nói như vậy quả thực cũng có chút kỳ quái. Thế lực đan dược trên đường Chu TƯớc kia có tính bài ngoại rất lớn. Cửa hàng đan dược đó dám mở ở bên cạnh Thái Uyên các, thực lực và nội tình tuyệt đối không phải bình thường. Quả thực có chút cổ quái a.

- Trước khi ta tới nơi này lại nhận được mật báo, nói cửa hàng kia vừa mới khai trương không lâu lại có người nháo sự. Tên Hồng Đan Vương khai đàn giảng bài kia không biết bị thế lực nào diệt sát tại chỗ. Dường như còn có một vị khách không mời mà tới, đến cửa hàng kia nháo sự một trận, gây ra chuyện rất lớn.


Giang Trần thản nhiên nói:

- Không dối gạt nhị vị đại đế, người nháo sự trước đó chính là ta.

- Ồ?

Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại đế trợn mắt há hốc mồm, hỏi:

- Thực sự là ngươi sao?

Giang Trần gật đầu nói:

- Ta có chứng cứ, nhị vị đi theo ta.

Giang Trần mang theo hai người đi vào trong một gian mật thất. Cửa mật thất tự động mở ra, lão giả tu vi Hoàng cảnh cao giai trong cửa hàng kia bị Giang Trần bắt, giờ phút này toàn thân bị phong ấn, cuộn mình vào trong góc, giống như một con chó chết, vô cùng chật vật.

- Lão già này chính là một trong những người phụ trách của dược phổ kia, người này nhị vị đại đế có thể nhận ra đúng không?

Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại phiệt tiến lên kiểm tra một chút, phân biệt thật giả, mới lắc đầu nói:

- Lão già này thoạt nhìn vô cùng lạ mặt.