Sát Thần Chí Tôn

Chương 1871: C1871: Nan đề của nguyệt thần giáo 2




Giang Trần trầm tư một lát, lại hỏi:

- Đã mời người nào?

- Đan Vương của Tà Nguyệt Thượng Vực chúng ta, trình độ cao nhất đều ở Nguyệt Thần Giáo. Hiển nhiên bọn họ là làm không được rồi. Bằng không thì sẽ không mời người bên ngoài. Ta nghe nói, giống như mời một đám Đan Vương của Đan Hỏa Thành. Ngay cả Kê Lang Đan Vương cũng được mời, còn có Thanh Phượng Đan Vương, Cổ Nguyệt Đan Vương, Thiên Nhai Đan Vương...

Những Đan Vương này, đều là Đan Vương tiếng tăm lừng lẫy của Đan Hỏa Thành, là Đan Vương đỉnh cấp chuẩn Đan Đế.

Những tên này, Giang Trần tự nhiên cũng biết. Kê Lang Đan Vương là đối thủ cũ của hắn, ban đầu ở Lưu Ly Vương Thành Khổng Tước Thánh Sơn bị hắn nghiền áp qua.

Có thể nói, cái tên tuổi Chân Đan Vương của Giang Trần, là giẫm Kê Lang Đan Vương thượng vị. Cho nên Giang Trần muốn không có ấn tượng với Kê Lang Đan Vương cũng khó khăn.

Thanh Phượng Đan Vương, đoạn thời gian trước ở trên tiền thưởng lôi đài đã từng quen biết. Tuy tính tình người này thối, bất quá lại rất có nguyên tắc, là một Đan Vương giữ mình trong sạch, thuộc về cường giả đan đạo tư tưởng tương đối bảo thủ, nhưng phẩm tính cao thượng.

Về phần Cổ Nguyệt Đan Vương, còn có Thiên Nhai Đan Vương, Giang Trần nghe qua tên tuổi của bọn hắn, lại chưa từng quen biết. Biết rõ bọn họ đều là chuẩn Đan Đế nổi danh của Đan Hỏa Thành.

- Đều là Đan Hỏa Thành sao?

Giang Trần lại hỏi một câu.

- Các vực chúng ta giao hảo, Đan Vương của Đan Hỏa Thành là mạnh nhất. Đan Vương địa phương khác, trình độ cũng sẽ không mạnh hơn Tà Nguyệt Thượng Vực chúng ta bao nhiêu.

Tỉnh tam gia nói cũng đúng tình hình thực tế.


Muốn nói Đan Hỏa Thành phóng xạ lực thật sự quá mạnh mẽ. Làm cho tất cả các vực quanh thân Đan Hỏa Thành, bất kể là Thượng Vực hay Trung Vực, thậm chí Hạ Vực, đều không có Đan Vương đỉnh tiêm gì.

Bởi vì, thiên tài đan đạo ưu tú chính thức, cơ hồ đều bị Đan Hỏa Thành đào đi.

Mời Đan Vương của Đan Hỏa Thành, Đan Vương các vực khác, còn thực không có tất yếu mời đến. Dù sao, trình độ của bọn hắn không có khả năng cao hơn Đan Vương của Đan Hỏa Thành.

- Cái này cũng không nhất định. Tuy trình độ của Đan Hỏa Thành cao, nhưng chưa chắc là cái gì cũng được. Tại sao không đi chỗ xa hơn?

Tỉnh tam gia thở dài:

- Ở quanh đây, tất cả mọi người đều tín nhiệm Đan Hỏa Thành. Lực ảnh hưởng của Đan Hỏa Thành quá mạnh mẽ. Đúng rồi, Thiệu công tử, chuyện này, ngươi có hứng thú hay không?

Giang Trần suy nghĩ một lát, lại nói:

- Lần này rốt cuộc là cơ hội gì? Có thể tiếp cận Thánh Nữ hay không?

Tỉnh tam gia lại không nghĩ rằng Giang Trần đối với Thánh Nữ chấp nhất như vậy, cười khổ nói:

- Lần này rốt cuộc là cơ hội gì, ta cũng nói không rõ. Bất quá ngay cả giáo chủ cũng coi trọng như vậy, nói không chừng cùng Thánh Nữ có quan hệ cũng nói không chừng.

Giang Trần nghe vậy, gật gật đầu:

- Vậy ta tham gia.

Tỉnh tam gia đại hỉ:

- Tốt, Thiệu công tử xuất mã, kìa liền chắc chắn. Hiện tại cao tầng từng tông môn, đều có tư cách đề cử một nhân tuyển. Lão tổ nhà ta là trưởng lão của Nguyệt Thần Giáo, hắn cũng có một danh ngạch đề cử. Cho nên, lão nhân gia tới hỏi ta ngươi có hứng thú hay không.

Sự tình bình thường, Giang Trần còn thật không có hứng thú gì.

Bất quá liên quan đến sự tình Nguyệt Thần Giáo coi trọng như thế, dù Giang Trần không có hứng thú cũng phải có hứng thú. Hắn không thể buông tha một cơ hội xâm nhập tiếp xúc Nguyệt Thần Giáo.

Chỉ cần nhìn thấy Thánh Nữ của Thanh Nguyệt nhất mạch, cũng chính là muội muội của mình, cái kia hết thảy sẽ xuất hiện chuyển cơ.

Hiện tại vấn đề lớn nhất, là ngay cả cơ hội gặp mặt, cơ hội truyền lời cũng không có.



Thánh Địa Thanh Nguyệt nhất mạch, Hiểu Phong Tàn Nguyệt.


Lúc này trời vừa mới sáng, không khí còn có chút cảm giác mát.

Một nữ tử mặc xiêm y màu xám, thần sắc hơi có chút sầu não, ngồi ở trước sân khấu, tay phải cầm đao, tay trái là một mộc điêu dài hơn một xích.

Mộc đầu là Kim Nguyệt Phong Mộc thượng hạng, phi thường cao quý.

Mộc điêu này là hình tượng của một nam tử, tuổi trẻ tuấn lãng, nếu Giang Phong ở đây, khẳng định có thể nhìn ra, cái mộc điêu này đúng là bộ dạng của hắn thời điểm hơn hai mươi tuổi.

Nữ tử này, từng đao từng đao tỉ mỉ điêu khắc, bộ dạng nhu tình và chuyên chú kia, như đang vì người nàng yêu nhất sửa sang lại quần áo, trong ánh mắt tràn đầy trìu mến.

Ngón tay nữ tử thon dài, màu da trắng noãn như ngọc, trên cổ tay có một vòng ngọc phi thường mộc mạc, thậm chí có chút rẻ mạc, phụ trợ lấy da thịt bạch ngọc của nàng, lộ ra thập phần ôn nhu.

Chỉ là, cô gái này mặc áo xám, cùng tư chất sắc nước hương trời của nàng, lại hoặc nhiều hoặc ít lộ ra chút không hợp.

Đương nhiên, cho dù y phục cực kỳ không cân đối, cũng không cách nào che dấu khí độ thánh khiết và ung dung trên người nàng.

Phảng phất, nàng trời sinh liền có một loại khí chất đoan trang, làm cho không người nào có thể sinh ra ý khinh nhờn.

Cả gian phòng, khắp nơi đều là mộc điêu. Từng cái, đều tương tự như vậy, gương mặt đồng dạng, tư thái đồng dạng, vẻ mặt đồng dạng, chi tiết đồng dạng...

Ngoại trừ mộc điêu này ra, còn có hai mộc điêu tương đối nhỏ hơn một chút. Chỉ là, hai mộc điêu kia một cái là thiếu niên, một cái lại là trẻ nhỏ trong tã lót.

Cô gái này phảng phất muốn đem trọn tánh mạng, đều trút xuống trên mộc điêu.

Theo sắc trời dần dần sáng, vạn vật sống lại.

Két.. một tiếng, cửa bị đẩy ra. Một tia nắng sớm bắn vào trong phòng, chiếu lên khuôn mặt thánh khiết của nàng.


- À?

Nàng kia hơi kinh hãi, điêu đao không cẩn thận đâm vào trong tay trái, lập tức máu chảy ồ ồ.

Đẩy cửa vào, là một thiếu nữ dáng người tướng mạo cơ hồ cùng cô gái này giống như đúc. Chỉ là khuôn mặt thiếu nữ này rõ ràng càng non nớt hơn một ít, thiếu vài phần ung dung, lại nhiều thêm vài phần thanh xuân.

- Mẫu thân, ngươi làm sao vậy? Đâm vào tay sao?

Cô gái kia ân cần đi tới, chứng kiến mẫu thân chảy máu, vội vàng tìm hòm thuốc xử lý miệng vết thương.

Sau khi xử lý tốt, ngữ khí của thiếu nữ này hơi có chút oán trách, nửa quỳ ở trước gối nữ tử áo xám, có chút làm nũng lay hai chân của nữ tử áo xám:

- Mẫu thân, ngươi lại một đêm không ngủ. Bộ dáng ngươi như vậy, Tuyền Nhi thật sự rất lo lắng.

- Ai... Đứa nhỏ ngốc, mẫu thân không có việc gì. Ngươi không cần lo lắng mẫu thân. Mau đi đi, sư tôn ngươi đang chờ ngươi đi tu luyện.

Nữ tử áo xám kia than nhẹ một tiếng, chỉ có thời điểm con gái xuất hiện, trên khuôn mặt phiền muộn của nàng, mới xuất hiện vẻ tươi cười.

- Mẫu thân, ngươi cũng không thể quá bất công. Ngươi cả ngày ở trong căn phòng này, điêu khắc lấy pho tượng của phụ thân. Tuyền Nhi biết rõ ngươi một mực không quên được phụ thân. Thế nhưng mà... Ngươi dù sao cũng phải bảo trọng thân thể, mới có thể đợi đến cơ hội đoàn tụ a.

Ngữ khí của thiếu nữ vừa vội vừa chua xót, cơ hồ là mang theo khóc nức nở.

Hiển nhiên, nàng chứng kiến mẫu thân tra tấn mình như vậy, cũng phi thường khổ sở.