Sát Thần Chí Tôn

Chương 1844: C1844: Còn có đệ đệ muội muội sao




- Ta nói, ta nói, thánh nữ kia là người Thanh Nguyệt nhất mạch. Việc này được coi là sỉ nhục của Nguyệt Thần giáo. Lúc trước bốn mạch của Nguyệt Thần giáo cạnh tranh với nhau, muốn chọn thánh nữ Nguyệt Thần giáo. Mà bốn mạch đều có người lựa chọn không tệ, thế nhưng mà thánh nữ trong tã lót của Thanh Nguyệt nhất mạch lại được trắc ra có thân thể Tiên thiên. Cho nên người ủng hộ nàng cũn gcao nhất. Thế nhưng mà không lâu sau đó, không biết vì nguyên nhân gì Thanh Nguyệt nhất mạch bị công kích, thánh nữ kia cũng không biết tung tích. Chuyện này luôn là một mê án của Nguyệt Thần giáo. Mãi tới ba mươi năm trước, Thanh Nguyệt nhất mạch mới khôi phục nguyên khí, bọn họ không ngờ tìm được thánh nữ kia trong một tiểu quốc ở thế tục. Chỉ tiếc thánh nữ kia đã không còn hoàn bích. Lại còn kết hôn với một chư hầu thế tục, còn sinh ra một đứa trẻ. Chuyện này khiến cho Thanh Nguyệt nhất mạch rất là tức giận. Bọn họ khổ cực tìm kiếm thánh nữ, vậy mà lại không còn hoàn bích...

Lưu Chấn nghe vậy ánh mắt nhìn qua Giang Trần. Hiển nhiên đối với chuyện này nên nghe tiếp hay không, hắn cũng không quyết định được.

Giang Trần khoát tay, ý bảo nghe tới đó đã đủ.

Lưu Chấn vội hỏi:

- Dừng lại, nói như vậy là được rồi. Lải nhải dong dài lắm như vậy làm gì? Vấn đề hỏi ngươi cũng không nhiều như vậy.

Thanh Nguyệt nhất mạch.

Giờ phút này cảm xúc trong đầu Giang Trần bành trướng. Rốt cuộc cũng thăm dò được nơi mẫu thân sinh ra. Cơ hồ tất cả chi tiết đều hoàn toàn nhất trí với nội dung bức thư mà phụ thân lưu lại.

Cũng nói là, thánh nữ năm đó mất tích của Nguyệt Thần giáo rất có thể là mẫu thân hắn.

Thanh Nguyệt nhất mạch?

Cố Tâm Đường này cũng thuộc Thanh Nguyệt nhất mạch? Nói như vậy?

Trong lòng Giang Trần đột nhiên sinh ra một tia hy vọng. Nếu như Cố Tâm Đường cũng thuộc Thanh Nguyệt nhất mạch, mà mẫu thân cũng ở trong Thanh Nguyệt nhất mạch.


Như vậy mà nói, nếu như mẫu thân vẫn còn, chẳng lẽ người sẽ trơ mắt nhìn trượng phu mình bị xử tử sao?

Trừ phi là Cố Tâm Đường này cố ý gạt mẫu thân, không có người biết rõ chuyện này. Nếu không mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, một nữ nhân cho dù hung ác tới đâu cũng không đem trượng phu của mình mà xử tử.

Huống chi từ bức thư mà phụ thân lưu lại, hai phu thê bọn họ cực kỳ ân ái. Cũng nhìn ra được, mẫu thân cực kỳ coi trọng đoạn cảm tình này.

Bằng không mà nói chỉ sợ phụ thân cũng không chấp nhất tình người như vậy. Nếu như cảm tình không tốt, phụ thân Giang Thụ Phong tại sao lại có động lực đi tìm mẫu thân tới vậy?

Mặc kệ thế nào, đây là một đường hy vọng.

Trong lòng Giang Trần thắt lại, đi tới trước mặt Lưu Chấn:

- Ta tới hỏi vài câu.

Lưu Chấn vội vàng gật đầu, cẩn thận nhường đường cho Giang Trần, trên mặt còn nở nụ cười nịnh nọt. Có thể nhìn ra được, hiện tại hắn cũng nhìn ra, trong đám người này, vị Thiệu công tử này mới là nhân vật trọng yếu.

Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, đảo qua mỗi một người trong Vẫn Thiên hội.

- Vẫn là quy củ mà Lưu Chấn định ra.

Giang Trần mở miệng hỏi:

- Thánh nữ năm đó bị lưu lạc của Thanh Nguyệt nhất mạch kia tên gọi là gì?

- Ta biết rõ, ta biết rõ. Nàng gọi là Từ Mộng.

Tên cao tầng kia cướp lời, đáp.

- Tình cảnh của nàng hiện tại thế nào?

Giang Trần hỏi.

- Sau khi nàng bị mang trở về, bởi vì huyết mạch cao quý lại bị người khác làm bẩn cho nên người ba mạch khác tuyên bố phải xử tử nàng. Nhưng mà Thanh Nguyệt nhất mạch lại liều chết không theo. Càng thêm ngạc nhiên chính là, Từ Mộng thánh nữ kia sau khi bị mang về, lại bị người ta phát hiện ra nàng đã mang bầu.

- Cái gì? Mang bầu? Ngươi xác định chứ?


Giang Trần chấn động hỏi:

- Nàng mang thai với ai?

- Còn ai nữa, đương nhiên là mang thai của chư hầu tiểu quốc thế tục kia rồi. Từ Mộng thánh nữ kia khi vừa mới trở về đều muốn chết, mỗi ngày khóc rống, nói cái gì mà phải trở về tiểu quốc kia, muốn đoàn tụ với trượng phu. Chỉ là sau khi biết rõ mình mang bầu, mỗi ngày càng khóc nhiều hơn.

Giang Trần triệt để khiếp sợ, trong lúc nhất thời đầu óc hắn ông ông vang vọng.

Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chuyện lại khúc chiết tới mức này.

Mẫu thân lúc bị người ta mang đi từ Giang Hãn lãnh địa, vậy mà lại mang bầu, điểm này chỉ sợ phụ thân Giang Thụ Phong cũng không biết a.

- Về sau thì sao?

Giang Trần cố nén cảm xúc, trầm giọng hỏi.

- Về sau bụng dần dần lớn, vì hài tử nàng không dám quá mức giày vò mình. Về sau lại chuyển dạ sinh ra một đôi long phượng thai.

- Long phượng thai?

Trong đầu Giang Trần chấn động, trong lúc nhất thời lồng ngực hắn như có thủy triều, từng đợt sóng không ngừng, không ngừng đập vào.

Long phượng thai?

Nói như vậy đây chính là đệ đệ muội muội ruột thịt của hắn a.


Tin tức này nếu như phụ thân biết rõ, người sẽ cao hứng tới bực nào.

- Hiện tại bọn họ thế nào rồi?

Giang Trần hít sâu một hơi, lại hỏi.

- Nói thì rất dài dòng. Nguyệt Thần giáo đối với huyết mạch của Từ Mộng thánh nữ vô cùng căm hận. Bởi vì bọn họ cảm thấy Từ Mộng thánh nữ bị huyết mạch thế tục làm bẩn. Nàng sinh con, ngay từ đầu cũng không được người Nguyệt Thần giáo chấp nhận. Có người nói bọn họ là điềm xấu, không ngừng có người muốn đem ba mẫu thân bọn họ đuổi đi, thậm chí còn có người muốn xử tử cả ba mẫu tử bọn họ.

- Nhưng mà sau một lần khảo thí huyết mạch, lại khiến cho tất cả tiếng hô hào bị áp chế xuống dưới. Trong đôi long phượng thai của vị thánh nữ kia, độ tinh thuần của huyết mạch còn hơn Từ Mộng thánh nữ năm đó. Như vậy Thanh Nguyệt nhất mạch không thể nghi ngờ như là nhặt được bao vật. Bảo vệ vị tiểu thư kia. Mà người ba mạch còn lại của Nguyệt Thần giáo, tự nhiên cũng không có cách nào phản đối được nữa. Dù sao Nguyệt Thần giáo gần đây coi trọng huyết mạch, mà huyết mạch của vị tiểu thư kia ở thế hệ này đã áp chế huyết mạch của tất cả các thiên tài khác. Như vậy đám người kia tự nhiên cũng không còn gì để nói. Như vậy, Từ Mộng thánh nữ không có tư cách trở thành thánh nữ, thế nhưng nữ nhi của nàng lại được phong làm thánh nữ.

Thánh nữ?

Giang Trần thở dài một hơi, một khi muội muội chưa từng gặp mặt kia của hắn đã trở thành thánh nữ, như vậy mẫu thân ở Nguyệt Thần giáo cũng không quá thảm a.

Thế nhưng mà bỗng nhiên Giang Trần lại nhớ tới một chuyện.

- Nữ nhi thay thế mẫu thân, vốn là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Không phải long phượng thai hay sao? Vị công tử kia thì sao? Độ tinh khiết huyết mạch của hắn thế nào?

- Hắn sao? Đừng có đề cập tới hắn nữa. Cùng một mẫu thân sinh ra, vị công tử kia... Ài, vận mệnh hoàn toàn bất đồng. Huyết mạch của hắn thường thường, cũng chỉ là trình độ của tiểu quốc thế tục. Đừng nói là ở loại tông môn nhất phẩm như Nguyệt Thần giáo, coi như là tông môn lục phẩm chỉ sợ cũng không vừa ý loại người có thiên phú thấp như vậy. Lại nói, Nguyệt Thần giáo chỉ chú trọng thánh nữ, lại không có truyền thống thánh tử. Ở Nguyệt Thần giáo, truyền thống đều là do nữ tử khống chế quyền hành.